Lột xác sống lại

Chương 29: Mua nhà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậmZUPload

Chương 29: Mua nhà

Edit: Manh Manh

Beta: Uyên

--------------------------------------------------------

Thời gian thoáng một cái liền đến cuối tháng chín, Gà rán Nhất Dương dựa vào danh tiếng cùng giá cả, chẳng những thu hồi được vốn đầu tư ban đầu mà còn kiếm được vô số tiền lời, cũng nhờ đó trở thành quán ăn nước ngoài được lực lượng đông đảo các khách hàng ủng hộ.

Sau khi thời tiết dần dần hạ nhiệt độ, mấy người lớn dường như không hào hứng lắm, mẹ Kỳ Kỳ ăn cơm tối xong cứ đi đi lại lại vòng lên vòng xuống từ trong nhà ra ngoài sân mấy vòng liền, cứ cảm thấy có cái gì không đúng lắm, nhưng lại chả nghĩ ra cụ thể là không đúng cái gì.

Cao Thính Tuyền nói: "Em loanh quanh luẩn quẩn cái gì đó? Mất tiền à?"

Mẹ Kỳ Kỳ đáp: "Anh không cảm thấy nhà mình gần đây hình như có thêm cái gì sao?"

Cao Thính Tuyền vừa nghe liền nở nụ cười, hắn còn tưởng mất cái gì, hóa ra là lòi thêm đồ? Hắn hỏi: "Thêm cái gì?"

Mẹ Kỳ Kỳ lắc lắc đầu, vén mành lên đi ra ngoài, một lát sau bỗng giậm chân một cái xoay người chạy trở về, lớn tiếng nói với Cao Thính Tuyền: "Là Dương Dương a! Dương Dương năm nay không phải cũng bốn tuổi rồi sao? Đến tuổi đi nhà trẻ rồi a!"

Cao Thính Tuyền sững sờ, đứng lên, vội vàng nói: "Ơ! Tiêu rồi, bận bịu tứ phía, quên mất tiêu!"

Cao Thính Tuyền cùng mẹ Kỳ Kỳ mau chóng đi gọi vợ chồng hai người Trịnh Bình Trình Bảo Lệ, Trịnh Bình còn đang uống nước, vừa nghe xong một cái nước nôi cũng phun hết cả ra, xoa xoa miệng: "Đã quên!!"

Trình Bảo Lệ vỗ vỗ trán: "Xong xong! Tất cả đều quên tiệt rồi!"

Mấy người lớn dở khóc dở cười, Trần Linh Linh bọn họ nghe xong vô cùng cạn lời, vội vội vàng vàng kiếm tiền đều đem chuyện đến trường của con quên sạch, nhưng mấu chốt chính là, thế mà trong nhà lại chẳng ai nghĩ đến chuyện này! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Cao Thính Tuyền nói: "Liền đi nhà trẻ của Kỳ Kỳ đi, anh có người quen, chào hỏi một chút liền có thể vào rồi, cũng may chỉ mới là nhà trẻ, kỳ thực anh cảm thấy có đi hay đều giống nhau, chỉ là nhóm các bạn nhỏ cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, không việc gì. Nhưng nếu mà đợt này quên là quên không đưa Dương Dương đi học tiểu học vậy thì phiền phức to rồi."

Trình Bảo Lệ cùng Trịnh Bình liếc mắt nhìn nhau, hai vợ chồng này cũng thật là, kiếm tiền kiếm tiền kiếm đến nỗi quên luôn con trai, nhưng vấn đề, hai người từ trước đến nay đối với chuyện đưa con đi học nửa điểm chủ ý cũng không có, một chút cũng không nghĩ trước cái gì, hiện tại đột nhiên nhắc đến, mới nhớ trẻ con bốn tuổi cần đi nhà trẻ.

Trình Bảo Lệ nhìn Trịnh Bình: "Nếu không thì học nhà trẻ ngay tại Bắc Kinh?"

Trịnh Bình cũng không hiểu lắm: "Không có hộ khẩu cũng học ở Bắc Kinh được á?"

Cao Thính Tuyền nói: "Anh có quen người ở vườn trẻ, không có hộ khẩu cũng có thể vào. Nhưng tiểu học thì khẳng định là không được, các chú hộ khẩu đều ở quê hết chứ? Muốn cho tụi nhỏ học ở Bắc Kinh, hộ khẩu cần di về đây."

Trịnh Bình nói: "Để chuyển hộ khẩu về đây cần có điểu kiện gì?"

Cao Thính Tuyền chỉ trả về hai chữ: "Mua nhà!"

