Giường anh chia em một nửa

Chương 41 : Chương 41

Chương 41 THUÊ CẢ PHÒNG LẪN GIƯỜNG ANH (1)

Trần Ân Tứ thuận miệng đáp, "Hở?"

Ngay sau đó, cô móc trong ba lô ra cốc giữ nhiệt màu hồng của mình, đưa cho anh chàng, "Này."

Anh cúi đầu, nhìn chiếc cốc hồng rực đến nỗi không dám nhìn thẳng trong tay cô: "...Tôi 22 tuổi rồi, có phải 3 tuổi đâu."

Đây là ngầm chế giễu cô ấu trĩ sao?

Trần Ân Tứ hơi bực, nhưng nghĩ đây có thể là bạn cùng phòng tương lai của mình, nên vẫn cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào, "Nhà anh có cốc uống nước không? Để tôi rót nước ra cho anh vậy... Không có cũng không sao, cốc đánh răng cũng được..."

Anh lại ngẩng lên nhìn về phía Trần Ân Tứ, lần này lâu hơn mấy giây, rồi uể oải dựa vào khung cửa, "Nói đi, tiếp thị cái gì?"

Trần Ân Tứ: "... Tôi không phải nhân viên tiếp thị."

"Thế... sửa bồn cầu à?"

Trần Ân Tứ hít một hơi thật sâu, cười càng ngọt ngào hơn, "Không, anh trai à, tôi đến thuê phòng."

Nghe cô gọi "anh trai", anh nhướng mày, mấy giây sau mới cất tiếng, "... Anh đây không cho trẻ vị thành niên thuê phòng đâu."

Trần Ân Tứ: "Tôi thành niên rồi. Tôi hai mươi rồi đấy nhé!"

"Thành niên rồi cũng không cho..." Anh chàng lùi hai bước, làm bộ định sập cửa lần thứ ba.

Trần Ân Tứ nhanh tay nhanh mắt bước sấn lên, dùng chân chèn cửa. Dọc đường cô đã quan sát khu này, thấy rất ưng ý, vừa nãy anh mở cửa, cô tranh thủ nhòm vào thấy nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, quan trọng nhất là tiền phòng khá rẻ... Không muốn bỏ lỡ miếng bánh trên trời rơi xuống, cô vội vàng ngăn anh sập cửa rồi nắm lấy áo anh, vô thức buột miệng, "Anh trai à tôi dễ tính lắm, không điều hòa cũng không sao, không có bàn cũng được, không có tủ áo cũng được tuốt, tôi chỉ thuê phòng và giường của anh thôi..."

Anh chàng nọ: "Giường tôi á?"

Trần Ân Tứ không hề nhận ra câu này có chỗ nào không ổn, vội gật đầu lia lịa, "Ừ ừ ừ."



Anh ta chặc lưỡi hỏi, "Tiền thuê bao nhiêu ấy nhỉ?"

Trần Ân Tứ ngỡ anh đã quên giá tiền thuê, bèn nhắc lại, "1800."

Anh gật đầu rồi thình lình khom người xuống, nhìn ngang tầm mắt cô, "Muốn thuê giường tôi... thì phải thêm một số 0 đằng sau."

Trần Ân Tứ chớp mắt rồi lại chớp mắt, cuối cùng vành tai đỏ lựng lên, "Tôi không có ý thuê giường anh, tôi muốn nói là thuê giường khác của anh..."

"Giường khác của tôi cũng phải thêm một số 0 đằng sau."

"Không phải, tôi nói cái giường anh không nằm cơ, không phải như anh nghĩ đâu, tôi..."

Trong lúc Trần Ân Tứ đỏ mặt tía tai phân bua, sau lưng hai người chợt vang lên một tiếng gọi, "Tần Kiết."

Trần Ân Tứ ngoái lại, thấy một cậu chàng mặc áo phông đen từ trên cầu thang thoăn thoắt chạy xuống, "Tần Kiết, tôi quên mất không nói với cậu, tôi tự tiện quyết định cho em xinh gái này thuê phòng ngủ phụ của nhà mình rồi..."

"Tao bảo mày tự tiện quyết định đấy à?" Anh chàng được gọi là Tần Kiết lộ rõ vẻ không vui.

Cậu chàng mặc áo đen cười trừ, khoác vai kéo anh vào phòng.

Qua cánh cửa sắt, Trần Ân Tứ nghe loáng thoáng tiếng người bên trong cao giọng, "Tôi xin cậu đấy, cậu làm bố tôi còn chưa được à?"

"Tần Kiết, tôi quỳ xuống lạy cậu nhé!"

"..."

Mãi đến khi trời tối hẳn, cánh cổng sắt mới mở ra, cậu chàng áo đen hồ hởi xách va li của cô lên, "Tôi tên Dung Dự, cô có thể gọi là Dung Dung hoặc Dự Dự, phòng ngủ phụ này là của cô nhé... Người thuê cùng cô tên Tần Kiết..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status