Giường anh chia em một nửa

Chương 39 : Chương 39

Chương 39 LÀM HÒA THÌ DỄ, NHƯNG NHƯ KHI XƯA THÌ KHÓ (1)

Cơn thịnh nộ lan tỏa khắp người Trần Ân Tứ lập tức tan biến, ánh mắt nhìn Lục Tinh cũng lạnh nhạt hơn nhiều.

“Ân Ân, không thể trách chị hỏi em như thế, em chưa từng đối xử với người khác như vậy, chị lấy ví dụ đài Hạt Dẻ, em xử những người từng mỉa mai em xong, một giây sau như chưa từng xảy ra chuyện gì, muốn ra sao thì ra, dù người khác nhắc đến chuyện này, em cũng chỉ cười cho qua..”

Ngữ điệu của Lục Tinh nghiêm túc hơn. Trong hiểu biết của cô, dù Trần Ân Tứ là người nóng tính, nói chuyện không hợp thì trở mặt, nhưng cô giận nhanh mà cũng hết nhanh, việc nào đã trôi qua rồi thì cho nó qua, không bao giờ dây cà ra dây muống.

Chỉ trừ Tần Kiết...

“Chỉ mỗi Tần Kiết, phản ứng của em làm chị cảm thấy, hình như...”

Lục Tinh ngẫm nghĩ cách dùng từ, tiếp tục nói: “Anh ta là cái hố em không thể vượt qua được, bị mắc kẹt lên không được, xuống không xong.”

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm Lục Tinh với nét mặt vô cảm, mắt cũng không buồn chớp.

Lục Tinh bị nhìn đến nỗi định giơ tay đầu hàng, chuẩn bị giải thích rằng mình chỉ nói đại thế thôi, nào ngờ Trần Ân Tứ chợt bật cười, làm như không có chuyện gì: “Tinh Tinh, chị không nên làm người đại diện, mà nên làm nhà tâm lý học thì hơn.”

“Mà cũng thật lạ, cả chị, cả Lâm Nhiễm đều hỏi giữa em và Tần Kiết... Sao mọi người đều nghĩ em và Tần Kiết còn cơ hội vậy?” Trần Ân Tứ quay người về phía tủ lạnh, lúc mở tủ, cô thoáng ngừng lại: “Trên thế giới này, làm gì có chuyện hòa thuận như xưa... Làm hòa thì dễ, nhưng như khi xưa thì khó.”

Giọng nói cô nhỏ xuống, Lục Tinh đứng sau cô hai ba mét không nghe rõ được: “Ân Ân, em đang nói gì vậy?”

“Ân Ân?”

Trần Ân Tứ hoàn hồn, mở cửa tủ lạnh, hơi lạnh phả vào mặt cô, giúp cô tỉnh táo hơn. Cô lấy một chai sữa chua ở bên trong ra, vừa vặn nắp chai, vừa nói bằng giọng thờ ơ: “Em nói là, trên bàn trà ngoài phòng khách có một tấm danh thiếp, chị liên lạc với Tần Kiết, hỏi anh ta có tiện không? Tiện thì chị giúp em mang xe trả cho anh ta.”

Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ còn lạnh lùng hơn ban nãy, do dự giây lát, không tiếp tục đào sâu câu chuyện mình vừa gợi ra nữa, chỉ gật đầu, rồi ra phòng khách gọi điện thoại cho Tần Kiết.

Phòng ăn rộng thênh thang chỉ còn lại một mình Trần Ân Tứ, cô cắn ống hút, lơ đãng uống sữa chua, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có đôi phần trống rỗng.

“Ân Ân...” Tiếng gọi của Lục Tinh vọng vào phòng ăn.

Trần Ân Tứ chớp mắt, nét mặt lại bình tĩnh như nước, cô nhìn Lục Tinh: “Sao thế?”

“Chuyện đó...” Lục Tinh nhún vai: “Thất bại rồi.”



Trần Ân Tứ chau mày: “Nghĩa là sao?”

Lục Tinh giải thích tường tận: “Thì là, chị gọi điện cho Tần Kiết, nói rõ ý của mình, nhưng anh ta lại vứt cho chị một câu, cô mượn xe của tôi à? Sau đó cúp điện thoại luôn, chị gọi lại lần nữa, anh ta không nghe máy... Chị tiếp tục gọi, thì thành ra thuê bao bận, chắc anh ta chặn số chị rồi... Ý của Tần Kiết rất rõ ràng, ngoài em ra, anh ta không chấp nhận bất cứ ai đến trả xe.”

“Anh ta...” Trần Ân Tứ vô thức định sỉ vả Tần Kiết, nhưng nhớ đến câu hỏi vừa nãy của Lục Tinh, cô chợt ngừng lại.

Mấy giây sau, cô xua tay, nói với Lục Tinh: “Thôi, lát nữa em tự liên lạc với anh ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status