Hôm qua vui vẻ

Chương 41: ĐINH TAM TAM LẠI “BẠO LỰC GIA ĐÌNH” VỚI ANH


Edit: Dương




Tình yêu, là sự lưu luyến mãnh liệt là sự thân mật giữa người với người, cùng hướng về nhau, và tình cảm không vụ lợi đồng thời yêu nhau hết lòng.




Tính độc quyền, là cơ chế trên thị trường, là chỉ loại vật phẩm hoặc dịch vụ có thể bị người tiêu dùng tiềm năng loại bỏ hiệu quả.




Cái gọi là tính độc quyền của tình yêu, chính là ngoài hai người ra, cũng không thể bao dung thêm người thứ ba.




Cho dù hai người yêu nhau, cũng có khả năng đi đường vòng đường quanh co, thậm chí cuối cùng còn lạc lối trong mê cung tình yêu này. Mê cung của Đinh Tam Tam và Đới Hiến, có tên là “Thiếu ăn ý”.




Quen nhau hơn năm năm, kết hôn hai năm, ly hôn hai năm rưỡi, giữa bọn họ lại vẫn sẽ thiếu ăn ý? Nói ra có lẽ khiến người ta chê cười.




Trong căng tin của bệnh viện, Đinh Tam Tam cầm một chai nước soda, trầm tư suy nghĩ vấn đề này.




Với lối suy nghĩ của sinh viên ban tự nhiên, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, tổng kết kinh nghiệm, over (kết thúc). Phương pháp trực tiếp nhất chính là đối chất, hai người cho nhau thời gian giải thích với nhau, đưa ra câu hỏi với nhau rồi giải quyết vấn đề, đây xem ra là cách đơn giản nhất.




Nhưng… cơn giận trong lòng kia là chuyện gì xảy ra?




Cô mở nắp chai ra, ừng ực một hớp lớn nước vào cổ họng.




Chai nước trống không, Đinh Tam Tam bóp dẹt rồi ném vào trong thùng rác, móc điện thoại từ trong túi ra.




Điện thoại vang lên rất lâu, lâu đến mức cô muốn hối hận, cúp máy.




“Alo.” Thông rồi.




“Em có chuyện cần giải thích một chút…”




“Bây giờ anh đang tập hợp gấp, có chuyện gì chờ anh trở lại rồi nói sau.” Anh vội vàng trả lời, sau đó cúp máy.




Đinh Tam Tam hơi sửng sốt, lúc gọi lại lần nữa thì đã tắt máy rồi.




Căng tin ban đêm trống vắng, cơn giận nghẹn trong ngực cô càng đốt càng mạnh, giống như muốn thiêu cháy cả người cô.









Mùng sáu tháng tám, trước một ngày Đinh Tam Tam quay về thành phố B.




Trong phòng làm việc của chủ tịch, trợ lý đặc biệt mang tới chiếc nhẫn đặt ở trên bàn làm việc, Phương Trí Viễn cầm lên thưởng thức, cảm thán: “Không biết đeo vào ngón tay xinh xắn còn đẹp đến mức nào.”




Trợ lý đặc biệt nâng mắt kính trên sống mũi, nói: “Phương tổng, anh như thế này rất đáng thương.”




Phương Trí Viễn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trợ lý, “Đáng thương thế nào, em nói thử một chút.”




“Người ta cũng không thích anh nữa, anh còn vứt bỏ thể diện đi cầu hôn, đây không phải là đáng thương sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn muốn chen vào chỗ hở, không đáng thương sao?”




Phương Trí Viễn: “Anh để em nói một chút, chứ không để em nói nghiêm túc như vậy.”




Trợ lý đặc biệt bĩu bĩu môi, nói: “Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, còn lại chính là đến lượt một màn trình diễn đáng thương nhất của anh.”




Phương Trí Viễn: “…”




Nhân viên cưỡi trên đầu ông chủ là cảm giác như thế nào? Giống như trên đây.




Đới Hiến hoàn thành nhiệm vụ quay về gọi điện thoại cho Đinh Tam Tam, mỗi lần gọi đều là thuê bao đang bận, nhiều lần như vậy, anh không thể không hoài nghi Đinh Tam Tam đã kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen.




