Mèo hoang (Kiêu sủng)

Chương 41: Dạ tiệc vũ nữ


Ngày hôm sau, khi Tô Di tỉnh giấc đã không thấy Mạnh Hi Tông đâu nữa. Tô Di biết bao năm qua, anh đều giữ cho mình nguyên tắc làm việc và nghỉ ngơi vô cùng nghiêm khắc. Dưới vẻ ngoài bất cần, không chịu gò bó, thực chất bên trong người đàn ông này lại cực kỳ sâu sắc và biết tự kiềm chế. Anh như vậy, thật khiến người ta rung động. Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy bản thân hơi thất bại.

Vừa mở cửa phòng, Tô Di liền bắt gặp Ngôn Khanh đang đứng giữa hành lang, tựa hồ đã đợi ở đó rất lâu.

“Cấp trên!” Ngôn Khanh chớp chớp đôi mắt to tròn. “Ngày hôm qua, Ngài chỉ huy cứ thế mà ôm cô đi, không cho tôi theo cùng.”

Tô Di vừa bực vừa buồn cười, liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cô biết rõ suối nước nóng là một nơi như vậy, còn cố tình đưa tôi vào đó làm gì?”

Ngôn Khanh trợn tròn mắt: “Như vậy? Là như thế nào cơ?”

Tô Di biết thừa cô ta đang giả bộ. Tối hôm qua, Mạnh Hi Tông đã nói cho cô biết, Giản Mộ An và cấp dưới của anh ta rặt một lũ hồ ly. Ý tứ rất rõ ràng, con nhỏ này và sếp của cô ta vẻ ngoài tử tế nhưng bên trong xảo quyệt y hệt nhau.

Nhưng Tô Di cũng không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua làm gì nữa, chỉ nhàn tản nói: “Nếu còn tái phạm, tôi sẽ bảo Ngài chỉ huy điều cô đến pháo đài vũ trụ làm chân quét dọn vệ sinh đấy!”

Ngôn Khanh ngượng ngùng, thất vọng nói: “Phu nhân! Cô đúng là trung thành và tận tâm với Ngài chỉ huy thật đó!”

Tô Di: “...”

Theo như lộ trình đã sắp xếp, Mạnh Hi Tông vốn ở lại đây ba ngày, nhưng hai ngày sau khi tới đây, anh lại thông báo với cô rằng phải ở lại thêm ba ngày nữa, cùng Giản Mộ An nghiên cứu cách tận dụng kỹ thuật bên trong Huyết Ưng của chủng tộc Người máy.

Mặc dù có Ngôn Khanh làm hướng dẫn viên du lịch nhưng dù sao thị trấn nhỏ bé này cũng không thể rộng lớn bằng thành phố Tự Do. Tốn thêm nửa ngày đi ngắm cảnh sắc Nam bán cầu lần nữa rồi lại vào nhà xưởng chế tạo máy bay mất nửa ngày, cho đến khi Tô Di nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng ra từng linh kiện và quy trình kỹ thuật chế tạo ra một chiếc máy bay thì cô đã hoàn toàn nhàm chán, ban ngày chỉ biết theo chân Ngôn Khanh đi loanh quanh căn cứ một cách vô vị.

Sáng sớm ngày thứ ba, Ly Tử gọi điện thoại cho cô, điều này khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên. Sau hôm bị Mạnh Hi Tông bắt ép đưa đi, cô vẫn chưa kịp thông báo cho Ly Tử, trong lòng vô cùng thấp thỏm, bất an. Nhưng Ly Tử đi làm nhiệm vụ, cô cũng không có cách nào liên lạc được với bọn họ. Bây giờ mới biết, hôm đó, Mạnh Hi Tông đã phái một phi công ưu tú nhanh chóng thay thế Tô Di, đi tìm Ly Tử.

Giọng nói của Ly Tử trong điện thoại có chút bất mãn: “Mèo Hoang à... Cái vị Thượng úy kia thật đúng là anh tuấn, cường tráng quá đi...”

Tô Di bật cười, cúp máy, chợt thấy Mạnh Hi Tông chẳng biết từ lúc nào đã ngồi chễm chệ ở sofa đối diện, tay cầm sách, tựa hồ đang đọc rất chăm chú. Cô cảm thấy vô vị, liền mở ti vi, chuyển sang kênh Liên minh. Trong bản tin, cô biên tập viên đang kịch liệt đả kích lời tuyên bố chiếm lĩnh tinh cầu có nền văn minh nhân loại của Lính đánh thuê, hùng hồn yêu cầu thủ lĩnh đội quân Lính đánh thuê ra mặt, giải thích rõ ràng với dân chúng Liên minh.

