Mãi yêu em như vậy

Chương 47

Edit: Mina

Hạ Mộc ôm anh thật chặt, không nói gì.

Kỷ Tiện Bắc hôn lên vành tai cô, khoảng cách giữa hai người vô hình trung chưa bao giờ gần gũi đến vậy.

Một lát sau, “Tiên bối.” Hạ Mộc thỏ thẻ gọi anh.

“Hửm?”

“Em đói bụng, anh xuống phòng bếp làm món gì đấy cho em ăn đi.”

“…….” Mệt muốn chết, còn ai muốn xuống phòng bếp dưới lầu cơ chứ.

Kỷ Tiện Bắc ấn đầu cô vào lồng ngực anh: “Lại bắt đầu nói mớ hả? Ngủ đi.”

Hạ Mộc uy hiếp anh: “Không đi đúng không? Nếu không đi, nói không chừng trái tim mà anh thật vất vả mới hâm nóng được sẽ nguội lạnh đi đấy.”

“Không sao, anh lại sưởi ấm cho em, sưởi ấm cả chung quanh trái tim nữa.” Nói, anh đặt bàn tay lên ngực cô.

“… Đồ không biết xấu hổ!”

“Ha ha.” Kỷ Tiện Bắc hôn cô: “Ngoan, ngủ đi.”

Cả hai người đều mệt mỏi rã rời, vài phút sau chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Kỷ Tiện Bắc còn phải đi công ty, muốn ngủ nướng nhưng vẫn phải gắng gượng thức dậy, lúc tắm xong đi ra Hạ Mộc cũng vừa mới tỉnh, “Mấy giờ rồi?”

“8 giờ rưỡi.” Kỷ Tiện Bắc lau lau mái tóc ướt sũng, bắt đầu mặc áo sơmi.

Hạ Mộc nhìn anh: “Không phải anh nói không cần dậy sớm đi mở họp à?”

“Ừ, nhưng còn nhiều việc khác cần phải xử lý.” Lịch trình chiều hôm qua đều bị hoãn lại.

Kỷ Tiện Bắc thong thả ung dung cài cúc áo, không quên dặn dò cô: “Em ngủ thêm một lát đi, nếu sau khi dậy không có việc gì làm thì đến tìm anh, có thể buổi trưa anh sẽ không về nhà.”

“Không đi.”

“Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung.”

Hạ Mộc cười, nhấc chân, hai chân bóp mặt anh: “Anh có 502 đối phó em, em đâu dám chạy, phải ở nhà xem tài liệu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn hội nghị Thượng đỉnh.”

Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: “Phấn khích lắm à? Hạ chân xuống.”

“Không thích, nếu anh không có lòng kiên nhẫn, trái tim em lại lạnh về như cũ đây.”

“……”

Hai người quấn quýt trong chốc lát, Kỷ Tiện Bắc rời nhà đi công ty.

Lúc xử lý xong hết công việc bị chất đống ngày hôm qua thì đã đến buổi trưa, đúng lúc thư ký lại đây hỏi anh có sắp xếp gì cho bữa trưa không.

Kỷ Tiện Bắc: “Ăn ở nhà ăn đi.”

“Được, tôi đi thu xếp.” Thư ký Phàn vừa định xoay người rời đi, thoáng nhìn cái ly không của anh, định đi rót nước.

Kỷ Tiện Bắc không cho, xua tay: “Tự tôi lấy, cô đi làm việc đi.”

Ống tay áo sơmi xắn lên của anh bị co lên một chút, trên cánh tay có vết chứng cứ nhỏ, sau khi thư ký Phàn tiến vào làm anh cũng quên mất thả ống tay áo xuống.

Thư ký Phàn liếc mắt một cái liền thấy vết cào trên cánh tay anh, cô ấy: “…..”

Khó trách chiều hôm qua sớm tan tầm, hôm nay đi làm cũng không sớm như mọi hôm.

Thư ký Phàn thu tầm mắt, xoay người rời đi.

Kỷ Tiện Bắc ấn ấn xương cổ, muốn hút thuốc, tay vừa chạm vào hộp thuốc lại rút về, đứng dậy đi rót nước.

Tối hôm qua ngủ muộn, cùng Hạ Mộc điên cuồng gần hai tiếng ở trên giường, rồi lại bận rộn suốt cả buổi sáng nay.