“Anh cả, Đới Quân hôm nay có việc, anh có thể đi cùng em tham gia tiệc tối không?” Diêu Diêu từ trên tầng đi xuống, quần áo chỉnh tề, thoạt nhìn rất xinh đẹp trang nhã.




Đới Hiến ngồi ở trên ghế sofa bấm điện thoại, nói: “Trước tiên đưa điện thoại của em cho anh mượn một lát.”




“À, vâng.” Diêu Diêu cho tay vào trong túi xách tìm điện thoại, đưa cho anh.




Đới Hiến cầm lấy điện thoại của Diêu Diêu gọi cho Đinh Tam Tam, kêu hai tiếng liền có người nhận, Đới Hiến cười nhạt một tiếng, cúp điện thoại trả lại cho Diêu Diêu.




“Sao anh lại cúp điện thoại?” Diêu Diêu hỏi.




“Nếu như cô ấy gọi lại thì em nói không cẩn thận ấn nhầm.”




“À…”




“Em vừa nói tiệc tối gì?”




“Một bữa tiệc từ thiện. Mẹ bảo em đi, nhưng hôm nay Đới Quân lại có việc, cho nên em đành phải thỉnh cầu anh cả đi cùng em.” Diêu Diêu cười nói.




“Vậy em đợi một lát, anh lên tầng thay quần áo.”




“Vâng!”




Đinh Tam Tam trực tiếp từ sân bay về nhà, thu thập một chút, đang chọn lễ phục thì chuông cửa bên ngoài vang lên.




Phương Hành mặc lễ phục màu trắng đứng ở ngoài cửa, cậu bé cầm một bó hoa cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Đinh Tam Tam, “Dì Tam Tam, đã lâu không gặp.”




“Thọ tinh công, sinh nhật vui vẻ.” Đinh Tam Tam cười, nghiêng người để cậu bé đi vào.




Phương Hành thay giày đi vào ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn một vòng, nói: “Nhà dì đẹp quá.”




“Nhà cháu đẹp hơn nhiều.” Đinh Tam Tam tháo bó hoa ra, thả vài hạt muối vào trong bình hoa, cắm hoa vào trong bình.




“Dì Tam Tam, cảm ơn dì tới tham gia tiệc sinh nhật của cháu, nghe nói dì còn đặc biệt từ Hồng Kông trở về.” Phương Hành cười nói.




Đinh Tam Tam cười từ bên trong đi ra, cầm một cái hộp đưa cho cậu bé, “Đây là quà sinh nhật, vốn là định tặng cho cháu trong tiệc tối.”




Ánh mắt Phương Hành sáng lên, “Cháu thích nhất mở quà sinh nhật, dì mau đưa cho cháu.”




Đinh Tam Tam đưa cho cậu bé là một cái điện thoại di động mới nhất của Apple, vỏ ngoài màu đen bạc, sang trọng khiêm tốn.




“Sao dì biết cháu muốn đổi điện thoại này!” Phương Hành lập tức từ trên ghế sofa nhảy bật lên, nhảy cao hơn ba thước. (1 thước Trung Quốc = 1/3 mét)




“Dì nghe nói ba cháu muốn kiểm soát tài chính của cháu, lại thấy điện thoại của cháu là kiểu của hai năm trước, cho nên muốn tặng cháu cái này.” Đinh Tam Tam thay xong quần áo đi ra.




“Dì Tam Tam, dì quá tuyệt vời! Nếu như dì làm mẹ kế của cháu thì cháu tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến gì!” Phương Hành cầm điện thoại mới, cả người đều phấn chấn.




Đinh Tam Tam hơi nghẹn lại, xua tay: “Vẫn là thôi đi, dì là người dì cháu thích nhất là được rồi.”




Phương Hành cúi đầu hí hoáy điện thoại mới, lập tức muốn đổi sim để dùng.




Đinh Tam Tam cười một tiếng, ngồi ở một bên trang điểm, hai người ai cũng bận rộn.




Tám giờ tối, tiệc tối chính thức bắt đầu, Đinh Tam Tam ngồi ở bên cạnh thọ tinh công, hai người thì thầm với nhau, hình như rất có nghiên cứu với đồ sứ đặt trên sân khấu.




“Dì thấy cái đó có phải là giả không?”




“Có thể.”




“Cháu cảm thấy là giả, bây giờ người coi tiền như rác nhiều lắm, giả cũng có người mua.”




