Huyễn hình sư

Chương 26-3


Mạnh Dật Hiên vừa nhìn thấy Trịnh Bân đi lại đây liền xông tới túm cổ cậu vò đầu một trận, miệng bắt đầu lải nhải quở trách:

“Tiểu tử thối, mới nãy người đi tận đâu mà đến muộn như vậy, còn đi với Đại điện hạ nữa, cậu khi nào ôm đùi được đối phương thế?”

Nhưng không đợi Mạnh Dật Hiên nói xong thì người trong lòng đã bị cướp đi, Tần Liệt sau khi xác định lòng mình cảm thấy không thể nhẫn nhịn mấy chuyện gây chướng mắt này nữa.

“Đừng lộn xộn, ngồi xuống chờ kết quả.”

“Đúng vậy Mạnh ca ca, mọi người đang nhìn chúng ta đấy.” Trịnh Hâm nhìn thấy hành động đột ngột của Tần Liệt liền dâng lên dự cảm không lành, ngoài mặt mỉm cười khó xử đứng ra kéo bọn họ cùng ngồi xuống, thậm chí cố tình ngồi chen giữa để tách Tần Liệt và Trịnh Thành Hi ra không cho họ ngồi cạnh nhau, tiện thể thảo mai hỏi han Trịnh Thành Hi một chút.

“Đại ca, anh làm bài tốt không, có thể nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“Cũng được.” Trịnh Bân bâng quơ đáp, trong lòng lại chết sững vì báo cáo bất ngờ của Tiểu Bảo Bối, phải cố gắng lắm cậu mới không đem tầm mắt nhìn về phía Tần Liệt. Có ai giải thích giùm cậu vì sao tiến độ chinh phục nam chính tăng một cách chóng mặt như vậy được không? Một phát liền tăng đến 30%, cậu nhớ mình đâu có làm gì khiến đối phương để ý nhỉ, ngoài việc mình tuyên bố muốn thi thiết kế sư hôm đó và ngày mừng thọ gia gia bị hắn bắt gặp trong tình trạng xấu hổ, tính thêm hôm nay nữa cậu mới gặp Tần Liệt ba lần thôi. Cái chuyện này quá kì ba rồi, Trịnh Bân cậu không hold được.

Mà phải rồi, trước đó Mạnh Dật Hiên mới nói cái gì mình gặp đại điện hạ rồi lôi kéo các thứ. Lời này của hắn làm Trịnh Bân nhớ đến một nhân vật từng được nhắc đến trong phiên ngoại của bộ tiểu thuyết. Đại hoàng tử Ân Vĩnh của Từ Á đế quốc - thiên phú xuất sắc có thể phân cao thấp với nam chính, làm người có chủ kiến, thích trọng người tài, không phân biệt thứ cấp, vốn tương lai có thể làm một vị đế vương anh minh, kết quả lại bị muội muội mình yêu thương nhất Ân Na thiết kế hãm hại, không chỉ mất tư cách thừa kế còn mang tội cấu kết với địch nhân tấn công tinh hệ, sau cùng tinh thần lực bị phá huỷ rối táng thân trong miệng trùng thú.

Thì ra nam nhân kia là cái nhân vật còn pháo hôi hơn cả mình đại hoàng tử Ân Vĩnh, Trịnh Bân cảm thấy đối phương không phải người xấu, cùng với những gì được miêu tả thì không nên có kết cục như vậy, mà anh ta còn từng giúp mình nữa, có lẽ có thể nhắc nhở Ân Vĩnh cẩn thận muội muội mình một chút, anh ta có tin hay không thì không còn là chuyện cậu cần quan tâm nữa.

Ân Vĩnh ở bên kia khán đài nhìn thấy thiếu niên đi về phía mấy người Tần Liệt thì hơi ngạc nhiên. Thì ra hai người họ có quen nhau. Thú vị thật, đặc biệt là hai người kia đứng cùng một chỗ, chính là hai tẳng băng gặp nhau a. Lúc nãy khi hội hợp với Sở Phong, Ân Vĩnh mới biết được cậu nhóc mù đường đụng phải mình chính là Trịnh thiếu phế vật mà mọi người vẫn nhắc đến. Cậu ấy thật sự là phế vật sao? Ân Vĩnh cảm thấy không phải vậy. Nhưng từ đó cũng khiến anh cảm thấy muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn, tốt nhất có thể khám phá con người cậu thật ra là người thế nào. Ôi cái máu kiếm người tài của anh lại sục sôi rồi, bản năng nó nói cho anh biết thiếu niên này tất có chỗ dụng.

Trong phòng chấm thi, Trần Sương cau mày nhìn bài thi của một thí sinh. Một vị giám khảo khác thấy biểu hiện của bà không đúng, liền quan tâm hỏi bà:

“Trần đại sư, có chuyện gì sao?”

Trần Sương không trả lời, chỉ đưa bài thi đó lên màn hình lớn để cho những người khác cùng thấy. Bài thi này làm rất tốt, đáp án lựa chọn đều đúng, nhưng có câu cuối cùng thí sinh lại không chọn đáp án nào, ngược lại viết ra một đoạn văn ở bên dưới. Nhưng vị ở đây có người nào không phải lão thành tinh, càng đọc càng cảm thấy kinh hãi, vị giám khảo lúc trước còn quan tâm hỏi Trần Sương còn đứng dậy hét lên.

“Cái lí luận này, không phải là thứ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm sao. Thí sinh này là ai, với lí luận này của cậu ta, thậm chí có thể đề xuất lên trụ sở chính rồi.”

Sau hàng loạt sự kinh thán bọn họ mới bắt đầu nhìn tên của thí sinh đã viết ra lí luận này. Ba chữ “Trịnh Thành Hi" rồng bay phượng múa như muốn đánh đui hai mắt bọn họ. Là cái phế vật nổi danh kia. Chuyện này không thể nào...

“Trần đại sư, việc này...”

“Không cần nói tiếp nữa, công bố kết quả đi.” Trần Sương giơ tay lên, sau đó như không có chuyện gì đi ra khỏi phòng. Nhưng đâu có ai biết trong đầu của vị thiết kế sư đỉnh cấp này đang nổ tung thành một nùi. Cuối cùng cũng tìm được người có thể giúp mình rồi.

Kết quả phần thi lý thuyết được công bố, không chỉ những người có mặt ở hiện trường, ngay cả những vị đang theo dõi trên tinh võng lần đầu được trải nghiệm thế nào là tam quan đổ nát. Bọn họ không nhìn nhầm chứ, cái người đứng hạng nhất đạt một trăm điểm kia là Ninh Duật Ninh thiếu gia đúng không, chắc là vậy rồi. Nhưng mà những gì viết trên bảng công bố lại không phải như thế. Bên cạnh số một viết ba chữ “Trịnh Thành Hi" được phóng to mấy lần, kèm theo là con số một trăm vô cùng chói mắt. Một trăm điểm phần lý thuyết đầu tiên từ trước đến nay chưa từng có ai đạt được, vậy mà có người làm được rồi. Và người đó chính là Trịnh Thành Hi.

Có điều đây mới là khởi đầu cho sự kiện vả mặt quần chúng thôi, muốn xem thêm, nhớ vote phiếu cho tui nhé ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status