Manh phi đãi gả

Chương 42


Edit: Boringrain

Phượng Nghi cung, tẩm cung của hoàng hậu, cũng là biểu tượng của quyền lực tối cao chốn hậu cung. Lầu các thanh nhã mà tôn quý, hoa lệ, phi phàm không cần phải nói, chỉ liếc qua thôi cũng đủ làm cho người ta phải trầm trồ, say mê... Huống chi, chủ nhân của nơi này lại là đương kim quốc mẫu, nữ nhân cao quý nhất trong thiên hạ.

“Hoàng hậu nương nương, trời đã không còn sớm nữa, người đi nghỉ đi ạ!” Người vừa lên tiếng thoạt nhìn là một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, chính là thị nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu Trinh Hữu.

Nữ nhân mặc trang phục cao quý chậm rãi xoay người lại, hiện ra dung nhan dù bảo dưỡng chăm sóc cách mấy cũng không thắng nổi sự tàn nhẫn của năm tháng, rõ ràng trước kia bà là một trang tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt vẫn không dấu nổi dấu ấn của thời gian! Bà chính là đương kim hoàng hậu Lý thị! Lý hoàng hậu than nhẹ một tiếng…Cả người nhuốm một vẻ u buồn khiến người khác không khỏi hiếu kỳ, chuyện gì có thể làm cho vị mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân cao quý chốn hậu cung lại sầu muộn như vậy?

“Nương nương…Người có tâm sự sao?” Trinh Hữu lo lắng hỏi, bà theo Hoàng Hậu đã ba mươi năm, ít khi thấy người nói chuyện, cả ngày chỉ lặng lẽ ngồi thẫn thờ, thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dạng như đêm nay khiến người khác thấy khó hiểu vô cùng.

Theo hoàng hậu lâu như vậy, bà biết, hoàng hậu tuy tôn quý đứng đầu hậu cung, nhưng tình tính ôn nhu thiện lương, vô cùng được hoàng thượng sủng ái. Hậu cung nữ nhân đông đảo, nhưng hoàng thượng vào mùng 1 và 15 mỗi tháng đều đến Phượng Nghi cung. Tuy nhiên nương nương dường như không hề để tâm mấy, dù hoàng thượng có tới, người vẫn chỉ lẳng lặng ngồi đó. Hình như từ khi hoàng thượng triệu tam vương quay về chúc thọ, nương nương lại càng trầm tư hơn! Hơn nữa còn thường xuyên bị mất ngủ!

“Trinh Hữu, ai gia đã già rồi.” Chuyện xưa đã phủ dày một lớp bụi của thời gian mà tới nay vẫn tái hiện lại sao? Lý hoàng hậu phất tay: “Trinh Hữu, ngươi lui xuống trước đi, ai gia còn muốn ngồi một lúc nữa.”

Trinh Hữu chần chờ nhìn Lý hoàng hậu; “Nương nương, có phải người cảm thấy không khỏe? Hay là để nô tỳ đi tuyên gọi thái y đến xem sao?” Mấy ngày nay nương nương thật sự rất bất thường!

“Ai gia không sao, các ngươi lui ra hết đi!” Lý hoàng hậu ra lệnh cho Trinh Hy cùng những cung nữ, thái giám đang đứng hầu hạ bên giường rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

“Dạ, nương nương” Một đám cung nữ, thái giám đều khom người lui ra ngoài.

Lý hoàng hậu nhẹ nhàng lấy một chuỗi ngọc từ trong ngực áo, khóe mắt ứa ra một giọt lệ, mà chính bà cũng không biết! Bốn mươi năm! Đã bốn mươi năm nhưng chưa có giây phút nào bà quên đi bóng dáng của người đó, người đã làm trái tim bà điên đảo, say đắm!

Mà bà cũng chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch của chàng…Phải làm sao mới có thể quên được đây? Có lẽ phút giây bà thực sự quên đi cũng chính là lúc bà nhắm mắt lìa khỏi cõi đời này…Vì sao ông trời lại tàn nhẫn không chịu buông tha cho bà chứ?

……………

Từ sáng sớm, Thủy lão gia đã không thể nhẫn nại được liền chạy tới Đông Uyển, tối qua, ông ta vì nghe tin tức lão quản gia báo lại mà cả đêm không ngủ được!

Tuyền nhi cùng Giang Dĩ Bác? Chuyện này thực sự có thể sao? Thủy lão gia theo bản năng lắc lắc đầu, phủ quyết ý tưởng trong đầu mình! Nữ nhi của mình ra sao, ông ta nhìn hai mươi năm qua, còn có thể không rõ sao? Sao có thể cùng Giang Dĩ Bác có quan hệ được?

Giang Dĩ Bác là ai chứ? Hắn tuổi trẻ tài cao, chưa tới hai mươi đã có thể lên làm chủ quản Giang gia, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, với thủ đoạn mạnh mẽ, khôn khéo, tính tình quả quyết đã đưa Giang gia đứng đầu ngũ đại thế gia, ngay đến Vân gia cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà hành sự! Giang Dĩ Bác thâm sâu bao nhiêu, không ai biết được? Tuyền nhi quen biết hắn từ khi nào chứ?

“Lão gia” Hương Hàn không biết từ đâu xông ra chặn trước mặt Thủy lão gia.

“Tuyền nhi đã dậy chưa?” Cố gắng bày ra thái độ bình tĩnh hỏi người trước mặt, hắn thân là chủ nhân của Thủy phủ, võ công không tệ, hiển nhiên nhìn ra được bản lĩnh võ công của Hương Hàn, một nữ tử thanh lâu lại có võ? Hơn nữa cũng không phải tầm thường? Chuyện này… Bên người Tuyền nhi càng ngày càng xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái!