Đinh Tam Tam: “…”




Diêu Diêu ngồi ở phía sau cách đó không xa, kéo kéo ống tay áo của Đới Hiến, “Anh cả, người ngồi ở hàng thứ nhất là chị dâu phải không? Chị ấy rất quen với chủ nhân bữa tiệc sao?”




“Không biết.” Đới Hiến lạnh lùng miễn cưỡng nói.




Ngoại trừ một mảnh ánh sáng trên sân khấu, trong hội trường đều là tối đen, mục đích là không muốn giọng khách át giọng chủ [1].




[1] Giọng khách át giọng chủ: ví von sự vật đến từ bên ngoài hoặc không quan trọng chiếm cứ vị trí của sự vật vốn có hoặc quan trọng.




“Dì đi vệ sinh một lát.” Đinh Tam Tam định đứng dậy.




Phương Hành kéo cô không cho cô đi, “Dì đợi lát nữa, khoan hãy đi.”




“Dì không đi, dì đi nhà vệ sinh.”




“Dì nhịn một chút đi.”




Đinh Tam Tam: “…”




“Làm sao nhịn? Con người có ba cái gấp.” Đinh Tam Tam không còn gì để nói.




Vật phẩm bày ra ở trên sân khấu dồn dập bán đấu giá xong, Phương Trí Viễn mặc một bộ tây trang màu đen đứng ở trên sân khấu, tác phong nhanh nhẹn, thân hình quyến rũ. Đầu tiên anh ta cảm ơn mọi người đã tới tham gia tiệc sinh nhật của Phương Hành, sau đó lại cảm ơn bạn bè vô cùng hào phóng mua vật phẩm để làm từ thiện, cuối cùng chuyển đề tài…




“Hôm nay là ngày rất đặc biệt, đầy đủ bạn bè và khách quý, cho nên tôi nghĩ nếu như muốn làm chuyện kế tiếp này, vậy không còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ.”




Dưới sân khấu, Đinh Tam Tam muốn đứng dậy đi vệ sinh, Phương Hành vững vàng bắt lấy tay của cô, “Dì chờ chút đã…”




“Tôi thích một người, cô ấy là người con gái có đôi mắt sáng nhất mà tôi từng gặp. Mỗi một cử chỉ của cô ấy đều khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu, lúc cô ấy lạnh nhạt tôi cũng cảm thấy vô cùng si mê. Mọi người đều biết, người đã trung niên rất khó có loại cảm giác tim đập thình thịch này, may mắn là tôi đã gặp được rồi.” Ánh mắt Phương Trí Viễn trầm lắng, trong đôi mắt điểm xuyết đốm sáng nhỏ, anh ta không hề ngần ngại ở trước mặt mọi người nói ra tình yêu, nói cho bọn họ biết người con gái mà anh ta gặp được hiếm thấy ra sao.




“Tam Tam, em đi lên đây một chút được không?” Anh ta khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng tới ngay chính giữa hàng ghế thứ nhất.




Phương Hành khẽ buông tay, Đinh Tam Tam bất ngờ một chút rồi đứng lên.




“Dì Tam Tam…” Phương Hành cười hi hi, giống như trò đùa dai thành công rồi.




Đinh Tam Tam lườm cậu bé một cái, chần chừ đứng tại chỗ, không biết là nên tiến hay nên lùi.




“Tam Tam?” Phương Trí Viễn đi xuống dưới, đứng ở trước mặt cô.




Trong hội trường có tiếng xì xào thảo luận, ánh mắt của mọi người tập trung lại một chỗ, hai người giống như đang đứng ở trung tâm của ngọn lửa nóng bỏng. Đinh Tam Tam là 囧, Phương Trí Viễn là căng thẳng.




“Trí Viễn, không phải chúng ta đã nói làm bạn bè rồi sao?” Đinh Tam Tam khó mà hiểu loại hành vi này của anh ta.




“Anh không muốn dễ dàng buông tha như vậy, anh muốn đánh cược một lần.”




“Trí Viễn, anh như vậy sẽ chỉ làm bản thân khó chịu mà thôi.” Đinh Tam Tam thấp giọng nói.




“Tam Tam, hướng sáu mươi độ ở bên phải phía sau em, em biết là ai tới không?” Phương Trí Viễn cười nói.