Hiện giờ đầu óc đau nhức mỏi mệt.

Rót ly nước ấm, dựa vào ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường phố đông đúc náo nhiệt, ngựa xe như nước, biển người nhộn nhịp.

Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại… nhớ Hạ Mộc.

Đến bàn làm việc lấy di động gọi điện thoại cho cô, gọi hai lần cô mới bắt máy, đầu dây bên kia tiếng nhạc ầm ĩ.

“Đang ở bên ngoài?” Kỷ Tiện Bắc hỏi.

“Không, đang ở nhà, mở nhạc lên nghe.”

“Không đọc tài liệu à?”

“Đang xem đây.” Hạ Mộc vừa nói chuyện với anh, vừa ghi chép thêm một vài chi tiết.

“Thế mà em còn mở âm thanh to như vậy, không bị ảnh hưởng à?” Kỷ Tiện Bắc bưng ly nước uống một ngụm.

“Nghe âm nhạc đầu óc em sẽ hoạt động năng suất hơn lúc yên tĩnh.” Dừng lại, Hạ Mộc kiểm tra đối chiếu xong số liệu, lại thất thần nói: “Anh chưa nghe qua chuyện lúc sản xuất sữa bò, nếu bò sữa được nghe nhạc thì sẽ đạt được sản lượng cao hơn khi không được nghe nhạc à?”

Kỷ Tiện Bắc: “…..”

Suýt chút nữa bị chết sặc.

Ho khan vài cái, sau khi hòa hoãn lại, giọng điệu không đứng đắn: “Về sau chúng ta vận động ở trên giường cũng phải mở nhạc mới được.”

Hạ Mộc ban đầu không phản ứng kịp, lúc sau mới: “Kỷ Tiện Bắc, anh cút đi!” Đại não cô chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt ra câu nói trong lòng.

Kỷ Tiện Bắc cười, “Em tức muốn hộc máu làm gì, dù sao cuối cùng cũng là quần áo của anh chịu tội, em không nghe nhạc đã có thể làm ướt chiếc áo sơmi lót phía dưới cho em, nếu nghe nhạc thế thì quần áo của anh còn không phải giống như vừa mới được vớt ra từ trong nước sao.”

Anh có thể nói ra những từ lưu manh, còn cô thì rất ngại lấy chuyện giường chiếu làm chuyện hài thô tục, “Kỷ Tiện Bắc, hôm nay anh rất rảnh à?”

Trước kia anh không hề như vậy, cùng lắm thì lúc làm mới đùa giỡn với cô, lời nói bỉ ổi nào cũng nói ra được, nhưng một khi đã mặc quần áo vào, anh sẽ không bao giờ ngả ngớn như vậy.

Kỷ Tiện Bắc cười, “Đúng là nhàn thật, hết bận rồi.”

“Về nhà làm cơm cho em đi.”

“Dì chưa làm xong à?”

“Tối qua dì mệt quá, lại còn tối muộn mới về, một mình em ở nhà nên bảo dì không cần tới đây.”

Kỷ Tiện Bắc nói thư ký Phàn đã đi bảo nhà ăn làm cơm, lát nữa anh sẽ đóng gói mang về nhà ăn cùng cô.

Biết mỗi lúc cô bận sẽ không có tâm tư nói chuyện với anh, anh tự giác cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau đồ ăn được đóng gói, Kỷ Tiện Bắc xách đồ mang về nhà.

Trong nháy mắt mở cửa, anh sửng sốt.

Cả một phòng khách rộng rãi thế mà trên sàn nhà bày la liệt tứ xứ, ngay cả trên sofa cũng có.

Giấy trắng A0 trải đầy trên mặt sàn, bên trên bản ghi chép lại chi chít các chữ, còn có không ít các đường nét màu sắc sặc sỡ làm ký hiệu.

Hạ Mộc đang quỳ sấp lên một tờ giấy trắng, vừa xem di động vừa viết.

Nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu, “Về rồi à.”

Kỷ Tiện Bắc đáp, mang đồ ăn đóng gói ở nhà ăn công ty vào phòng bếp, hỏi cô: “Em đang làm gì thế?”

