Hiền thê khó làm

Chương 30


Mỹ nam bị đá bay trong sân ai oán kêu lên, lúc mò dậy đầu tóc đã cắm mấy chiếc lá khô, gò má trắng như sứ cũng bị dính chút bùn, một thân cẩm y hoa lệ màu xanh đen cũng bị vấy bẩn!

Là một mỹ nam phong thần như ngọc lại bị đạp bay như vậy, hình tượng gì cũng hóa thành hư vô.

Bọn thị vệ dọc đường đều đồng loạt cúi đầu, thần sắc trang nghiêm, mặ hiện lên biểu tình: “Chúng tôi không nhìn thấy gì hết!”

A Nan liếc nhìn về nha hoàn Như Lam, Như Thúy ở phía sau đang há to miệng, ma ma ở cửa đang nửa mặt nhìn trời, bộ dáng rất bận rộn.

Ôn Lương nhanh chóng đem bộ tóc đang xõa trước ngực hất ra sau ót, hai ba lần liền đa, cành lá khô trên quần áo lấy xuống, ưu nhã dùng khăn lau mặt, sau đó sửa lại quần áo, khôi phục lại hình dạng công tử hào hoa, bộ dáng phong lưu, giống như người lúc trước bị đá là ai chứ không phải là hắn. Trong chốc lá, nam tử hoa lệ cười nhẹ một cái, bộ dáng đoan chính phong lưu, khiến người ta cảm khái, không hổ là mỹ nam đệ nhất kinh thành!

“Bá Ninh, ngươi thật là nhiệt tình.” Ôn Lương nhẹ nhàng hất mặt, nhẹ nhàng oán trách mấy câu, thấy thần sắc Sở Bá Ninh như thường, thậm chí không thèm liếc mắt qua, chỉ có thể giả bộ buồn bã than thở theo sát sau lưng hắn, như một cô vợ nhỏ!

Hai người rất nhanh nhìn thấy cuối hành lang, một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, cùng hai nha hoàn dung mạo xinh đẹp đang chờ!

Ôn Tử Tu bước châm chậm chậm, phe phẩy quạt, đôi mắt ẩn hiện đưa tình nhìn họ, giống như họ là phong cảnh đẹp nhấttrên thế gian, đã tiến vào tim hắn…A Nan bĩu môi, rốt cuộc biết hắn vì sao mà khiến thiếu nữ khắp kinh thành vừa gặp đã thương, phải quấn lấy không buông, thật sự là quá mức lừa tình rồi!

Nếu không phải vừa rồi mới thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn, nếu nhìn bộ dáng hoa hoa công tử của hắn bây giờ, sợ rằng đã làm cho lòng người phải rung động.

A Nan mang hai nha hoàn tiến lên hành lễ, Như Lam vẻ mặt vô cảm, Như Thúy cúi đầu cười trộm, nhưng cũng cung kính đi theo hành lễ!

“Vương gia, ngài đã về!”

Sở Bá Ninh phất tay áo đi tới, gật đầu một cái, nói: “Vương phi, vị này là tiểu công tử trấn quốc công Ôn Lương, Tử Tu, đây là vợ ta!”

Ôn Lương tác phong nhanh nhẹn hướng A Nan gật đầu cúi chào, thanh âm rất có mị lực nói: “Ôn Tử Tu xin chào Vương phi!”

“Xin chào công tử.” A Nan đáp lễ lại, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt.

Vô luận Ôn Lương có tác phong nhanh nhẹn, cố gắng cứu vãn hình tượng của mình như thế nào đi chăng nữa, thì ấn tượng trong A Nan vẫn là hắn đã bị Vương gia nhà nàng đá bay, không cò mị lực hấp dẫn người nữa, càng nhìn càng muốn cười. Vì để mình không cười nữa, A Nan không nhìn hắn, ánh mắt chỉ nhìn Vương gia nhà nàng.

