Hôn nhân ấm áp 33 ngày

Chương 10: Gọi, Mộ tổng


Edit: Diệp Lưu Cát

Thần Ngàn Ấm thấy ổ cắm sạc điện thoại trên tủ cách đó không xa, nhớ rằng điện thoại di động đã hết pin, liền đến gần cắm sạc một chút.

Bên cạnh tủ là giá mắc áo đứng, chỉ treo một bộ âu phục màu đen, Thần Ngàn Ấm nhìn đến không thể kìm lòng đưa tay chạm tới, tưởng tượng anh mặc âu phục vẻ mặt lạnh đến mê người, ánh mắt cô dần trở lên ôn nhu.

Cũng chỉ có một mình, cô mới dám đem tình cảm đối với anh biểu hiện ra ngoài. Mộ Diễn Đình, rốt cuộc khi nào thì cháu mới có thể không thích chú nữa đây? Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt thanh tú ấy lại xuất hiện có cảm hứng thiết kế.

*******

Mộ Diễn Đình họp xong, cũng đã hơn 4 tiếng.

Từ phòng họp đi ra, nghe Âu Bạch báo Thần Ngàn Ấm đang đợi mình, anh vô thức bước nhanh. Đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong phòng tối om, anh không khỏi nhướn mày nhìn xung quanh.

Đi rồi?

Thuận tay bật đèn, ánh sáng bao phủ cả căn phòng, nhìn một chút, anh liền thấy cô đang nằm trên sô pha lớn. Lúc này, ánh mắt tức giận từ từ dịu xuống, anh bước đến gần, thấy cô ngủ nhưng hai chân mày đều nhíu lại có chút khó chút. Mộ Diễn Đình muốn giúp cô chỉnh lại một chút, nhưng nhớ tới cô mấy ngày hôm trước đem ranh giới đẩy anh ra xa, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục sự lạnh nhạt. Anh là đánh thức cô, nhưng ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi những bức tranh trên bàn, liền cầm một bức lên xem.

Đó là một chiếc ghim* cài áo phù hợp cho nam giới, mặc dù đường vẽ đơn giản nhưng rất đặc biệt. Anh nhận ra, dáng mẫu vẽ rất giống mình, tựa như cô vì anh mà thiết kế, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Cuối cùng, cô định vẽ cái gì?

Mộ Diễn Đình tầm mắt nhíu lại hướng về phía cô, ánh mắt khó hiểu. Như có người nhìn chăm chú, Thần Ngàn Ấm rốt cục cũng tỉnh lại, theo thói quen vươn tay ra sau, nhưng vừa vươn liền chạm vào vật gì đó, lập tức quay đầu lại, nhất thời bị dọa đến nhảy lên.

"Chú? Như thế nào lại ở đây?" Thần Ngàn Ấm ngạc nhiên trừng mắt.

Nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô chỉ về phía mình, Mộ Diễn Đình trong mắt như sầm lại, giọng có điểm trầm xuống:

"Bỏ tay xuống."

"A..."

Thần Ngàn Ấm cuối cùng cũng phát hiện chính mình lại làm ra chuyện thất lễ như vậy, vội vàng rụt tay về:

"Thật xin lỗi... Cháu không cố ý." Thần Ngàn Ấm cúi đầu xấu hổ muốn tìm chỗ nào đó để chui vào, mà Mộ Diễn Đình chỉ nhìn đến tóc cô, rối thành một đống.

"Đều đem chỗ này thu dọn lại." Anh lạnh lùng gõ xuống mặt bàn, cũng không quay đầu lại, thẳng đến sô pha.

Lúc đầu, căn phòng vốn sạch sẽ lại bị chính mình làm bừa bộn, Thần Ngàn Ấm thở mạnh, luống cuống thu dọn lại. Sau khi các bản thảo thiết kế được xếp gọn gàng, cô cúi đầu đi tới trước mặt Mộ Diễn Đình. Anh ngồi ở sô pha tay cầm di động, cũng không để ý đến cô, bất giác Thần Ngàn Ấm cắn môi, chủ động mở miệng:

"Chú..."

Mộ Diễn Đình, giọng nói lạnh nhạt:"Gọi, Mộ tổng."

"..."

Cô hiểu được anh vẫn còn đang tức giận, liền sửa đổi cách xưng hô.

"Mộ tổng..."

Mộ Diễn Đình vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, dường như lại càng không mấy vui vẻ. Thấy anh vẫn không nói lời nào, cô đành phải tiếp tục mở miệng:

"Nếu như, cháu không thực hiện hôn ước, Mộ gia có phải hay không sẽ hủy bỏ hợp tác với Thần gia?"

"Đúng."

Thần Ngàn Ấm đáy mắt đầy hy vọng nhanh chóng bị dập tắt, khéo miệng chua xót đáp lại:

"Kia... Cháu sẽ có lỗi với Thần gia."

- -------------

*Ghim: ghim cài áo vest nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status