Hộ tâm

Chương 15

Nhạn Hồi nhìn chung quanh, chỉ thấy ở đây là một thạch thất rất lớn, trên vách đá xung quanh đều là hàn băng vừa dày vừa cứng, rung chuyển long trời lở đất bên ngoài cũng chẳng hề rung chuyển được cái thạch thất này lấy nửa đồng, xem ra chỗ này nhất định là trung tâm của trận pháp rồi.

Trên đỉnh thạch thất khổng lồ kết đầy những cột băng bén nhọn. Tựa như có thể rơi xuống đâm rách hồ nước tĩnh lặng bên dưới bất cứ lúc nào. Ở trên đỉnh một góc có một cái lỗ đen sì đang dần dần há rộng ra, đất đá rơi xuống không ngừng. Xem ra vừa rồi Nhạn Hồi đã rơi từ đó xuống.

Theo lý thì bây giờ Yêu long kia hẳn là cũng nên ở đây mới đúng, nhưng tại sao ngoài đá ra lại chẳng thấy có cái gì ngoi đầu lên giãy dụa nhỉ?

Chẳng nhẽ Yêu long kia không biết bơi nên chết đuối luôn rồi?

Nhạn Hồi còn đang suy đoán thì bỗng nước hồ băng bên dưới đột nhiên bừng ánh sáng vàng.

Ánh sáng tràn ngập khắp cả thạch thất đầy băng, phản chiếu lại lấp lánh, nguy nga tráng lệ đến mức khiến cho ngay cả người tu tiên nhiều năm như Nhạn Hồi cũng nhìn đến quên cả chớp mắt.

Ánh sáng dần thay đổi, dần dần, Nhạn Hồi đã nhìn ra ánh sáng này đang phác họa hình dáng một con rồng trong hồ, nó cuộn mình dưới đáy hồ, tựa như đã lặng yên cả ngàn năm, chỉ đợi lúc này thức tỉnh sống lại.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng bỗng tan biến trong lúc đang cực thịnh, ngay khoảnh khắc trước khi ánh sáng vụt tắt, lúc này Nhạn Hồi mới nhìn được “Kim Long” dưới đáy hồ cẩn thận, đó nào phải con rồng nào, chỉ là một bộ xương rồng trắng hết mà thôi!

Chẳng còn chút da thịt nào, miệng há to, tựa như còn có vô số lời muốn gào rú lên, nó nhe hàm răng rồng sắc nhọn, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Nhạn Hồi nuốt nước miếng, còn chưa kịp hoàn hồn thì ánh sáng đã hoàn toàn vụt tắt, xương rồng dưới đáy hồ cũng mất tăm mất tích theo.

Đúng lúc này, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy cổ chân bị siết chặt, hai đồng tử của nàng co lại, nàng chỉ cảm thấy có một sức lực mạnh mẽ đang kéo nàng xuống.

Nhạn Hồi không kịp đề phòng mà ngã về phía sau, gáy đập mạnh xuống đất khiến Nhạn Hồi vốn đã mất nhiều máu nay lại hoa mắt chóng mặt mất một chặp, đến khi nàng hơi tỉnh táo lại thì đã phát hiện có một người đang bò lên trên người mình.

Tóc đen ướt đẫm rủ xuống, tựa như lệ quỷ chạy trốn từ trong nước.

Nhạn Hồi hoảng sợ, giãy dụa muốn thoát ra, nhưng chưa chờ nàng làm gì thêm thì bàn tay người nọ đã cử động, tay phải hắn chụp lấy tay Nhạn Hồi, ấn mạnh một bàn tay của nàng xuống đất, sức lực mạnh mẽ một cách đáng sợ.

Còn bàn tay còn lại của hắn dường như muốn ấn lên vai Nhạn Hồi, nhưng không biết do mơ màng hay cuống quít mà lại ấn lên ngực nàng…

Chỗ thịt mềm mềm bị đè mạnh xuống.

Nhạn Hồi kêu đau oai oái.

Mẹ nó chứ…

Ấn mạnh thế này là muốn ấn nàng lõm luôn chắc…

Trong tình này cảnh này, cho dù người bò trên người nàng thật sự là lệ quỷ đòi mạng thì Nhạn Hồi cũng phải đánh quỷ mới được. Đây rõ là hiếp người quá đáng mà!

Nhạn Hồi nổi giận. Nàng cong gối, dùng hết sức lực toàn thân, không thèm khách sáo mà thúc thẳng luôn vào đũng quần người nọ, người nọ kêu lên một tiếng, nhưng cũng dốc hết sức nhịn đau không nới lỏng tay chút nào!

Nhạn Hồi vẫn đang không ngừng giãy dụa, nhưng sức nàng dưới hai cánh tay kia lúc này lại nực cười như kiến lay cây vậy.

“Đồ yêu quái xui xẻo này! Còn muốn làm gì ta nữa hả?!”