“Thật là xin lỗi, ngày các ngươi thành thân thì tại hạ đang ở Đồng thành có việc, cho đến mấy hôm trước mới trở lại kinh thành, nhưng không biết hôn lễ đã qua.” Ôn Lương nói xong, trên mặt tràn đầy phiền muộn. “Tử Tu không thể tham dự hôn lễ của các ngươi thật là xin lỗi, đời này có thể nhìn thấy Túc Vương thành thân, Tử Tu cảm thấy chết cũng không tiếc…” Ôn Lương nói xong, giơ tay áo lau ánh mắt ướt át một chút!

“…..”

A Nan: =yy=!

Thật choáng nha, thật là shock! Diễn gì chân thật dữ vậy?

Ôn Lương lại nói ít lời nói tình cảm, thiếu chút nữa xem Túc Vương là con trai hắn, thấy con trai mình được hạnh phúc mỹ mãn, để người làm cha như hắn có thể an dưỡng tuổi già rồi…Sở Bá Ninh thần sắc ngày càng đen, A Nan âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, thì ra nam nhân cũng có thể dài dòng như thế, Sở Bá Ninh nên mở to hai mắt mà học tập, đừng tường rằng chỉ có ma ma mới dài dòng lắm chuyện.

“Vương phi, đây là quà Tử Tu tặng các người tân hôn, một chút tâm ý, không đáng nhắc đến.” Ôn Lương đem một hộp gấm đưa tới.

Như Lam tiến lên nhận lấy, A Nan bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Ông công tử bận lòng rồi!”

Ôn Lương đưa lễ xong, lại bắt đầu phe phẩy quạt, bộ dáng Quý công tử, định nhàn nhạt nói: “Vương phi không cần khách khí, Tử Tu cùng Vương gia đã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có giao tình với nhau, bất cứ thứ gì của Tử Tu cũng đều là của Vương gia, và của Vương gia …..”

“Câm miệng!” Sở Bá Ninh không nghe nổi nữa.

Chẳng lẽ hắn muốn nói: “Cái gì của Vương gia thì cũng là của hắn”? Không trách lão quản gia lại không muốn gặp hắn, A Nan phát hiện mình cũng không muốn gặp hắn.

A Nan vội vàng xen vào nói: “Vương gia, Ôn công tử, yến tiệc đã chuẩn bị xong.”

Sở Bá Ninh gật đầu, mang theo Ôn Lương đến đại sảnh. Bởi vì nam nữ phân biệt, A Nan chỉ huy mọi người mang rượu và thức ăn lên xong, hướng Sở Bá Ninh và Ôn Lương thi lễ, liền dẫn bọn nha hoàn rời đi.

“Vương gia, Vương phi thật hiền huệ, sao người ngoài lại nói nàng là đố phụ? Lại dám đem nữ nhân Thái hậu ban cho đuổi về cung vậy?”

Xa xa, A Nan nghe câu nói của Ôn Lương, giọng nói của người này thật có sức mê hoặc, chỉ là nghe thôi cũng làm cho nữ nhân có ý tưởng mơ mộng hão huyền rồi.

“…… Lời đồn đãi không thể tin hết!”

“Hắc hắc ~~ Không phải ngươi thật sự sợ…… A a —— Đánh người không thể đánh mặt, ta chỉ có mặt có thể nhìn thôi!!!”

A Nan siết chặt quả đấm, âm thầm ủng hộ: o(≧v≦)o~~ Vương gia, đáng đánh, đánh tiếp đi, cố lên!

A Nan xem xét, chọn một góc bí ẩn, đầu tường cách đại sảnh không xa, không nhìn biểu tình không đồng ý của Như Lam, để hai nha hoàn đi xa, sau đó vểnh tai nghe lén.

Một lát sau, lại vang lên thanh âm đau lòng của Ôn Lương: “… Ta nói, Bá Ninh, hai ta là một, sao ngươi lại vội vàng thành thân như vậy chư? Cho dù ngươi thành thân cũng nên cho ta biết? Ta hiểu rõ trách nhiệm mà ngươi phải mang, sẽ không ngăn cản ngươi thành thân….”

A Nan nghe mà trong lòng se lại, nghĩ: Mỗi người đàn ông đều có một bằng hữu! Xem ra Ôn Lương chính là bằng hữu của Sở Bá Ninh rồi!