Tô Di không kìm được liếc mắt nhìn sang Mạnh Hi Tông, nhưng vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh như cũ, tựa hồ không nghe thấy bản tin vừa rồi. Có lẽ bởi ánh mắt cô nhìn anh quá chăm chú nên anh mới khẽ ngẩng đầu, nhìn lại cô.

“Buồn chán?”

“Gì cơ?”

“Em vừa mới nói trong điện thoại, rằng em rất buồn chán.”

“... À, đúng vậy!” Tô Di trấn tĩnh nói. “Nhưng tôi nghĩ bản thân mình sẽ quen dần thôi.” Mặc dù cô bây giờ, ngoại trừ đêm nào cũng dâng hiến cho anh ra thì không còn chút giá trị lợi dụng nào khác.

Lời nói của cô dường như đã khiến ánh mắt anh thoáng qua nét cười nhàn nhạt: “Việc cải tiến máy bay rất quan trọng.” Anh đứng lên, xoay người, bỏ lại một câu. “Sáng mai sẽ sắp xếp chuyến bay cho em về trước.”

Tô Di ngẩn ra hồi lâu mới phản ứng lại được, anh là đang giải thích với cô lý do tại sao lại ở đây lâu như vậy ư?

“Vậy tôi có thể đi làm nhiệm vụ tiếp không?” Tô Di hỏi.

Anh không trả lời, rời khỏi phòng, đi thẳng tới nhà xưởng, hành động đó giống như một sự ngầm chấp thuận.

Tô Di có chút vui sướng, ngồi trở lại sofa, cầm điện thoại lên định gọi cho Ly Tử nhưng lại dừng lại. Cô đã phát ngán với những ngày ở đây, thế nhưng... khi bóng dáng anh tuấn đó vừa xoay người rời đi, trong đầu cô một lần nữa lại xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ đó.

Được rồi, thực ra cô cảm thấy hơi không nỡ khi cứ thế mà rời đi...

Tâm trạng rối rắm chỉ kéo dài được một hồi ngắn ngủi rồi lập tức bị sự xuất hiện của Ngôn Khanh làm cho phân tán.

“Cấp trên, lịch trình của ngày hôm nay chính là thưởng thức văn hóa ẩm thực của nơi này!” Ngôn Khanh hớn hở tuyên bố. “Không say không về!”

Tô Di bật cười.

Hai người đi xuống lầu, lúc ngồi trên xe chuyên dụng, Tô Di bất chợt phát hiện, hôm nay, người trong trại tập trung dường như đông hơn bình thường rất nhiều. Họ chạm mặt rất nhiều quan quân binh lính, ai nấy đều mang vẻ mặt hưng phấn khó tả. Thậm chí, còn có chiếc xe tải kéo theo sau một bảng hiệu lớn, bên trên vẽ hình một mỹ nữ gợi cảm, vô cùng bắt mắt.

“Tối nay có kế hoạch đặc biệt gì vậy?” Tô Di hỏi.

Ngôn Khanh xem thường, nói: “Chẳng phải theo lịch trình thì Ngài chỉ huy ngày mai sẽ rời đi sao? Thế nên, từ sớm người ta đã chuẩn bị yến hội này rồi. Tuy Ngài chỉ huy ở lại đây thêm ba ngày nữa nhưng yến hội thì không thể thay đổi. À, cấp trên này, buổi dạ tiệc đêm nay chỉ đàn ông mới có thể tham gia.”

“Tại sao?”

“Chủ nghĩa đàn ông ấy mà!” Ngôn Khanh bĩu môi. “Sẽ có rất nhiều vũ nữ xinh đẹp từ bên ngoài được đưa đến. Cấp trên, đám đàn ông Lính đánh thuê không kẻ nào không dư thừa hormone bừa bãi, thật đáng khinh bỉ.”

Trong lòng Tô Di khẽ động. Dạ tiệc dành riêng cho đàn ông và vũ nữ xinh đẹp, đích thực là chuyện mà quân Lính đánh thuê phóng khoáng dám làm. Cô cũng sẽ không vì thế mà ghen tuông, cô muốn ngày mai, sau khi rời khỏi đây, cô sẽ có thể khống chế được trái tim mình một cách hiệu quả.