Hạ Mộc chú thích xong tờ tin tức cuối cùng, ngẩng đầu, “Tài liệu, sắp đến hội nghị Thượng đỉnh, có khả năng sẽ dùng tới, em mang ra ôn lại một chút, bổ sung thêm một vài sự kiện mới dạo gần đây được báo chí quan tâm.”

“Là những tài liệu gì thế?”

“Mấy năm nay em chú ý tới 12 vị tổng giám đốc trong giới, còn có 15 tập đoàn ra mắt thị trường nữa.”

Kỷ Tiện Bắc khựng lại: “Nghiên cứu cái gì?”

“Nghiên cứu sự cống hiến của mười hai vị giám đốc đối với công ty trong suốt thời gian họ điều hành, cùng với nghiên cứu mười lăm tập đoàn gia đình từ khi thành lập đưa IPO lên sở giao dịch ra mắt thị trường, mấy năm nay những người quản lý này tạo ra những ảnh hưởng cụ thể đối với xí nghiệp, và trong tương lai sự phát triển của xí nghiệp sẽ gặp phải những trở ngại gì.”

Kỷ Tiện Bắc gần như chấn động, tiêu hóa vài giây, hỏi cô: “Mười hai vị giám đốc này có liên quan gì tới mười lăm tập đoàn gia đình kia không?”

“Có, có rất nhiều đấy.” Đây là chỗ cô cảm thấy hứng thú nhất.

Kỷ Tiện Bắc đặt đồ ăn lên bàn, đi tới lật xem mấy chỗ cô đánh dấu trong tờ báo, “Đều ở trong nước à?”

Hạ Mộc lắc đầu, “Không phải, em quan tâm những thứ em cảm thấy hứng thú, có hai công ty lớn ở New York, còn có một công ty ở nước Đức, một công ty ở nước Pháp, có năm vị tổng giám đốc nước ngoài, bảy vị trong nước, nhưng có vài người trong nước làm việc tại mấy tập đoàn ở nước ngoài, cũng có hai ba vị giám đốc nước ngoài lại nhận lời mời làm việc tại tập đoàn trong nước chúng ta.”

Kỷ Tiện Bắc nhìn xuống mặt sau trang giấy, dán đầy một xấp dày, anh nhìn kĩ, là các sự kiện lớn có liên quan đến phát triển vượt bậc của các xí nghiệp.

Người phụ trách đưa ra quyết định ở mỗi giai đoạn mang lại ảnh hưởng gì tới xí nghiệp, bản báo cáo tài chính hằng năm của xí nghiệp, còn có tình hình thị trường chứng khoán dao động theo từng giai đoạn, nguyên nhân dao động cô cũng phân tính chúng kĩ lưỡng.

Kỷ Tiện Bắc cẩn thận để úp bản ghi chép, hỏi cô: “Sao lại nghĩ tới tốn thời gian sức lực vào mấy thứ này?”

Hạ Mộc nhìn Kỷ Tiện Bắc, lần đầu tiên nói với anh về kế hoạch tương lai của cô: “Về sau em muốn phỏng vấn mười hai vị tổng giám đốc này, ngoài ra em cũng muốn một ngày nào đó có thể đưa tin chuyên sâu về mười lăm tập đoàn kia nữa.”

Tạm dừng một lát, ánh mắt nghiêm túc: “Mong ước lớn nhất của em chính là có cơ hội phỏng vấn ông chủ của mười lăm tập đoàn gia đình này.”

Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc lắng nghe, trước kia hỏi cô cô nhất quyết không mở miệng.

Hạ Mộc đặt bút xuống, ngồi xếp bằng, cô nói: “Nếu chỉ biết qua loa về bọn họ, vậy phỏng vấn sẽ không có ý nghĩa gì cả, bây giờ em chuẩn bị sẵn mọi thứ trước, chờ có ngày gió đông thổi tới.”

Có quá nhiều giấy tờ, Kỷ Tiện Bắc không xem từng cái một, hỏi cô: “Mười lăm tập đoàn gia đình này có Trung Thần của bọn anh không?” Thật ra anh muốn hỏi có chuẩn bị phỏng vấn anh hay không.

Hỏi một đằng Hạ Mộc trả lời một nẻo: “Có tập đoàn Viễn Đông.”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Ý chính là Nhậm Ngạn Đông là một trong những ông chủ về sau cô muốn phỏng vấn nhất.