Thiên Diệu không đáp lời, chỉ im lặng kiên định khống chế Nhạn Hồi. Có điều bàn tay đang ấn lên ngực nàng lại vòng ra phía sau, nâng cơ thể nàng lên, sau đó dùng răng cắn chỗ áo bị kiếm đâm rách ở tim nàng. Hắn chỉ dùng chút sức đã xé được y phuc của nàng, để lộ da thịt non mềm trắng mịn cùng với miệng vết thương vừa ngừng chảy máu bên trong.

Nghe tiếng áo mình bị xé rách, Nhạn Hồi hít một hơi lạnh, vừa sợ vừa giận: “Ngươi làm gì hả?!”

Thiên Diệu vẫn không đáp lời như trước, đôi môi áp lên da thịt để trần của nàng, sau đó tuyệt không dịu dàng chút nào cắn lên miệng vết thương.

Bị hắn cắn một cái như vậy, vết thương của Nhạn Hồi vốn đã dùng pháp thuật trị liệu hồi lâu lại bắt đầu rách ra rồi chảy máu.

Nhạn Hồi đau đớn cắn môi, cổ họng không nhịn được kêu lên một tiếng.

Sau cảm giác đau đớn là cảm giác máu nóng trong cơ thể bị hút đi từng chút từng chút một. Toàn thân Nhạn Hồi đã hết sức lực giãy dụa, vừa nãy trị liệu cho mình, lại còn giằng co với Thiên Diệu đã hao tổn hết chút pháp lực mà nàng vừa tích tụ được, lúc này nàng chỉ có thể để mặc Thiên Diệu ôm mình mà cắn như một con búp bê vải.

Nàng ngẩng đầu nhìn băng cứng trên đỉnh, trên mấy tảng băng như mặt kính, Nhạn Hồi nhìn thấy tư thế của mình và Thiên Diệu lúc này dưới một góc độ kỳ lạ.

Hơi thở nguy hiểm, động tác mờ ám. Bọn họ… tựa như đang làm chuyện thân mật nhất trên thế gian vậy.

Nhưng lúc này trong lòng Nhạn Hồi chỉ muốn băm nát Thiên Diệu ra cho heo ăn mà thôi.

Tính luôn lần trong đêm trăng tròn hôm trước, Thiên Diệu cắn miệng nàng bên hồ, đây đã là lần thứ hai Thiên Diệu cắn nàng rồi đấy. Tổng cộng nàng đã bị yêu quái này đâm hai lần, cắn hai lần, Nhạn Hồi tự hỏi không biết đời này nàng đã từng chịu khi nhục như vậy bao giờ chưa?

Thật đúng là khiến nàng cảm thấy bất luận có đòi thế nào… Nàng cũng không thể đòi lại được.

Tầm mắt Nhạn Hồi dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng biết mình đã chảy quá nhiều máu, nếu cứ để Thiên Diệu tiếp tục hút, e là nàng sẽ bị hút khô luôn mất…

“Ngươi muốn giết ta sao?”

Giọng Nhạn Hồi rất thấp, nhưng vẫn đủ để truyền vào tai Thiên Diệu.

Thiên Diệu tựa như thoáng sửng sốt một tích tắc, nhưng vẫn không ngừng lại.

Máu Nhạn Hồi đối với hắn bây giờ tựa như có một sức hấp dẫn chí mạng. Hắn dừng trên lồng ngực Nhạn Hồi một lúc lâu, cuối cùng hàm răng cũng buông da thịt Nhạn Hồi ra, da thịt quanh vết thương của nàng vì thiếu máu mà trở nên tái nhợt như da người chết.

Tim nàng đã không còn máu chảy ra nữa, nhưng có mấy giọt máu trên môi Thiên Diệu nhỏ xuống, không chút do dự, Thiên Diệu lè lưỡi liếm sạch mấy giọt máu rơi trên ngực nàng.

Sau đó hắn nghiến răng.

Tựa như đang chống lại hấp dẫn mê người nhất trên thế gian.

Hắn ôm chặt Nhạn Hồi, trán kề lên vai nàng, nhắm mắt nhẫn nhịn, bàn tay đang giữ cổ tay Nhạn Hồi cũng không ngừng siết chặt, dường như đang muốn bóp nát Nhạn Hồi.

Một lúc sau, đầu Thiên Diệu cuối cùng cũng chầm chậm ngẩng lên.

Vẻ mặt hắn thoáng dịu đi đôi chút, tựa như khát vọng trong cơ thể cuối cùng cũng nhẹ đi nhiều.

Nhưng hắn vẫn không nhìn Nhạn Hồi mà chỉ lật người, cơ thể ngã sấp sang bên cạnh, hắn nằm dưới đất tựa như mất hết sức lực, ngay cả hơi thở cũng trở nên vừa chậm vừa nhẹ.

Nhạn Hồi chảy quá nhiều máu, cơ thể cũng nặng nề không dậy nổi. Hai người cùng nghe tiếng đá rơi xuống hồ nước ở xa xa, yên lặng nằm cạnh nhau.