Hai chữ "mua nhà" như viên đá phá tan sự bình yên của mặt hồ, lập tức khuấy lên từng cơn gợn sóng, cùng tác động vào lòng hai nhà Trịnh Bình Hàn Trì Quân. Trước khi đề cập đến việc mua nhà, bọn họ đều chỉ đến Bắc Kinh lang bạt nơi xa xứ,không có căn cơ, không có nhà, không có hộ khẩu, thời điểm đến chỉ dựa vào mong ước kiếm tiền mạnh mẽ cùng niềm tin tiến về phía trước ; nhưng mua nhà hoàn toàn là một khái niệm khác —— ở Bắc Kinh mua nhà lấy hộ khẩu, thật giống như là đã có một nền tảng, thoát khỏi trạng thái phiêu bạt vô định. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Nhà, báo trước một khởi đầu hoàn toàn mới.

Trần Linh Linh đi theo Hàn Trì Quân phiêu bạt nhiều năm như vậy, chưa từng có phòng ốc của bản thân, thời điểm nghe được hai chữ "mua nhà" sửng sốt hồi lâu, một lát sau, ngạc nhiên nói với Hàn Trì Quân: "Chúng ta, muốn mua nhà ở Bắc Kinh?"

Hàn Trì Quân suy nghĩ một chút, hắn thực sự là phiêu bạt đủ rồi, muốn an bề gia thất, sự nghiệp gia đình hài tử hắn đã có, hiện tại chỉ thiếu duy nhất một cái nhà, huống hồ mai sau hài tử còn phải đi học, Trần Linh Linh theo hắn lang bạt nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, bây giờ cũng nên mua nhà ổn định đi thôi, hắn gật gật đầu nói: "Mua!"

Trình Bảo Lệ huých huých cùi chỏ vào người Trịnh Bình: "Chúng ta cũng mua?"

Trịnh Bình nói: "Mua a, Dương Dương đến trường cần hộ khẩu mà, đương nhiên phải mua chứ!"

Hắn vừa dứt lời, Trình Bảo Lệ quay đầu không nói một cậu đi vào phòng, Trịnh Bình "Ấy, đang nói chuyện cùng em mà, em vào phòng làm gì?"

Trình Bảo Lệ cũng không ngoái lại nói: "Em vào xem sổ tiết kiệm một chút."

Mua nhà chính là kế hoạch lớn, không phải nói mua liền mua, còn phải đi xem nhà, gom tiền, rồi lại còn thương lượng cái này cái kia.

Nhất Dương hiện tại đã thuê nhân viên, Trình Bảo Lệ Trần Linh Linh cũng có thể tình cờ lười biếng nghỉ nửa ngày một ngày.

Hôm ấy, Trịnh Hải Dương đang cầm bấm móng tay cắt móng chân cho Hàn Nhất, liền nghe đến tiếng thảo luận chuyện mua nhà ở của Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh truyền ra từ trong phòng, các ông bố cũng ở trong đó, Cao Thính Tuyền đột nhiên nhắc tới nhà ở "Á Vận Thôn" bên kia.

Mua nhà?!!

Trịnh Hải Dương một tay cần bấm móng tay, một tay nắm chân nhỏ thịt thịt của Hàn Nhất, lỗ tai như radar dựng thẳng lên, cổ như kéo dài ra, chỉ nghe tiếng Cao Thính Tuyền truyền đến từ trong phòng: " Khu đất bên kia có hơi nghiêng, có điều vì Asian Games nên trong thành Bắc Kinh rất nhiều khu được quy hoạch lại. Nhưng anh cảm thấy, nhà ở đó, sẽ tăng giá rất nhiều!"

Bố mẹ thân yêu, bố mẹ đây là muốn mua nhà ở Bắc Kinh sao?!! Trịnh Hải Dương kích động đến mức hận không thể nhét luôn cái chân của Hàn Nhất vào miệng, quá tốt rồi!! Nhân sinh lại tiến thêm một bước dài! Cứ theo cái đà này, chả mấy chốc sẽ có thể làm con nhà giàu Bắc Kinh, cưới vợ Bạch Phú Mỹ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Trì Quân đáp: "Chúng ta qua Làng Thể thao Châu Á xem sao, tôi cũng muốn mua nhà ở bên đó, bây giờ Asian Games đã khai mạc rồi, khá là náo nhiệt, thừa dịp Asian Games này, Làng Thể thao Châu Á nhất định có thể tăng giá.

Trần Linh Linh theo Hàn Trì Quân đã lâu, vừa nghe những lời này, liền rõ ràng hắn đang suy nghĩ cái gì: "Ai, anh rốt cục là định mua nhà để ở hay là để kiếm tiền đây!" Làm sao lại cứ thấy Hàn Trì Quân đây là có ý định kiếm tiền chứ.