Hạ Mộc gấp tờ giấy trước mặt lại, quỳ đi tới trước mặt anh, ôm cổ anh: “Em nghiên cứu Viễn Đông thì chắc chắn phải nghiên cứu anh rồi, không phải anh với Nhậm Ngạn Đông từ ngày trước vẫn luôn bất hòa sao? Em còn cảm thấy rất hứng thú đấy, vượt ngoài dự kiến của em chính là năm nay hai người bọn anh lại hợp tác với nhau, cũng không biết về sau sẽ như thế nào.”

Cô hỏi: “Sao bỗng dưng anh lại nhìn Nhậm Ngạn Đông vừa mắt thế?”

Thuận mắt bao giờ?

Anh chỉ không muốn cản trở đồng tiền, mà Nhậm Ngạn Đông cũng vậy.

Kỷ Tiện Bắc bắt đầu hôn cô, thấy cô ngây người, “Nghĩ gì thế?”

Hạ Mộc cũng không giấu diếm: “Đang nghĩ người như Nhậm Ngạn Động, sợ nhất là thứ gì.”

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, lặng im một lát nói: “Sợ nhất là mẹ anh ta lải nhải.”

Hạ Mộc: “……”

Bị chọc tức, bật cười, “Anh nghiêm túc chút được không hả? Em đang nói chuyện đứng đắn với anh mà!”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh cũng đang nói rất đứng đắn.”

Hạ Mộc bấm anh hai cái: “Anh lại không nói chuyện hẳn hoi xem, về sau em không đề cập tới bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc của em với anh nữa!”

Kỷ Tiện Bắc hôn cổ cô: “Em cứ thử xem, nếu không đề cập tới, anh liền trừng phạt em ở trên giường.”

“Auu, Kỷ Tiện Bắc anh thuộc loài chó à!” Hạ Mộc đau muốn mắng người.

Anh thế mà dám lưu lại dấu dâu tây trước ngực cô.

Kỷ Tiện Bắc ngẩng đầu, sửa sang lại quần áo giúp cô, Hạ Mộc giận dỗi đá anh, anh cười, ôm cô vào lòng thấp giọng dỗ dành.

Dỗ mười phút mới hết giận, Kỷ Tiện Bắc tiếp tục nói về đề tài vừa rồi: “Nhậm Ngạn Đông sợ cái gì anh không biết thật, cũng không tìm hiểu anh ta, nhưng anh biết anh ta khinh thường nhất điều gì.”

Hạ Mộc nhìn anh: “Nhậm Ngạn Đông khinh thường nhất cái gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh ta khinh thường người khác dùng quyền thế đạt được mục đích, giống như Tiêu Ảnh vậy, tuy rằng chính mình cũng có bản lĩnh, nhưng cô ta luôn thích dùng tập đoàn Tiêu Hoa của nhà cô ta đi chèn ép người khác.”

Hạ Mộc như suy tư gật đầu, khó trách ngày đó Nhậm Ngạn Đông nói trong điện thoại, nếu có ngày cô bằng chính thực lực của mình giành được sự tán thưởng của anh, không chỉ có phỏng vấn, hết thảy mọi tin tức bên kia đều sẽ đưa cho cô.

Kỷ Tiện Bắc nhắc nhở cô: “Sau này em và Tiêu Ảnh chắc chắn sẽ cạnh tranh đủ loại tài nguyên, em cẩn thận chút, cô ta và Tiêu Tiêu không giống nhau, Tiêu Tiêu hành xử rõ ràng, dù cho muốn làm em khó chịu cũng sẽ rất trực tiếp, coi thường việc thọc người sau lưng, còn Tiêu Ảnh thì khó mà nói.”

“Ừm, em có thể ứng phó được.” Hạ Mộc suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Nhậm Ngạn Đông bởi vì chuyện này mới chia tay cô ấy?” Thế thì bụng dạ Tiêu Ảnh quá nham hiểm rồi.

“Không biết, không đến mức như lời đồn, nhưng cũng không khác nhiều lắm.”

Hạ Mộc ôm cổ anh, dựa sát vào anh: “Nếu có ngày em đi chèn ép người khác, anh cũng sẽ chia tay em sao?”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Anh sẽ đi chèn ép với em.”

Hạ Mộc vỗ vỗ mặt anh: “Cái này còn tạm được.” Lại nói đến Nhậm Ngạn Đông: “Anh ấy máu lạnh như vậy, không biết cô gái nào có thể sưởi ấm được.”