Đinh Tam Tam giật mình, không cần quay đầu lại, đại khái cô biết là ai sẽ khiến anh ta trêu ghẹo như thế này.




“Anh…”




“Đường lui của em hình như chặt đứt rồi.”




Đinh Tam Tam hít một hơi, “Em sẽ không đồng ý, người xấu mặt là anh mà thôi.”




“Nếu như cậu ta thích em như thế, bây giờ chúng ta đứng ở chỗ này lâu như vậy rồi, vì sao cậu ta còn chưa đứng lên ngăn cản?” Phương Trí Viễn nói.




Đinh Tam Tam siết chặt nắm đấm, không biết nên mở miệng như thế nào.




“Tam Tam, đánh cược không?” Phương Trí Viễn cười một tiếng, chậm rãi quỳ gối, giơ chiếc nhẫn ở trước mặt cô.




“Wow! Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Cả hội trường tiếng vang như sấm, mọi người sôi nổi đứng dậy vỗ tay.




Bên tai ầm ĩ, Đinh Tam Tam chỉ nghe âm thanh ở trong lòng.




Đới Hiến.




Cô quay đầu nhìn về phía vị trí của anh, anh yên lặng ngồi ở chỗ đó mỉm cười nhìn cô, ánh mắt âm trầm.




“Em đồng ý…” Cô quay đầu lại nhận lấy chiếc nhẫn.




Anh lập tức đứng dậy, trên lối đi nhỏ ở trung tâm, bóng lưng cao lớn của anh đang càng lúc càng xa.




“… Đồ quỷ!” Cô cầm chiếc nhẫn, nhanh chóng ném nó đi thật xa.




Nâng váy lên, cô bước nhanh đi ra phía ngoài.




Thanh âm ở trong hội trường lớn dần, mọi người đều không hiểu xảy ra chuyện gì.




Trợ lý đặc biệt nhặt chiếc nhẫn về, để vào trong hộp trả lại cho Phương Trí Viễn, “Xem đi, em nói kết quả sẽ rất đáng thương mà.”




“Chí ít đã thử một lần.” Anh ta khẽ cười một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn bóng lưng cô hoảng hốt rời đi.




Trợ lý đặc biệt bĩu môi, bắt đầu giúp đỡ những người khác tiễn khách, giải quyết vấn đề tiếp theo.




Bên ngoài hội trường, Đới Quân và Từ Chính Lâm đang ngăn cản Đới Hiến.




“Cậu đừng kích động!”




“Tránh ra!”




“Trong điện thoại Diêu Diêu không nói rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Đinh Tam Tam lại làm gì cậu rồi!”




“Xem cậu là anh em, tớ không muốn động thủ.” Áp suất không khí trên người anh thấp đến mức không ai dám đến gần, nếu như không phải anh em, Đới Quân và Từ Chính Lâm căn bản không muốn ngăn cản anh.




“Cậu đừng cuống lên, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết!”




“Giải quyết cái rắm!” Đới Hiến đột nhiên nổi điên, hai ba cái liền hất ra gông xiềng của hai người họ, đi về phía trước. Đới Quân bọn họ làm sao dám bỏ mặc để một mình anh ở trạng thái này rời đi, Đới Quân và Từ Chính Lâm mỗi người ôm một cánh tay của anh, ngăn anh lại.




Đới Hiến xoay người lại, quật ngã hai người họ xuống đất, Từ Chính Lâm ho vài tiếng, hô to: “Ta kháo, đến thật à!”




Hai người bò dậy xông lên, ba người ở bãi đỗ xe bên ngoài hội trường trình diễn toàn vũ hành [2], đánh đến mức không ai dám đến gần.




[2] Toàn vũ hành (全武行): là chỉ đánh võ quy mô lớn trong hát hí khúc. Ví von vũ lực tàn bạo hoặc cảnh đánh nhau.




Diêu Diêu đỡ trán, cô mật báo để hai người này đến trông chừng anh cả, không phải đến cùng đánh nhau.




Đinh Tam Tam chạy đến, nhìn xung quanh một vòng, liếc mắt liền thấy ba người đánh nhau khó bỏ khó phân.




Cô chạy nhanh vài bước, bởi vì váy quá vướng víu và gót giày quá cao nên ngã xuống đất.