Hàn Trì Quân cười cười, ý vị thâm trường, không nói lời nào, Trình Bảo Lệ ở một bên lấy tờ bản đồ mới nhất của Bắc Kinh ra nói: "Linh a, cái Làng Thể theo Châu Á này hơi xa, mà chúng ta cũng nên mua nhà gần quán chút chứ?"

Lần này Cao Thính Tuyền cùng Trịnh Bình đều nở nụ cười, Trần Linh Linh cuối cùng cũng rõ, hóa ra mấy người đàn ông này chê Á Vận thôn xa, muốn mua nhà gần nội thành, nhưng trong tay lại không có nhiều tiền như vậy, vậy làm sao giờ? Mua nhà ở Á Vận thôn, sau đó chờ nhà tăng giá lại bán đi nha!

Trần Linh Linh dở khóc dở cười, cô cảm thấy hơn nửa nhân sinh của cô đều là đang dành cho tiền, cô nói: "Vạn nhất không tăng giá thì làm sao?"

Hàn Trì Quân chém đinh chặt sắt đáp: "Nhất định sẽ tăng!!"

Trần Linh Linh ban đầu không tin, cô cảm thấy nhà cửa thì có thể tăng được tới đâu chứ, kết quả cuối tháng chín cùng đi xem nhà ở đó, nghe nói bốn ngàn tệ một mét vuông, cô cùng Trình Bảo Lệ suýt nữa ngất đi, cô không thể suy nghĩ mà trừng mắt: "Sao lại đắt như vậy chứ?!"

Cao Thính Tuyền nói: "Cứ chờ xem, giá phòng nhất định sẽ càng ngày càng tăng! Bây giờ Asian Games còn chưa kết thúc, còn hơi hơi tốt một chút, chờ Asian Games vừa kết thúc, phòng khẳng định càng ngày càng đắt giá!"

Trịnh Hải Dương lén lút cầm bản đồ của mẹ cậu xem một chút, thầm ngâm cứu, dựa trên sự hiểu biết hữu hạn của cậu về Bắc Kinh, Làng thể thảo Châu Á hẳn là ở đường vành đai số Bốn, đường vành đai này quả thật có chút xa, đợi hai mươi năm sau giá phòng khẳng định cũng không có cao bằng đường vành đai số Hai. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất không hiểu, nhưng cũng theo Trịnh Hải Dương nằm sấp trên tấm bản đồ, Trịnh Hải Dương nặn nặn lỗ tai Hàn Nhất, chỉ chỉ bản đồ: "Tích tiền, cưới vợ, còn mua nhà."

Hàn Nhất mở miệng nói: "Nhà!"

Trịnh Hải Dương: "Đúng! Nhà, cưới vợ cần có tiền có nhà, phải mua nhà lớn, mới có thể lấy vợ."

Hàn Nhất cười híp mắt vỗ vỗ tay: "Mua nhà!"

Cao Thính Tuyền làm việc luôn luôn lưu loát, có thể làm xong trong một ngày tuyệt đối sẽ không kéo dài đến ngày thứ hai, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất tuyệt đối sẽ bôi ra hơn nửa tháng, hơn nữa năm 90 mua nhà cũng dễ dàng, không có nhiều thủ tục cũng như thuế giống chục năm sau, chỉ cần có tiền liền có thể mua nhà!

Càng quan trong chính là, mua nhà có thể trả góp, Hàn Trì Quân bọn họ góp hết tiền mua hai gian nhà thanh toán khoản đầu tiên, hôm đó vừa vặn là mùng 4 tháng 10, Asian Games sẽ kết thúc vào ba ngày sau.

Ngày mùng 7 tháng 10 Asian Games kết thúc, cùng ngày, nhà ở làng Thể thao Châu Á từ 4000 tệ một mét vuông tăng lên tới 5300 tệ một mét vuông!!

Ngắn ngủi ba ngày, vừa quay qua quay lại, bọn họ còn đang nghĩ biện pháp gom góp khoản tiền còn lại, nhà thế mà đã bắt đầu tăng giá!! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hai căn nhà tổng cộng hơn 150 mét vuông, ba ngày, chỉ với hai căn nhà, bọn họ đã kiếm lời gần 20 vạn.

Trình Bảo Lệ ở trong phòng chôn mặt vào chăn rít gào "A a a a!!!!"

Mẹ Kỳ Kỳ bị dọa sợ, ba ngày hai mươi vạn!!! Cái này so với bọn họ mở quán gà rán còn kiếm tốt tiền hơn!! Cao Thính Tuyền lập tức liền hối hận! Hắn ra chủ ý nhưng lại không cam lòng chi tiền mua nhà, Trịnh Bình Hàn Trì Quân mỗi người làm một căn, hiện tại hay rồi! Ba ngày một gian nhà liền tăng tới mười vạn.

