Long tế

Chương 41





Chương 41: Bị đánh không được đánh lại

Nhưng mặt của Lâm Lan lúc này đã cực kỳ u ám, Audi A6 là chiếc xe đắt tiền trị giá hơn năm trăm nghìn. Vậy mà Hạ Mộng Dao lại tặng cho thằng vô dụng Trần Phong, đây không phải lãng phí thì là gì?

“Hai đứa lấy tiền ở đâu ra?” Lâm Lan nghiến răng và hỏi với giọng the thé.

Mẹ con Tôn Quế Phương ở bên cạnh lúc này đang mở to mắt, thằng vô dụng Trần Phong thế mà lại giấu Lâm Lan mua xe, bây giờ có kịch hay để xem rồi.

“Mẹ, đây là tiền Trần Phong tự kiếm được.” Hạ Mộng Dao mặt không đổi sắc nói dối.

Trần Phong bất giác thấy ấm áp trong lòng, anh biết rất rõ Hạ Mộng Dao nói như vậy là để giữ thể diện cho anh, nhưng người như Lâm Lan không dễ lừa như vậy.

Quả nhiên, Lâm Lan lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Mộng Dao và nói: “Con coi mẹ là đồ ngốc à? Thằng Trần Phong đi giao đồ ăn một tháng mới kiếm được năm sáu nghìn, nó giao đồ ăn mười năm cũng không mua được một chiếc Audi A6.”

“Mộng Dao, con nói thật với mẹ đi, có phải thằng vô dụng Trần Phong bỏ bùa con, bảo con tham ô tiền thi công của dự án núi Ngọc Tuyền không?”

“Mẹ nói gì vậy?” Hạ Mộng Dao hơi tức giận, Lâm Lan nói như vậy hoàn toàn là coi Trần Phong là kẻ tiểu nhân.

“Không phải tiền thi công núi Ngọc Tuyền thì hai đứa lấy tiền ở đâu ra?” Lâm Lan lạnh lùng nói, nếu Trần Phong vì lòng tham của mình mà bảo Hạ Mộng Dao tham ô tiền thi công núi Ngọc Tuyền thì bà ấy sẽ không bỏ qua cho Trần Phong.

“Cố Đông Thâm đền tiền cho con.” Sự việc đã đến nước này, Hạ Mộng Dao cũng không giấu nữa, chỉ có thể kể lại chuyện xảy ra ở Cổ Nguyệt Sơn Trang vào hôm qua.

Sau khi nghe xong, trên mặt Lâm Lan tràn đầy vẻ nghi ngờ, Cố Đông Thâm bồi thường tiền cho Hạ Mộng Dao, lại còn là ba triệu?

Còn trong mắt mẹ con Tôn Quế Phương toát ra vẻ tham lam. Họ không biết Cố Đông Thâm là ai nhưng họ lại nghe thấy là trong tay Hạ Mộng Dao có một triệu rưỡi! Cho dù mua chiếc xe Audi A6 mất hơn năm trăm nghìn thì vẫn còn thừa gần một triệu!

Ngay lập tức, hô hấp của hai mẹ con Lâm Quế Phương đều trở nên nặng nề.

“Cố Đông Thâm cho con và Từ Phi Dung ba triệu thật à?” Lâm Lan lại hỏi lần nữa.

Hạ Mộng Dao gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời, Lâm Lan lập tức nổi giận, nếu không phải hôm nay mẹ con Tôn Quế Phương đến đây, sợ rằng Hạ Mộng Dao sẽ giấu bà ấy chuyện một triệu rưỡi này.

Trước đây Hạ Mộng Dao chắc chắn không như thế này, nhất định là Trần Phong muốn nuốt một triệu rưỡi này nên xúi giục Hạ Mộng Dao giấu bà ấy. Sau khi nghĩ xong, sự ghét bỏ của Lâm Lan với Trần Phong lập tức lên đến đỉnh điểm.

“Tại sao con phải mua xe cho Trần Phong? Con có biết bây giờ trong nhà đang thiếu rất nhiều tiền không? Một thằng giao đồ ăn như Trần Phong có lái được chiếc xe tốt như vậy không?” Lâm Lan gắt lên với Hạ Mộng Dao.

Sau khi quát xong, Lâm Lan lại nhìn Trần Phong với ánh mắt ghét bỏ: “Còn cả cậu nữa Trần Phong, tốt nhất là cậu hãy từ bỏ suy nghĩ nực cười cậu đi! Cậu ăn cơm của nhà tôi, dùng đồ của nhà tôi, tôi không quan tâm. Nhưng nếu cậu còn dám nổi lòng tham, lừa tiền của Mộng Dao thì cậu hãy cút ra khỏi nhà họ Hạ! Nhà họ Hạ không nuôi đồ vô ơn như cậu!”

Lời này của Lâm Lan rất quá đáng, cho dù tính của Trần Phong rất tốt nhưng anh cũng thấy tức giận, anh đường đường là người thừa kế của nhà giàu nhất Hoa Hạ, việc gì phải lừa tiền của vợ mình chứ?