“Chị dâu! Chị sao rồi!” Diêu Diêu hét lớn tiếng, nhanh chóng chạy tới.




Đinh Tam Tam nhắm mắt, nha đầu này, cũng là cố ý…




Quả nhiên, người có nắm đấm mạnh mẽ ở bên kia lập tức rẽ sang, cú rẽ này, một nắm đấm liền hung hăng gần sát Từ Chính Lâm.




“Ta kháo, kỷ lục cá nhân!” Từ Chính Lâm xúc động siết chặt nắm đấm, giống như không dám tin tưởng.




Đới Quân đánh vào sau gáy của Từ Chính Lâm, “Đồng đội heo!”




Diêu Diêu đỡ Đinh Tam Tam đứng dậy, đi tới bên này. Ba người đứng tại chỗ, một người bất động, một người không dám động, một người chẳng buồn động, cứ như vậy tiếp nhận “sự dò xét” của cô.




“Em không biết hôm nay anh sẽ đến.” Đinh Tam Tam nói.




Đới Hiến nghiêng đầu, sau khi trải qua chuyện ở bên trong hội trường, bây giờ anh không muốn gặp cô.




“Anh kém cỏi như vậy à? Nhìn thấy người khác cầu hôn em, anh cũng chỉ biết chạy trốn sao?” Khóe miệng Đinh Tam Tam cong lên, đầy ý châm chọc.




Ba người vây xem đồng thời hít một hơi lạnh, lời như vậy cũng dám nói, Đới Hiến sẽ bóp chết cô ấy chứ?




“Em cho rằng anh là người hiểu em nhất, sự thật chứng minh anh và những người khác giống nhau, không có chỗ nào đặc biệt.”




Lời của cô, giống như một con dao, mỗi một dao lại càng tàn nhẫn hơn.




“Em và Phương Trí Viễn không có quan hệ gì cả, trước đây có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.” Cô giơ tay trái của mình lên, nói, “Thấy rõ không, em không phải kiểu phụ nữ không rõ mình muốn gì, không phải có một người đàn ông quỳ xuống cầu hôn em thì em sẽ đồng ý.”




Anh quay đầu lại, nhìn lên ngón giữa của tay trái, quả nhiên, không có gì cả.




“Bốp”, Đinh Tam Tam nâng tay lên, một tiếng vang rõ ràng rơi ở trên má trái của anh.




“Chị dâu…”




“Đừng đánh người, có chuyện gì từ từ nói!” Từ Chính Lâm ở bên cạnh khuyên nhủ.




“Một cái tát này, coi như chuyện lúc trước đều xóa bỏ, bất kể là anh hay là vợ chưa cưới Myanmar kỳ quái gì đó của anh, hay là người mà anh vẫn luôn miệng nói là em gái, hay là hành động của anh đêm nay khiến em thất vọng, em đều không để ý nữa.”




Gió lạnh thổi qua, lời nói của cô mạnh mẽ vang dội.




“Chúng ta, đường ai nấy đi.”




Cô nhìn anh, cười nhạt một tiếng, quay đầu đi tới lối đi bộ.




Đèn đường mờ nhạt, người đi đường cô đơn lạnh lẽo, cuộc sống về đêm đầy màu sắc, những thứ này, ở trong mắt cô lại lần nữa biến thành màu trắng đen. Cô lại đơn độc một mình lên đường.




“Anh không đồng ý.” Cô đi được hai bước, cổ tay bị người nắm được.




Ba người phía sau, đồng thời thở phào một hơi.




Đinh Tam Tam vung tay, vung tay bốn năm lần đều không bỏ tay ra được.




Anh từ phía sau dán sát lại, ôm eo của cô, hai cánh tay giống như kìm sắt, khóa chặt cô lại.




“Lần trước, em nói ly hôn anh đồng ý với em, lần này đừng mơ.”




Nước mắt của cô từ trong hốc mắt rơi xuống, giống như lá cây trong mùa thu, cuối cùng vì sự dịu dàng của anh mà rơi xuống.




“Anh yêu em như vậy, yêu đến mức không muốn chia sẻ em với bất cứ ai, nhìn thấy em và những người đàn ông khác ở cùng một chỗ anh liền khó chịu, bởi vì muốn độc chiếm em cho nên ngay cả con của chúng ta anh cũng không muốn.”