Ngôn Khanh đưa cô đến một quán ăn nhỏ, vắng vẻ nhưng hương vị lại vô cùng đặc biệt. Sau khi ăn uống no say, họ lại tiếp tục lái xe đến bên một dòng suối nhỏ đóng băng, binh sĩ đi theo đập thủng một lỗ trên mặt băng, Ngôn Thanh lấy ra hai chiếc cần câu và một băng ghế nhỏ.

Không thể phủ nhận rằng, ngồi câu ở một nơi băng tuyết bao phủ lại có thể thi vị đến thế. Nếu như bình thường, Tô Di chắc cũng sẽ cảm thấy thích thú, nhưng hôm nay, khi nhìn hồ nước đá lạnh buốt, ảm đạm giữa lớp băng dày cộp, cô lại cảm thấy không yên lòng.

Sắc trời dần tối, thoạt nhìn có vài phần u ám, trống trải. Ngôn Khanh không có ý định quay về, Tô Di cũng không tiện nhắc tới. Buổi dạ tiệc dành riêng cho đám đàn ông kia có phải đang diễn ra rất sôi nổi rồi không? Mà khi những cô vũ nữ quyến rũ, gợi cảm, lúng liếng đôi mắt đa tình nhìn về phía Ngài chỉ huy đẹp trai ngời ngời, có phải anh cũng sẽ đáp lại ánh mắt họ? Tính cách ngang ngạnh, không chịu gò bó của anh, lại coi trọng tình nghĩa với cấp dưới, có phải gặp dịp thì sẽ cùng họ chơi vui vẻ một phen hay không?

Suy nghĩ này khiến trong lòng cô dấy lên cảm giác bất lực, mệt mỏi, nhưng rồi lại thoải mái khi sắp được giải thoát một cách dứt khoát. Cô cảm thấy mình cần phải trở về để xem xem trong hoàn cảnh này, Mạnh Hi Tông sẽ có biểu hiện gì.

Nếu như... anh thực sự muốn hưởng thụ những cô gái khác giống như đã làm với cô... như vậy cũng tốt, cô sẽ có đủ lý do xác đáng để chấm dứt nỗi mong mỏi âm thầm lúc nào cũng canh cánh trong lòng này. Nếu như... anh không làm như vậy, thì cô có nên hỏi anh một câu, rằng ngày đó, anh làm vậy với công chúa có phải là có nguyên nhân nào khác không? Nếu đúng như vậy, cho dù anh không thuần túy chỉ yêu thích mình cô, nhưng chí ít trong khoảng thời gian cô thích anh, đối với anh, cô vẫn là độc nhất vô nhị. Sau này, nếu lỡ phải rời xa, có lẽ cô cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng hóa ra, cô vẫn còn thích anh nhiều đến vậy...

Nghĩ tới đây, sự không cam tâm âm thầm tích tụ trong lòng bao ngày qua trong nháy mắt bỗng trở nên nhẹ nhõm. Cô ngước mắt nhìn về phía Ngôn Khanh, nói: “Tôi muốn quay về. Ngay bây giờ!”

Ngôn Khanh sửng sốt một chút rồi gật đầu, tiện tay đưa sang cho cô một bình nước dinh dưỡng: “Môi cô bị gió thổi khô rồi kìa, uống cái này đi đã. Mùi vị không tệ đâu!”

Tô Di đón lấy chiếc bình, uống vài ngụm rồi đứng lên, thu cần câu lại. “Đi thôi!”

Ngôn Khanh ở phía sau không thấy lên tiếng trả lời. Đội nhiên, Tô Di cảm thấy sau gáy mình nặng trĩu, choáng váng muốn ngất xỉu. Cô kinh ngạc xoay người, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, mơ hồ trông thấy Ngôn Khanh phất phất tay, mấy gã Lính đánh thuê bước nhanh về phía trước, đỡ lấy cơ thể suýt ngã quỵ của Tô Di.

Cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Tám giờ tối.

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, ánh sao giăng ngập nền trời. Vùng quê trống trải với những dãy núi xanh ngắt, vắng lặng, giữa tiết đông lạnh giá có vẻ thê lương nhưng không kém phần hùng vĩ.

Sự đối lập rõ rệt nhất chính là cảnh tượng náo nhiệt trong thao trường trước căn cứ địa của Lính đánh thuê. Một cái sân khấu nhỏ nằm giữa trung tâm đã được dựng xong, ở đó chất đầy những tơ lụa đỏ và ống thép bạc sáng chói, tựa hồ báo trước màn biểu diễn bốc lửa khiến người xem phải sục sôi nhiệt huyết sắp được mở màn.