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, không lên tiếng.

Không muốn nói đến chuyện gây mất hứng, bế cô lên, “Ăn cơm đi.”

Trong lúc vô tình liếc thấy hộp kiện hàng để một bên ghế sofa, hỏi cô: “Lại mua gì trên mạng thế?”

“Không phải mua, là dịp vừa rồi lãnh đạo trường bọn em đi trao đổi ở nước ngoài nên đã gửi em một ít tài liệu.”

Kỷ Tiện Bắc nhíu mày: “Lãnh đạo nhà trường?”

“Ừm, lúc ấy em đi cùng lãnh đạo của bọn em đến trường đại học Thường Thanh Đằng giao lưu, cũng chính vị lãnh đạo này cực lực đề cử em, có lần ông ấy trao đổi với một vị giáo sư nước ngoài của trường em, em đứng bên cạnh phiên dịch, ông ấy cảm thấy khẩu âm của em tốt, còn nói thật đáng tiếc khi em không làm phiên dịch viên.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu, hỏi cô: “Là những tài liệu gì thế?”

“Một ít tài liệu dịch thuật cao cấp.” Hạ Mộc nói: “Có lần em nói chờ em có nền tảng nhất định phải đi kiểm tra một lần, không nghĩ tới vị lãnh đạo này lại để tâm, đúng lúc ông ấy có người bạn làm thông dịch cho AIIC (1), có một ít tài liệu hay và bản ghi chép chú thích tâm đắc nên đã mượn cho em xem.”

(1) AIIC (International Association of Conference Interpreters).

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ, quả thực không tồi, thường thì bọn họ sẽ không bao giờ để toàn bộ kinh nghiệm bản thân tích lũy nhiều năm truyền đạt cho người khác mà không sót lại chút gì, rốt cuộc dạy bảo học trò chết đói thầy cô mà.”

Hạ Mộc: “Có lẽ là do vị lãnh đạo kia của bọn em quý trọng nhân tài, lại thấy em nghèo, thế nên trong tiềm thức muốn giúp đỡ em nhiều một chút.”

Kỷ Tiện Bắc cổ vũ cô: “Nỗ lực phấn đấu, nói không chừng có ngày em cũng sẽ trở thành thông dịch cho AIIC.” Sau khi nói xong anh bắt đầu hối hận, cảm giác vô hình trung tạo áp lực cho cô.

Rốt cuộc việc này không giống như bài kiểm tra cấp 4 cấp 6, làm nhiều bài thi thử là có thể qua.

Anh vừa định nghĩ xem làm thế nào bỏ qua đề tài này, kết quả cô hứng thú bừng bừng tiếp lời.

Hạ Mộc suy nghĩ: “Hình như trong nước mình chỉ có tổng cộng hơn 30 người làm thông dịch cho AIIC, mà trong giới phiên dịch đều là các đại thần đẳng cấp sống, với trình độ phiên dịch hiện giờ của em rất khó vượt qua bài kiểm tra CATTI (2), thế nên tạm thời em không dám nghĩ đến AIIC, nhưng sau này em nhất định sẽ suy tính đến nó.”

(2) CATTI (China Accreditation Test for Translators and Interpreters).

Mục tiêu cao nhất trong cuộc đời cô chính là trở thành thông dịch viên cho AIIC, chuyên nghiên cứu lĩnh vực tài chính, hy vọng có ngày có thể đứng tại hiện trường hội nghị thượng đỉnh Tài chính cấp quốc tế.

Sau đó lấy tư cách phóng viên thăm hỏi làm quen những người trong giới kinh doanh, hoàn thành nguồn tài nguyên nhân mạch tích góp được của chính bản thân mình.

Giấc mộng này có thể thực hiện được hay không cô không biết, có lẽ nó chỉ có thể là giấc mộng, chỉ đến ban đêm cô mới dám nghĩ tới một chút.

Lùi mười ngàn bước, cho dù có khả năng thực hiện, đoán chừng cũng phải 8 năm 10 năm sau, có lẽ lâu hơn nữa.