“Không cần thiết!” Thanh âm của Sở Bá Ninh trầm thấp cũng rất tỉnh táo.

“Làm sao lại không cần thiết chứ? Bá Ninh, ngươi biết rõ ta đối với ngươi……”

Sau đó, không âm thanh vang lên.

A Nan trong lòng mắng to: Mẹ kiếp! Ngươi muốn nói gì? Đừng làm dơ bẩn Vương gia nhà ta a!

“Ngao —— Quân tử động khẩu bất động thủ, Sở Bá Ninh, không phải ngươi luôn luôn làm ra vẻ mình là chính nhân quân tử sao, hôm nay lại hành động không quân tử thế này…… A a a, mau buông tay, tóc ta sẽ trụi mất, nó vất vả lắm mới mọc được dài đến thế……

………………

A Nan thiếu chút nữa đập tường, trong lòng gầm thét: Rốt cuộc chuyện cẩu huyết gì xảy ra ở đây vậy? Chẳng lẽ tình địch của nàng không chỉ có nữ nhân còn có cả nam nhân đệ nhất Kinh thành sao?

“Vương phi?”

Đang lúc A Nan gào thét trong lòng, nguyền rủa kẻ bẻ cong nam nhân nhà nàng thì vang lên một thanh âm, A Nan sợ hết hồn, quay đầu nhìn thì thấy lão quản gia đang đứng cách đó không xa nhìn mình. Hai nha hoàn nàng cho đứng canh cửa đang rũ đầu ở đó như đầu gỗ.

Trong lòng A Nan tức muốn mắng to lên, quyết định khi trở về sẽ đào tạo lại nghề nghiệp nha hoàn cho các nàng, nhất định phải bồi dưỡng đúng cách, tiểu chuẩn là phải nghe theo phân phó của chủ nhân, phải đảm bảo cho chủ nhân và hiểu ý của chủ nhân.

A Nan ngượng ngùng cười, sờ sờ tường, thanh âm hạ thấp, sợ người trong đại sảnh nghe thấy, “Ha ha, Tần quản gia, tường này sơn bị tróc rồi này, hôm nào gọi thợ đến sửa lại một chút đi nha!”

Lão quản gia nghiêm nghị nói: “Vâng, Vương phi không cần quan tâm, giao cho lão nô là được.”

A Nan dè dặt gật đầu, mang theo hai nha hoàn thản nhiên đi nha.

Lão quản gia cung kính đưa tiễn, chờ bóng dáng Vương phi cùng hai nha hoàn biến mất, lão quản gia nhìn quanh quất chung quanh một chút, rồi đưa tay sờ sờ vách tường, sau đó đem ống tay áo giơ lên, học tư thế vừa rồi, dán tai vào. 0(^___^)0

Nghe một lát, từ trong đại sảnh truyền đến giọng nói bình thường, lão quản gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lòng rời đi.

“Ai nha, sao cả hai đều đi rồi? Rất đáng tiếc mà ~~”

Trong đại sảnh, nam tử phong thần chậm rãi phe phẩy quạt, mặt mày mỉm cười, nhìn nam tử đối diện cười cười rồi chậm chạp uống rượu nói, “Tần quản gia vẫn như cũ nhỉ ~~ Tẩu Phu Nhân cũng rất thú vị ~”

Sở Bá Ninh liếc hắn một cái, thấy hắn bộ dáng phong lưu, trách nói: “Dáng vẻ phóng đãng ồn ào như thế, còn ra thể thống gì?”

Ôn Lương cười híp mắt phản bác: “Cuộc sống ngắn như vậy, tận tình một cái thì có làm sao?” Nói xong, chớp mắt một cái, lại liều lĩnh nói: “Trước kia, mỗi lần tới đây, Tần quản gia phòng ta như phòng trộm cướp. Không nghĩ đến ngươi cưới lão bà rồi, mà hắn vẫn đề phòng ta như cũ. Ha ha, còn lão bà nhà ngươi cũng thật thú vị… chẳng lẽ con gái Thừa tướng lại khác những người khác sao?”