Ngay cả đấu võ mồm mỉa mai nhau cũng chẳng còn sức.

Nhưng cũng may bây giờ Nhạn Hồi đã khôi phục tu vi, khí tức trong cơ thể nàng đang không ngừng hồi phục, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhạn Hồi đoán hẳn là trước đó độc rắn đã luồn vào tim, nàng không thể nào đẩy ra được, còn nhát kiếm xuyên tim của Thiên Diệu khiến nàng chảy ra không ít máu, đồng thời cũng khiến độc rắn chảy ra, bởi vậy nàng mới khôi phục tu vi.

Đúng là phúc trong họa…

Nhạn Hồi còn chưa nghĩ xong, Thiên Diệu bên cạnh đã suy yếu mở miệng nói: “Trận pháp ở đây đã phá, núi đã sẽ không ngừng sụp xuống, tu vi của cô đã hồi phục, dùng thuật độn thổ đưa ta ra ngoài đi.”

Nhạn Hồi nghe thấy lời này của hắn thì phản ứng hồi lâu: “Ngươi tính để ta hồi phục tu vi vào lúc này là để tiện đưa ngươi ra ngoài ấy hả?”

Thiên Diệu thoải mái thừa nhận: “Ta đã nói sẽ khiến cho cô hồi phục pháp lực.”

“…”

Nhạn Hồi cảm thấy mình hết cách để sống vui vẻ được luôn rồi.

Nàng ngừng lại hồi lâu, gật đầu nói: “Ngươi tính kế ta thành công, đâm ta, còn suýt chút nữa ăn luôn ta, sau đó cuối cùng cũng tìm được thứ ngươi muốn, định chiến thắng trở về, còn muốn ta đưa ngươi ta ngoài nữa.”

Thiên Diệu im lặng, coi như ngầm mặc định.

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, từ đầu chí cuối, ngươi chưa bao giờ xem ta là người. À, cũng đúng, ngươi là yêu quái, không coi người ta là người cũng là lý đương nhiên thôi.”

Đá trên đỉnh rơi xuống ngày càng mạnh, động tĩnh ngày càng kinh người.

Thiên Diệu chau mày: “Ta không hề muốn lấy mạng cô.”

Thì ra trong mắt Yêu Long này, giữ lại mạng cho nàng coi như đã là ân điển trời ban rồi!

Còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa được không, hại người ta mà còn muốn người ta giúp mình, giọng điệu còn như vậy nữa …

Nhạn Hồi gật đầu như ngộ ra: “Người thân hay bạn bè của ngươi có từng dạy ngươi đạo lý muốn lấy được đồ của người ta thì không phải do ngươi quyết định mà do người ta quyết định không? Nếu không ai dạy ngươi thì để ta dạy.”

Thiên Diệu nhìn đá rơi xuống, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn: “Muốn nói gì, đừng nói nhảm.”

Nhạn Hồi cười lạnh: “Được, ta không nói nhảm, muốn ta đưa ngươi ra ngoài cũng được. Nhưng ngươi phải chân thành khấu đầu xin lỗi với ta vì những hành vi trước đó của ngươi, rồi kêu ta ba tiếng bà cô, con cầu xin bà, vậy thì ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Thiên Diệu cũng cười lạnh: “Cô cũng thật biết bỏ đá xuống giếng nhỉ.”

“Cũng đâu tính kế được tường tận như ngươi.”

Thiên Diệu không chịu đồng ý, chỉ nói: “Ta đã lấy được đồ ta muốn, có thể giúp Tê Vân chân nhân khôi phục trí nhớ.”

Nhạn Hồi siết chặt nắm đấm, nghiến răng, nhưng biểu hiện phẫn hận này chỉ dừng trên mặt nàng trong chốc lát, nàng nói như bất chấp tất cả: “Bà đây mặc kệ.”

Thiêu Diệu thỏa mãn khẽ động khóe môi, nhưng tiếp đó Nhạn Hồi lại nói, “Dù sao ta cũng không còn là người của núi Thần Tinh nữa, sư phụ tiền nhiệm gặp nạn thì liên quan gì đến ta, cứ để người bị các đại môn phái tu tiên hiểu lầm đi, bản lĩnh người cao cường như vậy chẳng nhẽ không tự giải quyết được!”

Nhạn Hồi quyết tâm, quay đầu, tay bấm quyết: “Ngươi không xin lỗi thì ở đó đếm đá rơi đi!”

Thiên Diệu sững nguòi, chỉ nghe bên cạnh có tiếng gió thoảng qua, hắn ngạc nhiên quay đầu.

Nha đầu này lại…

Thật sự chạy một mình!

Cô nương thỉnh thoảng gọi “sư phụ” trong mơ này lại thật sự… đi rồi…

Thiên Diệu tưởng mình đã tính được lòng người, nhưng lại không ngờ rằng trái tim mà hắn đang đối diện lại…

Biến đổi thất thường như vậy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status