“Em luôn làm tổn thương trái tim của anh, nhưng anh không hề bận tâm. Giống như hôm nay, cho dù em đồng ý với anh ta, có lẽ anh cũng tức giận ba năm ngày, sau đó sẽ cầm nhẫn đi cạnh tranh.”




“Tam Tam, anh không có quá khứ rối loạn, cũng không có tình cũ gì đó. Anh có, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình em mà thôi.”




Cô cúi đầu, khóc không thành tiếng.




“Như thế này rồi, em vẫn muốn lấy đi thứ duy nhất của anh sao? Em nhẫn tâm nói đường ai nấy đi với anh?”




Anh nghiêng đầu hôn cổ của cô, giống như hạt mưa khẽ hôn lá xanh, chim hải âu khẽ hôn mặt biển, khe khẽ chạm vào, dịu dàng như nước.




“Cút…” Cô cố hết sức thoát khỏi anh, mang theo giọng mũi mắng anh.




“Cút bao lâu, một phút? Hay là một đêm?” Anh thành khẩn đặt câu hỏi.




“Cút cút cút!” Cô giậm chân, thở hổn hển.




Đới Hiến cười một tiếng, nâng mặt của cô hôn một cái ngay trên môi cô, “Được, lập tức cút ngay.”




Đinh Tam Tam đẩy anh ra, hung hăng lau môi, lườm anh một cái, chạy chậm đến bên lề đường.




Đới Hiến quay đầu lại, vỗ vỗ vai của hai người anh em, chân thành nói: “Đêm nay cảm ơn hai người.”




“Cậu đây là muốn làm gì?”




“Tớ lái xe đưa Tam Tam về nhà, mọi người tùy tiện đi.”




Nói xong, anh quay đầu đuổi theo cô.




Ba người bị vứt bỏ: “…”




Diêu Diêu: “Bọn họ sẽ hòa thuận chứ?




Hai người đàn ông lắc đầu: “Không biết.”




“Nhìn bên kia.” Diêu Diêu chỉ một ngón tay.




Bên đường đối diện, một nam một nữ lôi lôi kéo kéo, người nữ chạy trước hai bước, người nam theo ở phía sau kéo người nữ, người nữ lại đi về phía đối diện, người nam trực tiếp tiến lên khiêng người nữ.




“Đới Hiến, đồ khốn kiếp, thả em xuống!”




Lời tác giả: nói chia tay lại hợp lại, tình cảm chính là như vậy mới tôi luyện ra. Người yêu không cãi nhau, không có, vợ chồng không cãi nhau, sớm muộn sẽ tách ra.




Tôi biết mọi người muốn đọc ngọt, nhưng chúng ta ngọt cũng ngọt bình dân một chút đi, từ đầu đến cuối đều là ngọt, vậy tính là ngọt sao? Giống như bạn vẫn luôn ăn kẹo mạch nha vậy, ăn tám cái mười cái, ngọt sao? Ngọt đến muốn nôn ấy chứ, ngọt đến cuối cùng còn có thể ăn ra vị ngọt sao??




Có bạn nữ nói trong cuộc sống nào có nhiều trùng hợp như vậy, không đúng, cuộc sống còn trùng hợp nhiều hơn tiểu thuyết, không tin? Bạn cẩn thận quan sát một phen đi!




Tôi lấy một ví dụ, lần trước trên một tài khoản wechat X có khởi xướng thu thập những câu chuyện trùng hợp kỳ quái, thu thập những chuyện này càng nghĩ càng thấy hãi. Có một bạn đọc bình luận như thế này, cô ấy nói khi còn nhỏ từng mua một con thú bông, ghét bỏ nó quá xấu liền ném nó đi, rất nhiều năm sau cô ấy đi gắp thú bông, phát hiện con thú bông đó chính là con khỉ xấu xí cô ấy vứt bỏ trước đó, bởi vì mặt trên có ký hiệu cô ấy đã làm, giống nhau như đúc!




Trùng hợp sao, trùng hợp khiến người ta cảm thấy thần quái đi.




(Phần lời tác giả t edit từ convert nên độ chính xác sẽ không cao như edit từ raw, có chỗ t tự ý sửa lại cho phù hợp với nội dung, mong mọi người thông cảm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status