Có lẽ khi ấy Kỷ Tiện Bắc đã sớm kết hôn sinh con, nhưng dù có thế nào, dù hai người họ đi đến bước nào, cô cũng nhất định sẽ đưa cho anh toàn bộ nguồn tài nguyên bản thân cô dốc sức cả đời có được dù không nhiều lắm.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người đàn ông này đã từng sẵn lòng bỏ ra ba năm sưởi ấm cho cô.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô: “Có nghĩ tới chuyện đổi nghề không? Thật ra em rất có thiên phú về phương diện phiên dịch này, em có trí nhớ tốt, tư duy cũng nhanh nhạy.”

Hạ Mộc hoàn hồn, lắc đầu: “Em sẽ không từ bỏ công việc phóng viên.” Từ bỏ, cô sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người đứng trên đỉnh kim tự tháp, tầm mắt và tầm nhìn mãi mãi chỉ dừng lại ở chân núi.

Cô nói: “Làm thông dịch viên cho hội nghị tài chính không hề xung đột với nghề phóng viên kinh tế tài chính của em, hai nghề này lúc nào cũng yêu cầu sự phản ứng nhanh nhạy, tư duy nhạy bén, cần hiểu rõ tận gốc kiến thức tài chính chuyên nghiệp, thường xuyên phải chú ý tới tin tức kinh tế tài chính mới nhất và tin tức thời sự nóng, bản thân cũng phải không ngừng trau dồi học hỏi kiến thức.”

Động lực lớn nhất của cô chính là: “Hơn nữa đồng thời làm thông dịch viên, em sẽ biết trước chủ đề của hội nghị, buổi hội nghị vừa kết thúc em liền có thể đăng ngay tin tức mới nhất, một công đôi việc, với em mà nói, hai công việc này có tác dụng hỗ trợ nhau, và hiệu quả cũng đạt được gấp đôi.”

Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc lắng nghe, không ngắt lời cô nói.

Hạ Mộc ôm cổ anh: “Ví dụ như các diễn đàn tài chính cấp quốc tế hiện nay, em là một phóng viên nhỏ, không có lý lịch phong phú chắc chắn không được tiến vào hội trường, nhưng nếu em làm thông dịch viên cho AIIC, nói không chừng em sẽ có cơ hội làm thông dịch viên tại hiện trường, còn có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật đứng đầu giới kinh doanh, chỉ một câu của bọn họ, có khả năng chính là một bài viết của em, mà những thứ này phóng viên bình thường không thể bắt được, quan trọng hơn là…”

Nói, cô dừng lại.

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Tiếp tục.”

Hạ Mộc nói: “Đến lúc đó em có thể đứng cùng anh trong hội trường tài chính cấp cao rồi.” Dựa vào sự cố gắng của chính bản thân cô.

Kỷ Tiện Bắc chăm chú nhìn vào đôi mắt cô thật lâu, dùng sức ôm chặt cô: “Sẽ có một ngày như vậy.”

“Mượn lời chúc tốt lành của anh, nếu thực sự đến ngày đó, em sẽ bao nuôi anh ha.”

“… Được.” Kỷ Tiện Bắc lại nghĩ tới: “Trước khi em đi làm bài kiểm tra, chỉ cần buổi tối anh rảnh anh sẽ cùng em luyện tập các bài phiên dịch song song, như thế sẽ giống như lúc em kiểm tra hai thứ tiếng luôn chứ?”

Hạ Mộc: “Thua xa, độ khó và độ dài thực tế gấp rất nhiều lần buổi huấn luyện dịch song song.”

Kỷ Tiện Bắc như suy tư: “Ừ, anh sẽ cố gắng tìm nhiều cơ hội cho em làm phiên dịch trong các cuộc đàm phán làm ăn.” Không khỏi đau lòng thay cô: “Vậy sau này em sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, lại giống như con quay, xoay tròn không ngừng.”

Hạ Mộc không cho là đúng: “Ý nghĩ của con quay chính là xoay tròn mà, nếu đến một ngày nào đó không xoay tròn nữa, có hay không có chẳng phải đều không quan trọng sao?”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ, anh xoay tròn cùng em, tranh thủ xoay nhanh hơn một mình em làm.”

Hạ Mộc cười: “Trái tim em lại ấm thêm một chút nữa rồi.”

Kỷ Tiện Bắc cũng cười, không đứng đắn: “Nào, cho anh sờ thử, xem xem có ấm thật không.”

Hạ Mộc: “……”

• 13/06/2019 •
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status