“……”

“Thật đáng tiếc, vì sao không phải là ta cưới được nữ nhân Lục gia vậy nhỉ? Mà không phải là nữ nhân Lục gia cũng được, chỉ cần làm ta có thể vui vẻ…… Có giai nhân như vậy làm bạn, cả đời sẽ không hề tịnh mịch!” Ôn Lương cảm khái một tiếng, nhớ tới thiếu nữ vừa rồi, mặc dù không xuất sắc, nhưng tròn tròn, mềm mềm, nụ cười trong veo, giống như tuyết, rất thân thiết, là cho người ta nhìn thấy mà vui vẻ.

Sở Bá Ninh đem ly rượu trên bàn uống hết, đưa ánh mắt tĩnh mịch nhìn hắn, hừ nói: “Bổn vương muốn ngươi thu tầm mắt lại, dám nhìn loạn, Bổn vương không ngại đâm mù nó!”

Ôn Lương cười to lên, pằng một tiếng hất quạt ra: “Sở Bá Ninh ơi Sở Bá Ninh, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Ánh mắt Sở Bá Ninh rét lạnh, “Tên tục của Bổn vương tục ngươi có thể gọi sao?”

“Ta không thể, chẳng nhẽ chỉ có Vương phi thân ái của ngươi mới có thể sao?” Ôn Lương chế nhạo nói, hoàn toàn không để ý đến thần sắc nghiêm trang của hắn.

Sở Bá Ninh nhíu chặt chân mày, nghiêm túc nói: “Bộ dáng ngươi còn có thể thống gì, không trách sao Trấn Quốc Công ném ngươi đến Đồng Thành! Nếu ngươi không đổi tính, sau này xảy ra chuyện, Trấn Quốc Công cũng không cứu được ngươi!”

Ôn Lương xách bầu rượu trong tay, há miệng uống, cười đến không ngừng được, “Chỉ là một mạng quèn, không có cũng được!” Thấy ánh mắt Sở Bá Ninh không đồng ý, chuyển đề tài, “Thôi nào, nói chính sự đi. Vương gia, Hoàng thượng phái ngươi đi hộ tống lương thảo đên Đồng Thành từ bao giờ?”

“Chưa tới hai ngày.” Nói đến chánh sự, Sở Bá Ninh ngồi thẳng dậy, nói: “Lộ tuyến đã chuẩn bị xong, lần này mang lương thực phải cẩn thận, không cho phép có chút chuyện gì xảy ra.” Nói xong, Sở Bá Ninh đem lộ tuyến nói rõ chi tiết, hỏi: “Ngươi xem đường này có thể được không?”

“Lộ tuyến không thành vấn đề, chỉ là…… Ha ha, còn cần suy tính một nhân tố, ngươi biết đó, Bắc Việt Vương Đình không đợi được lâu!” Ôn Lương phe phẩy quạt, vẻ mặt thu lại mấy phần phong lưu, thần sắc sâu cao, đầy suy tính: “Vương gia, thám tử của ta ở Bắc Việt truyền tin tức đến, tiên phong của Bắc Việt Tướng quân là A Nhĩ Khải đã biết nhóm này lương thảo ít ngày nữa sẽ vận chuyển đến biên thành, bọn họ tính toán cách Đồng Thành 1000 cây số, ở Thiên Điệp cốc đặt mai phục cướp lương thảo. Như thế, không chỉ giải quyết vấn đề lương thảo của bọn họ qua mùa đông, cũng cho triều đình ta một đả kích trí mệnh.”

“Thật là to gan!” Sắc mặt Sở Bá Ninh rétlạnh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một hồi lâu nói: “Chuyện này cần phải vào cung thương lượng cùng Hoàng thượng. Có lẽ…… Chúng ta có thể tương kế tựu kế, ở trên Thiên Điệp cốc đưa một lưới bắt hết.” Sở Bá Ninh gõ mặt bàn, nhẹ nói.

“Ha ha, biện pháp này tốt, ta cũng nghĩ như vậy!” Ôn Lương nói cười ríu rít.