“Hồi bẩm lão gia, tiểu thư vẫn chưa thức dậy!” Hương Hàn lễ phép trả lời.

“Gọi Tuyền nhi dậy, ta có việc cần gặp!” Hôm nay ông ta nhất định phải hỏi cho rõ chuyện này mới được!

Trong mắt Hương Hàn hiện lên một tia kinh ngạc! Thủy lão gia này hôm nay thật là kỳ quái.

“Ngây ngốc ở đó làm gì? Nhanh đi gọi Tuyền nhi.” Nếu Tuyền nhi thật sự có thể có quan hệ với Giang Dĩ Bác? Đây sẽ là chỗ dựa vững chắc của Thủy phủ. Vậy nên không thể lơ là được! Đương nhiên việc trước tiên chính là xác nhận lại tin tức hạ nhân bẩm báo. Mà muốn xác nhận, ông ta cũng không thể chạy tới Giang gia hỏi Giang Dĩ Bác, thứ nhất: nếu chuyện này đồn ra ngoài, thiên hạ sẽ cười vào mặt mắng ông ta mơ mộng hão huyền! Thứ hai: Ngay đến ông ta cũng thấy đây là mơ mộng hão huyền! Thủy phủ duy trì được tới nay là nhờ vào mối quan hệ thông gia, ông ta cũng mong muốn người nhà có thể giúp Thủy phủ nắm vững cái địa vị này, nhưng cùng Giang gia liên hôn? Việc này ngay đến nghĩ thôi ông ta cũng không dám, mà ở kinh thành cũng có mấy người dám nghĩ như vậy chứ?

“Dạ, Hương Hàn đi ngay, mời lão gia đến phòng khách ngồi chờ.”

Hương Hàn đứng trước cửa phòng Thủy Băng Tuyền, gõ nhẹ vài cái lên cửa: “Tiểu thư” lúc này tiểu thư hẳn đã tỉnh.

“Vào đi” Bên trong truyền ra thanh âm của Thủy Băng Tuyền.

Hương Hàn bưng một chậu nước tiến vào trong phòng, thấy Thủy Băng Tuyền chỉ mặc cái yếm ngồi trước gương đồng, tay đưa lên vấn mái tóc đen tuyền thành một búi đơn giản, cái lưng duyên dáng, lộ ra làn da trắng như bạch ngọc lại tỏa sáng đầy sức sống, đường cong mê người không gì sánh được. Hương Hàn thầm than, không biết ai có phúc phận cưới được tiểu thư đây?…

Mấy ngày nay, khí trời trở nên nóng bức, buổi tối tiểu thư chỉ mặc mỗi cái yếm đi ngủ! Ngay cả trung y cũng không chịu mặc, lúc đầu nàng cũng thấy khó mà chấp nhận, nhưng tiểu thư lại tỏ ra thản nhiên như vậy, nàng cũng không dám nói gì! Chỉ cần…tiểu thư không mặc thế này đi ra ngoài, khiến nàng khóc lóc chạy theo bắt người mặc lại quần áo là được rồi.

“Tiểu thư, lão gia tới, đang đợi ở phòng khách” Vừa nói Hương Hàn vừa cầm lấy khăn, nhúng vào chậu nước, vắt khô rồi đưa cho Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền nhếch khóe môi thành một đường cong: ” Vậy ư?” Rốt cuộc cũng đã tới? Chắc chắn tối qua ông ta không ngủ được, nên vừa sáng sớm đã vội đến đây?

Dưới sự kiên trì của Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền buộc phải mặc vào một bộ quần áo mà trong mắt Hương Hàn là mỏng không thể mỏng hơn, còn trong mắt nàng lại là dày không thể dày hơn được nữa. Y phục mùa hè của nàng mà làm xong thì dù Hương Hàn có khóc lóc cỡ nào nàng cũng không mặc lại những bộ đồ này, cảm nắng không nói, quan trọng nhất là khí trời nóng bức làm nàng vô cùng thấy khó chịu…

Thủy Băng Tuyền đi vào phòng khách, nhìn Thủy Toa Lâm đang ngồi trên ghế chủ vị, vừa thấy nàng đến, mắt ông ta liền sáng lên! Trong lòng nàng thầm cười một tiếng, lúc này trong lòng Thủy Toa Lâm hẳn là vô cùng căng thẳng?

“Tuyền nhi…” Thủy lão gia vội đặt chén trà trong tay xuống.

“Chẳng hay phụ thân đến đây có việc gì?” Thủy Băng Tuyền không để ý tới Thủy Toa Lâm, đi đến một cái ghế gần đó, ngồi xuống rồi thờ ơ hỏi.

Thủy lão gia suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng: “Ngày hôm qua Giang thiếu gia…” Thủy Toa Lâm nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền thần sắc có ý hỏi.

Thủy Băng Tuyền nhếch đuôi mày ý bảo ông ta nói tiếp.

Thủy lão gia ho nhẹ trong cổ vài tiếng, ánh mắt dời đi hướng khác, không hiểu sao, ông ta lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tuyền nhi, trong đôi mắt thâm sâu ấy, ông ta nhìn được ý châm chọc rất rõ ràng!

“Hôm qua vì sao Giang thiếu gia lại đến đây? Các ngươi là có quan hệ gì?”

Thủy Băng Tuyền cười khinh một tiếng: “Sao vậy? Chuyện này có vấn đề gì sao?”

“Phụ thân phải biết” Lời nói mạnh mẽ của Thủy lão gia càng khiến Thủy Băng Tuyền cười tươi hơn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status