“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con tự nguyện mua xe cho Trần Phong.” Hạ Mộng Dao sắp khóc vì tức giận rồi, cô ấy không ngờ việc mình có ý tốt mua xe cho Trần Phong, trong mắt Lâm Lan lại trở thành Trần Phong là kẻ lừa đảo ích kỉ.

“Câm mồm!” Lâm Lan hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộng Dao và nói: “Trong mắt con còn có người mẹ này nữa không?”

“Trần Phong, tôi không cần biết cậu dùng cách nào, ngày mai đi trả lại chiếc xe này cho tôi, trả lại năm trăm nghìn cậu lừa Mộng Dao cho tôi. Nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt!” Lâm Lan không buông tha nói, những năm trăm nghìn đấy, mua xe cho thằng vô dụng Trần Phong có khác gì mua cho chó đâu.

“Ôi chao, Lâm Lan, mợ nghĩ gì vậy, chuyện của tôi và Trần Phong vẫn chưa xong đó, năm trăm nghìn đó phải trả cho tôi!” Trần Phong còn chưa nói gì, Tôn Quế Phương đã đứng ra trước.

“Chuyện nhà em liên quan gì đến chị?” Nghe thấy lời này, Lâm Lan lập tức nổi giận, còn chưa giải quyết được đồ vô ơn Trần Phong, Tôn Quế Phương muốn nắm lấy năm trăm nghìn đó rồi.

“Lâm Lan, mợ ăn nói kiểu gì đấy?” Tôn Quế Phương cũng là hạng người vô lý, bà ta khoanh hai tay trước ngực và cau mày nói: “Lâm Lan, lời tôi vừa nói mợ không nghe rõ phải không? Chuyện con rể mợ – Trần Phong lái xe muốn đâm chết tôi, còn đánh con trai tôi không thể bỏ qua như vậy được…”

“Con trai, con cho mợ ba con xem Trần Phong đánh con thế nào.”

Tôn Quế Phương vừa nói xong, Lâm Đại Quân đã vén áo lên, để lộ vết thương bầm tím. Có một số vết thường đúng là bị Trần Phong dùng đòn vai của Jodu quăng ngã, nhưng phần nhiều là Tôn Quế Phương cố ý tạo ra trên đường đi, mục đích là để Lâm Lan tưởng rằng Lâm Đại Quân bị thương rất nghiêm trọng.

Quả nhiên, sau khi nhìn xong vết thương của Lâm Đại Quân, sắc mắt của Lâm Lan càng u ám hơn.

“Chị dâu, chị đừng đùa nữa, thằng vô dụng Trần Phong sao có thể đánh Đại Quân thành ra như thế.” Lâm Lan nói, bà ấy không phải đồ ngốc, chuyện Lâm Đại Quân bị đánh bà ấy cũng phần nào nghe được. Nếu nói Lâm Đại Quân đánh Trần Phong thành thế này bà ấy còn tin, nhưng Trần Phong đánh Lâm Đại Quân thành ra thế này thì bà ấy không tin.

“Lâm Lan, mợ có ý gì? Chẳng lẽ tôi lại lừa mợ? Lúc đó có bao nhiêu người nhìn, Trần Phong đánh con trai tôi, mợ đừng hòng chối!” Tôn Quế Phương hét lên the thé.

Lâm Lan nhìn Trần Phong, Trần Phong cũng không phủ nhận: “Đúng là con đánh.”

Lúc này đến lượt Lâm Lan sửng sốt, thằng vô dụng Trần Phong lại giỏi đánh nhau như vậy?

Trên mặt Tôn Quế Phương lại toàn vẻ đắc ý: “Mợ nghe thấy chưa, không phải tôi muốn lừa tiền mợ, mà đúng là thằng vô dụng Trần Phong đánh con trai tôi.”

“Mẹ, mẹ đừng nghe mợ nói bừa. Lúc đó mợ ăn vạ, Lâm Đại Quân giúp mợ, ra tay với Trần Phong trước, Trần Phong mới đánh lại.” Hạ Mộng Dao ở bên cạnh giải thích.

“Đại Quân đánh nó, nó không thể chịu sao? Sao nó phải đánh lại?” Lâm Lan lạnh lùng nói, tuy bà ấy thấy lời Hạ Mộng Dao nói là thật, nhưng cho dù thế nào, Trần Phong cũng không nên ra tay với Lâm Đại Quân và Tôn Quế Phương. Với tính cách vô lý của Tôn Quế Phương, chắc chắn bà tay sẽ gây rắc rối với nhà họ Hạ.

Tại sao phải đánh lại à? Trần Phong cắn răng, nếu Lâm Lan không phải mẹ của Hạ Mộng Dao, anh chắc chắn sẽ xông lên tát bà ấy một cái. Anh không ngờ Lâm Lan lại vô lý đến mức này, người khác đánh anh còn không cho anh đánh lại, chẳng lẽ anh lại hèn mọn như vậy?

“Mẹ, mẹ làm con thất vọng quá!”

Hạ Mộng Dao hét lên, Lâm Lan nói như vậy cũng làm cô ấy xót xa không thôi, cho dù thế nào Trần Phong cũng là chồng cô ấy, nhưng với Lâm Lan, anh ấy lại không đáng một xu, bị người khác đánh cũng không được đánh lại.

———————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status