Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

Chương 8



Nửa tiếng sau nó trở ra với một bộ dạng khác, hoàn toàn mãn nhãn. Một chiệc quần thụng lửng ngang bắp đùi, áo thun màu đen trơn bên ngoài khoác một chiếc áo gió đen. Tóc nó búi cao, đội mũ lưỡi trai jeans bị rách mép. Tay trái đeo một cái đồng hồ hiệu Patek Philippe 1953, tay phải đeo chiếc lắc hoàng đạo dễ thương. Kết hợp với đôi giày vans màu xám hoàn toàn nổi bật. Anh không nhận ra nó khi nó bước ra phòng chờ. Anh nghĩ nó sẽ lộng lẫy trong những chiếc đầm đắt tiền chứ không phải bụi bụi trong bộ dạng giống con trai như thế này. Đúng là rất ngạc nhiên với bộ dạng mới của nó, một nàng tomboy dễ thương.

- À…..rất đẹp….. ta đi chứ _ anh ấp úng nhìn nó

- Đi thôi _ nó lăng xăng chạy trước

Phóng xe xuyên qua màn đêm anh đưa nó tới Zuums Bar, một quán bar quen thuộc của anh trai nó và anh. Hai người đến đây hàng tuần, mật độ thời gian tới tùy vào cảm xúc của hai người. Hôm nay là lần đầu tiên anh đến đây với một cô gái, anh khá là bổi rối.

Sự hiện diện của nó đôi phần làm người ta ganh tỵ, đôi phần làm người ta tò mò.

- Chào anh Vương, hôm nay anh Cường không tới ạ _ một bồi bàn hỏi anh

- Tí cậu ta tới _ nhìn quanh quán một lượt anh nói tiếp _ cho anh như cũ

- Em dùng gì _ quay qua nó anh hỏi

- Ơ….dạ…gì cũng được anh à _ nó nói

- Vậy cho một Chanh Dây Bottle _ anh giơ lên 1 ngón tay nhìn anh bồi bàn

- Anh em hay tới đây lắm hả _ nó tò mò hỏi

- Ừm…cũng hay tới

Nó nhì quanh một lượt, không có gì thú vị lắm. Nó chán nản ngả lưng dựa vào ghế rồi nhìn lên trần nhà. Thấy nó có vẻ không vui anh bắt chuyện với nó.

- Em không thích hả, ta có thể đi nơi khác

- À không, anh đừng có bận tâm tới em _ nó quơ quơ tay nói

- Thấy em không được vui, đến 8giờ 30 ở đây họ mới bắt đầu, em đợi them 5 phút nữa thôi _ anh nhìn đồng hồ rồi cười với nó

- Tí anh hai em tới đây à

- Ừ, anh gọi nói nó rồi

8giờ 30, nhạc bắt đầu nổi lên, người cũng ngày càng đông hơn. Tiếng nhạc không làm nó vui hơn là bao, nó cầm ly cooktail lên uống. Vị cay cay nơi đầu lưỡi mới khiến nó thấy dễ chịu. Mặc cho tiếng nhạc xập xình bên tai, mặc cho tiếng người reo hò rộn rã nó như chìm sâu vào trong tâm tư riêng của bản thân.

- Hôm nay ở đây cũng không vui là mấy _ Thiện nói

- Mày để anh ở nhà ngủ có phải tốt hơn không hả cái thằng này _ Khánh cú đầu nó

- Ya…điên hả _ Thiện xoa xoa đầu gắt gỏng

- Anh làm gì buồn vậy _ nó huých vai Đức một cái

Hắn không nói gì, chỉ nhún nhẹ vai một cái rồi nâng ly rượu lên uống. Mắt hắn nhìn xa xăm vô định trong căn phòng ồn ào tiếng nhạc và người này. Mỗi lần buồn hắn đến Zuums đều hết buồn ngay, nhưng hôm nay hắn đã uống hết 2 chai rượu rồi nhưng tâm trạng cũng không khá hơn là bao.

- Ế…Gia Bảo phải không ta _ câu nói của Thiện làm hắn phải dừng việc uống rượu của mình lại

- Đâu _ Khánh hỏi

- Kia kìa, bàn trong góc của anh Cường hay ngồi đó _ nó chỉ chỉ tay

- Mày biết ảnh hả

- Không, em nghe bồi bàn nói

Hắn đã thấy nó, khác nhiều lắm, khác rất nhiều so với những gì hắn nhìn thấy nó trên trường. Công nhận 1 điều là bọn nó rất có duyên, đi đâu cũng gặp được nhau hết. Và giờ đây, hắn nhìn thấy nó nhưng nó không nhìn thấy hắn. Nó còn không biết đến sự hiện diện của hắn nơi này nữa. Hắn cầm ly rượu lên uống hết rồi đứng dậy

- Tao đi vệ sinh

Việc hắn bỏ đi làm hai anh em nhà kia bỡ ngỡ. Toàn là tụi nó đi bỏ hắn ở lại một mình không à, giờ hắn đi bỏ lại anh em nhà nó hai mình.