Cao Thính Tuyền dù muốn hay không, lập tức quay đầu cùng mẹ Kỳ Kỳ gom hết sạch tiền trong nhà, đi tới văn phòng giao dịch Làng thể thao Châu Á mua nhà, nhưng thời điểm tới đã chậm, phòng giao dịch đâu đâu cũng có người, chen lấn xô đẩy, người tới xem phòng ồn ào nhốn nháo nói cái gì cũng rống lên, nhân viên phục vụ vội vội vàng vàng nhưng cũng không thể lo hết việc.

Cao Thính Tuyền là người nóng tính, không muốn chờ cũng biết không thể chờ được, hắn kiềm nén đỏ mặt, cuối cùng chạy tới chỗ nhân viên phục vụ, lớn tiếng hét lên: "Tôi không đi xem nhà, tùy tiện tìm cho tôi một căn! Tiền cũng có sẵn rồi!!"

Cao Thính Tuyền đúng là có chút hấp tấp, giao tiền làm thủ tục xong cả người như lột một lớp da, sau khi trở về Hàn Trì Quân cảm thấy như vậy quá là nóng vội, Cao Thính Tuyền lắc lắc đầu, lau mồ hôi nói: "Mặc dù là vì tiền, nhưng cũng không phải hoàn toàn hướng về phía tiền mà tới, anh chính là không muốn mai này vợ con phải chịu khổ, cậu nhìn xem có tiền thật tốt, Kỳ Kỳ mỗi ngày muốn ăn cái gì liền sẽ có cái đó, không cần ước ao con cái nhà khác có mà nó không có, mẹ Kỳ Kỳ cho dù ở bưu cục chịu uất ức không muốn làm nữa cũng không cần kìm nén, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ làm trở về anh nuôi cô ấy."

Trong lòng bức thiết muốn trở nên giàu có, nhưng sau đó là sự ôn nhu thầm lặng, ai cũng không muốn bần cùng, con đường vươn lên từ nghèo khó cũng không phải là dễ dàng, nhưng vì gia đình vì người thân cũng vì mình, liều mạng.

Trong suốt tháng 10, trong thành Bắc Kinh vẫn còn dư âm yên lặng sau đợt Asian Games, các món đồ chơi, quần áo, đồ lưu niệm mang logo của Asian Games vẫn được bày bán khắp các đường phố.

Mẹ Kỳ Kỳ cũng mua cho ba đứa nhỏ quần áo in hình "Gấu trúc ngóng trông", của Kỳ Kỳ là một chiếc váy hồng phấn, của Hàn Nhất là một cái áo dài tay, còn Trịnh Hải Dương là một cái —— quần lót tam giác (...).

Mẹ Kỳ Kỳ còn đàng hoàng trịnh trọng giải thích: "Vốn cũng muốn mua áo dài tay hoặc là quần áo khác, thế nhưng đều nhỏ quá, cái khác đều hết hàng mất tiêu rồi, chờ dì hai ngày nữa rảnh rỗi lại mua cái khác cho con!" Kết quả vừa quay đầu liền bận rộn đến mức chân không kịp chạm đất.

Trịnh Hải Dương chỉ đành phải mặc cái quần lót nền trắng mép xanh lục in hình "Gấu trúc ngóng trông" kia, tốt xấu, kích thước cũng vừa người. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Cậu gần đây tẻ nhạt, mê mẩn cái trò ra lựa chọn cho Hàn Nhất: "Tiểu Nhất à, thích nhà hay là thích tiền?"

Hàn Nhất chém đinh chặt sắt đáp: "Đều thích!"

Thật thông minh! Có tiền đồ!

Hôn một cái, lại tiếp tục hỏi: "Thế thích tiền hay là thích anh?"

Hàn Nhất nghĩ cũng không nghĩ: "Anh!"

Hỏi lại: "Vậy thích vợ hay là thích anh?"

Hàn Nhất nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Anh!"

Trịnh Hải Dương cười miệng đều muốn nứt ra, Kỳ Kỳ ở một bên nghe xong trợn tròn mắt, trong lòng lầm bầm ngươi không phải là cô dâu nhỏ của Hàn Nhất sao? Miệng lại không cam lòng hỏi: "Tiểu Nhất Nhất này, vậy em thích chị Kỳ Kỳ của em hay là vẫn thích anh Dương Dương của em??". Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.

Hàn Nhất ôm chặt lấy Trịnh Hải Dương, đặc biệt vui vẻ trả lời: "Anh Dương Dương!"

Kỳ Kỳ vẻ mặt đưa đám, chạy đi.

--Hết chương 29 --

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status