Lệ tiên sinh à, đường tình duyên của ngươi thắm rồi!

Chương 33: Tắm cho hắn


"Tuyệt, cậu thật sự đã làm được?"

Bộ dạng của Lãnh Nhiên không tin, nhưng cậu ta chuẩn bị quần áo cho nữ, hơn nữa lại gửi đến nhà, đây chẳng phải là ở chung hay sao?

Nhưng tiếng điện thoại truyền đến bên tai lại ngắt quãng, vẻ mặt Lãnh Nhiên bát quái, tên Lệ Đình Tuyệt kia thật là quá tuyệt tình. Hắn chỉ muốn hỏi mà cũng không nói.

Mạc Thanh Yên đến phòng để quần áo, âu phục bên trong chỉ có toàn một màu đen, áo sơmi cũng là màu đen. Tất cả các đồ đều sắp xếp gọn gàng theo màu sắc, có thể thấy hắn là một người rất nghiêm khắc.

Nhưng cô lại cảm thấy hắn rất bỉ ổi và xấu xa.

Cô không khỏi lắc đầu, tiện tay lấy một chiếc áo sơmi, oán thầm trong lòng: "Anh ta là người như thế nào liên quan gì đến cô cơ chứ, không được phép nghĩ nữa."

Sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm. Khi đi ra, tóc cô rối tung, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, chính là diện mạo sau khi tắm gội.

Áo sơmi trắng với đôi chân trắng trẻo thon thả khiến con trai không thể nhẫn nhịn được mà nhìn chằm chằm theo.

Hai người như vậy, một người nhìn, một người đứng. Cảm giác rất xấu hổ, mà mắt Mạc Thanh Yên nhìn thấy cả lỗ mũi, chỉ có thể lên tiếng phá vỡ im lặng.

"Được rồi, tôi ra phòng khách ngủ, có vấn đề gì thì gọi tôi."

Mắt Lệ Đình Tuyệt híp lại, "Cô thì thoải mái rồi, tôi còn chưa tắm, hãy giúp tôi."

Hai mắt Mạc Thanh Yên mở to, tay chỉ về phía mình, "Cái gì? Tôi giúp anh tắm sao?"

"Ừ hừ!"

Hắn lật khăn ra, "Giờ tôi bị thương, không thể động vào nước, cô lấy khăn lau cho tôi, tôi còn phải thay đồ ngủ nữa."

Giọng nói trong trẻo lộ ra vẻ tà khí, khiến Mạc Thanh Yên rất muốn đá hắn, nhưng thấy bụng hắn bị thương, lại nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay của mình. Nếu không phải là người đàn ông này, cô sẽ có kết cục gì.

Liền không hề kiêu ngạo, vào nhà tắm lấy chiếc khăn ướt ra, lau mặt hắn, sau đó lau cổ, rồi lau những đường vân trên da.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô đang cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ ửng. Không khỏi cong môi lên cười, hắn phát hiện, bắt nạt cô là một việc rất vui.

Dường như thấy cô, tâm tình của hắn đều vô cùng tốt đẹp.

Cô rất cẩn thận tránh vết thương ra, lau một lần, đổi vài lần khăn nóng. Nhưng người đàn ông này không muốn cứ như vậy bỏ qua cho cô, đôi môi hắn khẽ mở.

"Lau cả dưới nữa, con gái các cô khi tắm không rửa phía dưới à?"

Âm cuối cao vút, ngữ khí không được nghiêm túc, trong lòng ngứa ngáy.

Mạc Thanh Yên tức giận đập lên vết thương của hắn, Lệ Đình Tuyệt đau đến mức phải ngồi dậy, nắm lấy tay cô.

"Này, đau lắm đấy."

"Ồ..."

Vẻ mặt Mạc Thanh Yên đắc ý, "Thật xin lỗi, tôi không để ý."

Lệ Đình Tuyệt biết, nha đầu kia không dễ bắt nạt, vì vậy liền chỉ chiếc quần, "Phải tắm toàn bộ."

Hai mắt Mạc Thanh Yên mở to, khuôn mặt ngày càng đỏ, mắng: "Đồ biến thái."

Lại muốn cô giúp hắn..., hắn cho rằng cô là ai chứ? Nếu là nữ giúp việc cũng không thể tắm toàn bộ cho chủ nhân nam được? Thật là quá biến thái mà.

Mắt Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm cô, cũng nhìn thấu cô, rồi không khỏi cười lớn.

"Ha, cô cho rằng tôi sẽ để cô tắm ở đâu vậy hả? Tôi chỉ muốn cô giúp tôi cởi quần, lau chân thôi."

Mạc Thanh Yên đúng là đại ngốc, hóa ra hắn ta có ý này sao? Do cô nghĩ nhiều sao?

"Mạc Thanh Yên, nếu cô muốn lau chỗ đó, tôi cũng không ngại, có điều lau rồi phải có trách nhiệm."

Hai chữ cuối cùng hắn gằn giọng xuống, ánh mắt như có lửa, muốn cho cô gái này nghe thấy rõ ràng, trách nhiệm là có ý gì?

"Hứ, anh nghĩ là cái đó của anh là vàng hay kim cương, tôi không ham của lạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status