Giường anh chia em một nửa

Chương 40 : Chương 40

Chương 40 LÀM HÒA THÌ DỄ, NHƯNG NHƯ KHI XƯA THÌ KHÓ (2)

Lục Tinh ăn trưa với Trần Ân Tứ xong mới rời đi, Trần Ân Tứ nhớ ra hai ngày nữa lại phải xuống nông thôn ghi hình chương trình, chắc sẽ không được ngủ đủ, cô liền tranh thủ lúc rảnh rỗi ngủ bù.

Giường đệm mềm mại, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, trong khoảng thời gian bình yên, Trần Ân Tứ đã mơ một giấc mơ.

***

Năm năm trước.

Cô hai mươi tuổi, chạy trốn suốt đêm từ Bắc Kinh đến Thượng Hải.

Cô rời nhà mà không mang theo bao nhiêu tiền lẻ, buổi tối tìm một khách sạn giá rẻ ngủ tạm một đêm.

Đêm ấy, cô gần như không ngủ được, căn phòng bên phải ầm ĩ tiếng trẻ con, căn phòng bên trái lại bắt đầu... cô quấn chặt mình trong chăn, run bần bật suốt đêm, tảng sáng hôm sau, cô lập tức thu dọn hành lý ra ngoài tìm phòng.

Tìm một căn phòng giá rẻ mà còn thoải mái thật sự rất khó. Cô đeo ba lô, tay kéo vali to đùng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, theo người môi giới đi tìm phòng suốt cả một ngày, vậy mà cũng không tìm được căn phòng ưng ý nào. Cuối cùng khi cô ngỡ hôm nay sẽ vô vọng, người môi giới bỗng đưa cho cô một tờ giấy, nói rằng chủ nhà này là bạn anh ta, có phòng cho thuê, nhưng không đăng kí với bên môi giới, giá cả lại rất phù hợp yêu cầu của cô, nếu cô bằng lòng, có thể tự mình đến hỏi.

Cô rối rít cảm ơn người môi giới đó, cầm lấy tờ giấy, mở ra: “Phòng 402, khu 1, tòa nhà số 3, khu chung cư Hoa Viên.”

Khu chung cư đó cách chỗ cô đang đứng năm trạm tàu điện ngầm, cô đi tàu điện đến đó. Khu chung cư cũ kĩ, nhưng được cái rợp bóng cây xanh, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng rất rộng.

Cô dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, khi tìm thấy căn nhà ấy, trời đã về chiều.

Ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, nhuốm hành lang tòa nhà thành màu đỏ cam rực rỡ, cô đối chiếu với địa chỉ trong tờ giấy, sau khi xác nhận ba lần mới giơ tay lên gõ cánh cửa sắt đã tróc sơn trước mặt.

Năm phút sau, phía sau cánh cửa sắt vang lên tiếng bước chân lộp cộp. Sau đó là tiếng leng keng, cánh cửa sắt được mở ra, một thiếu niên có vóc dáng dong dỏng cao xuất hiện trước mặt cô.

Hình như anh chàng đó chưa tỉnh ngủ, mí mắt còn díp vào, ngáp một cái: “Giao nước à?”

Trần Ân Tứ vội vàng lắc đầu: “Không, tôi...”

Cô còn chưa nói hết, cánh cửa sắt lại kêu “lạch cạch”, đóng lại ngay trước mắt cô.

Trần Ân Tứ: “...”

Chần chừ khoảng nửa phút, Trần Ân Tứ lại gõ cửa lần nữa.

Vẫn là tròn năm phút sau, cánh cửa sắt được mở ra, giọng nói mất kiên nhẫn của anh chàng ấy lại cất lên: “Giao nước à?”

Trần Ân Tứ: “Không, tôi đến để...”

Cánh cửa lại bị đóng sập vào.

Lần này Trần Ân Tứ không hề do dự, tiếp tục gõ “cốc cốc cốc” mấy tiếng.

Chưa đến nửa phút, cửa lại được mở ra: “Cô...”

Không chờ anh chàng đó nói xong, Trần Ân Tứ lên tiếng trước: “Tôi đến giao nước.”

Anh chàng đó: “...”

Ba phút sau, anh chàng ấy bật cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn Trần Ân Tứ.

Khi chưa kịp hoàn hồn, khung cảnh như trong truyện tranh ấy đã lọt hết vào mắt Trần Ân Tứ.

Đuôi tóc của người thiếu niên được ráng chiều nhuộm thành màu đỏ nhạt, làn da anh còn mịn màng trắng ngần hơn cả con gái, đôi mắt anh dài hẹp, đuôi mắt hơi cong xuống, dưới ánh chiều tà đo đỏ, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm. Cô và anh nhìn nhau mười mấy giây, sau đó anh nheo mắt nhìn đôi tay cầm điện thoại và chiếc va li to đùng nằm bên cạnh như có thể chứa được cả người cô: “Nước đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status