- Anh ấy bị gì vậy _ Thiện hỏi

- Tao đâu phải là nó _ Khánh gắt

Tách ra khỏi tiếng nhạc ồn ào đó, hắn vặn van nước hết đát cho nước chảy thật mạnh. Tiếng nước lấn át tiếng nhạc. Bụm vài bụm nước tạt lên mặt hắn cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Tắt nước nhìn mình trong gương hắn cười nhạt, không còn nhận ra bản thân mình nữa. Hắn vuốt vuốt tóc, chỉnh sửa đôi chút trang phục rồi hắn bước ra. Vừa ra tới cửa hắn gặp nó. Hắn sợ mình đã say nên dụi dụi mắt rồi nhìn nó lần nữa.

- Đúng là em rồi _ hắn nhếch mép thở hắt

- Là anh à…_ nó nấc nhẹ nhìn hắn

- Hừ…_ hắn kéo tay nó ra ban công quán bar

- Buông ra, anh làm gì vậy _ nó vùng vằng giật tay lại

- Em đẹp thật _ hắn nắm chặt hai vai nó để nó không chạy đi mất

- Cảm ơn, giờ thì buông tôi ra rồi nói chuyện _ nó nheo mày lại nhìn hắn

Bỗng hắn kéo nó tới trước ôm chặt vào lòng, hắn nhắm mắt lại để ghi nhớ cái giây phút hắn cảm thấy hạnh phúc này. Nó ngạc nhiên tới mực mắt miệng mở to, chưa có người con trai nào ngoài ba và anh trai nó được ôm nó như vầy cả. Hắn là người đầu tiên, ở nó cũng thấy rất ấm, không phải ấm ở thể xác mà là ở trong lòng. Từ ngày má nó mất tới giờ nó chưa tìm được ở đâu có cảm giác bình yên như vầy cả. Tim nó đập loạn nhịp rồi, như vầy là sao chứ, nó còn không hiểu nổi bản thân mình nữa là…

- Ta xuống thôi, mọi người chắc đang tìm _ nó cố đẩy hắn ra thì hắn càng ôm chặt

- Một chút nữa thôi, em đứng như vầy một chút nữa thôi _ hắn đau khổ nói

Trong bar

- Mày tới rồi hả _ Vương hỏi anh trai nó

- Ừ, mới xong việc ở công ty _ cầm ly rượu lên uống _ con bé đâu _ anh tìm nó từ lúc mới vào rồi mà không thấy

- Nó đi vệ sinh, chắc sắp vào rồi _ vừa lắc lư theo điệu nhạc anh vừa trả lời

- Thằng kia đâu rồi mày _ Khánh hỏi Thiện

- Có bao giờ ảnh ngất xỉu trong nhà vệ sinh không _ hoảng hốt Thiện nói

- Khùng hả thằng này _ Khánh đòi cốc nó cái nữa nhưng nó né được

- Tao đây _ hắn đứng trước mặt anh em nhà nó nói

- Tao tưởng mày…

- Điên à _ hắn cắt ngang lời Khánh

Rồi bọn hắn trò chuyện vui vẻ với nhau, hắn trò chuyện với anh em nhà kia nhưng mắt hắn lại nhìn về phía nó. Thấy nó cười đùa vui vẻ với anh mình hắn thấy nhẹ lòng phần nào. Hắn không biết, nụ cười của nó lại có tác dụng với hắn nhu vậy. Mỗi khi thấy nó cười hắn cũng thấy vui, mọi chuyện buồn quanh hắn dường như tan biến hết. Nỗi buồn về gia đình cũng tan biến, hắn cũng không nhớ người mẹ quá cố của mình nhiều nữa. Hắn thấy hạnh phúc khi ở cạnh nó.

Những ngay tiếp theo đi học bọn hắn không thể gặp được nó, ngoại trừ Thiện học cùng lớp nó ra thì không ai gặp được nó cả. Nó vẫn xuống nhà ăn để ăn trưa nhưng vẫn không ai gặp nói chuyện với nó được. Linh cũng ít gặp nó hơn, mặc dù thân với nó nhưng không biết nó đi đâu vào những giờ rảnh. Hắn cũng có lên sân thượng nơi hắn và nó hay tới nhưng cũng không thấy. Khánh cũng có ra gốc cây sau nhà ăn tìm nó nhữngcũng vậy

Mãi cho tới ngày kiểm tra chất lượng học sinh chuyển lớp, mọi người ai cũng bận rộn ôn bài không ai còn nhớ tới việc tìm nó nữa. Bài thi diễn ra suôn sẻ, nó khá hài lòng với bài thi của mình. Không nhất thiết là 12a1, 11a1 cũng được nó tự động viên bản thân mình.

Dù trong trường có gặp nhau thì chẳng ai nói với ai được câu nào. Việc nó thay đổi thái độ với bạn hắn khiến bọn hắn vô cùng ngạc nhiên. Cứ như là một con người hoàn toàn mới không quen biết vậy. Hắn vẫn dõi mắt theo nó ở mọi nơi, hắn chỉ dám đứng xa nhìn nó thôi, hắn chẳng dám lại gần vì sợ nó sẽ chạy mất. Mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng đến hết tuần. Rắc rối chỉ đến đầu tuần mà thôi, cuối tuần mọi thứ yên ắng cách lạ lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status