Hai người nam nhân, ánh mắt vừa tiếp xúc, sau đó trầm ngâm.

*******

A Nan mang theo hai nha hoàn đi về hướng sương viên của nàng, oán giận hai nha hoàn không đỡ cho chủ, để nàng mất hết cả mặt rồi.

Như Lam cau mày, bộ dạng này của chủ nhân nhà mình đã đủ mất thể diện, không nghĩ tới làm chuyện để người nắm sẵn, nàng làm nha hoàn cũng rất mất mặt a.

Chỉ có Như Thúy dám cãi lại nói: “Tiểu thư, ai bảo tiểu thư nghe lén chứ? Chẳng lẽ tiểu thư không biết nơi đó là nơi người ta rất dễ dàng xuất hiện sao?”

A Nan cả giận nói: “Ngươi thật là! Nơi đó rõ ràng là cực ít người, cũng rất bí ẩn, nhất định là hai người các ngươi như cọc gỗ đứng tần ngần ở nơi đó mới rước lão quản gia!”

“Tiểu thư, em đã ra dấu cho người rồi, là người không nhìn thấy thôi mà.”

“Phi, em ở sau mông ta ra dấu, ta có thể nhìn thấy sao?” A Nan chửi.

“Tiểu thư, người khi dễ người ta……”

Như Lam thấy chủ bộc càng nói càng kỳ cục, vội vàng ngăn cản họ, muốn sao cũng chờ trở về phòng tranh cãi, không thấy chung quanh còn có ma ma quét sân sao?

Trở lại sương viện, A Nan càng nghĩ càng giận, đồng thời cũng lo lắng Vương gia bị Ôn Tử Tu xấu bụng kia nhúng chàm, rủi Vương gia nhà nàng thật sự chạy đi làm cái kia, đến lúc đó mình khóc sẽ không kịp.

“Tiểu thư, quà tặng này để chỗ nào?” Như Thúy bưng một hộp gấm hỏi.

A Nan liếc nhìn, thấy là quà Ôn Tử Tu tặng cho tân hôn của nàng, kích động muốn trực tiếp vứt bỏ, suy nghĩ một chút, để Như Thúy lấy tới xem hắn có thể đưa những thứ gì.

Khi A Nan mở ra cái hộp gấm kia, thấy đồ trong hộp gấm không khỏi hút một hơi.

Trên thực tế không chỉ nàng, Như Thúy Như Lam cũng có biểu tình giống vậy.

Trong hộp gấm, lặng yên nằm một củ Nhân Sâm, chỉ là nhân sâm từ đầu đến cuối rất hoàn hảo. A Nan kiếp trước kiếp này cũng không có gặp cây nhân sâm lớn như vậy, niên đại đoán chừng mấy trăm năm. Hơn nữa lớn như vậy, đừng nói là bình dân bách tính, cho dù là trong hoàng cung cũng ít thấy, có tiền cũng không mua được. Bây giờ có thể nhìn thấy —— hơn nữa còn là thuộc về mình, A Nan cảm giác vô cùng vui sướng.

Nhân sâm là vật tốt đó, là kéo dài tánh mạng, cứu mạng a!

“Oa, Địa Tinh này thật là lớn a!” Cặp mắt Như Thúy sáng lên nhìn chằm chằm nhân sâm trong hộp gấm, hưng phấn nói: “Tiểu thư, Địa Tinh này phải có trên ngàn năm tuổi rồi, Thừa tướng phu nhân cũng chưa chắc đã có đâu a. Ai nha, Ôn đại nhân thật là một người tốt, chịu tặng một món quá tốt như vậy ~~”, Như Thúy không hề keo kiệt khen Ôn Lương một tiếng người tốt!“Địa Tinh?” A Nan sửng sốt một chút, về sau mới nhớ tới nhân sâm ở cổ đại còn có tên là “Hoàng tố”, “Địa Tinh”, “Thần Thảo”, mà cái thế giới này có thói quen gọi là “Địa Tinh”.

A Nan mở cờ trong bụng, rất là tán thành cách nói của Như Thúy, Ôn Lương đúng là người tốt mà ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.9 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status