Những viên sĩ quan trung cấp và thượng cấp trong số năm nghìn quân đóng tại căn cứ này, tất thảy đều ngồi quây xung quanh sân khấu, người nào người nấy đều hết sức phấn khởi, tiếng cười nói huyên náo một vùng.

Mạnh Hi Tông và Giản Mộ An ngồi ở hàng ghế đối diện ngay sân khấu. Không giống những viên sĩ quan đang hoàn toàn phấn khích, đắm chìm trong sự mong mỏi của màn khởi đầu kia, hai vị sếp lớn này vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn tiếp tục thảo luận về vấn đề kỹ thuật nan giải hồi chiều vẫn chưa giải quyết xong.

Đúng lúc đó, Mộ Tây Đình thoáng giật mình, đến bên Mạnh Hi Tông, ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Phu nhân vẫn chưa trở về.”

Mạnh Hi Tông không thay đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Cô ấy quay lại thì nhớ nhắc tôi một tiếng.”

Giản Mộ An ở bên nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người chủ tớ này thì không khỏi bật cười, nói: “Sợ cô ấy ghen à?”

Mạnh Hi Tông chưa bao giờ để ý đến những lời nói nhảm của anh ta, anh cầm bản vẽ trên bàn lên, tiếp tục thảo luận với anh ta về từng chi tiết. Nhưng nói được vài câu, trong lòng anh chợt khựng lại.

Ghen ư? Đúng là một ý nghĩ vớ vẩn. Có điều, càng về sau, anh càng cảm nhận rõ ràng cảm giác của mình. Đã thế, hôm nay còn nghe nói Giản Mộ An sắp xếp hẳn một đoàn vũ nữ múa thoát y. Tuy anh không có hứng thú nhưng nếu như cô trở về mà thấy cảnh ấy thì tình hình tựa hồ sẽ có chút kỳ quái...

Nói như vậy, liệu Mèo Con có vùi đầu trong chăn, hờn dỗi chống lại anh hay không?

Anh bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Giản Mộ An thấy đã sắp tới giờ liền thu lại bản vẽ, cầm ly rượu, bước lên giữa sân khấu. Toàn thao trường theo từng động tác của anh ta, rất nhanh đã rơi vào trạng thái yên tĩnh.

“Gửi tới Ngài chỉ huy...” Anh ta nâng cao ly rượu. “... người anh em tốt nhất của tôi, đã mang đến cho chúng ta nguồn tài nguyên và phụ nữ vô cùng phong phú và dồi dào! Các anh em, nâng ly lên, hoang nghênh ngài Thượng tướng!”

Lời nói hết sức đơn giản nhưng tựa như một sức mạnh vô hình, mãnh liệt thiêu đốt nhiệt huyết trong lòng đám đàn ông. Bọn họ đồng loạt đứng lên, nâng cao ly rượu, tiếng hò hét vang dội cả núi sông, cơ hồ muốn xé tan màn đêm u tối trên đỉnh đầu: “Hoan nghênh ngài Thượng tướng!”

Trên khuôn mặt Mạnh Hi Tông vương nét cười nhàn nhạt, anh cầm ly rượu đứng lên. Ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi nhìn quanh một vòng rồi nâng ly, uống cạn. “Mời mọi người!”

Mặc dù chỉ nói vỏn vẹn có một câu nhưng dáng điệu lạnh lùng, uy nghiêm của anh đã khiến toàn bộ đám quan quân nhiệt huyết sôi trào. Mọi người cùng nhau nâng ly, hào sảng uống một hơi cạn sạch.

Thức ăn, rượu ngon lần lượt được bưng lên như suối chảy. Hơn ba trăm người tham dự buổi dạ tiệc, tiếng nói cười, chúc tụng vang lên không ngớt, bầu không khí sôi nổi, ồn ào. Bởi các viên sĩ quan ở đây rất ít khi được gặp Mạnh Hi Tông nên hôm nay ai nấy đều nổi gan hùm, mạnh dạn tiến lên mời rượu.

Những lúc thế này, Mạnh Hi Tông không cự tuyệt lời mời của bất cứ ai, nghe đối phương giới thiệu tên tuổi và quân hàm xong, không quản là người có chức vị cao thấp thế nào, anh đều cạn ly với họ. Hơn mười ly rượu đã cạn, Ngài chỉ huy vẫn ngồi ngay ngắn như một ngọn núi hùng vĩ, uy nghiêm, nói cười hào sảng, khiến đám sĩ quan quả thực đem lòng ngưỡng mộ tới phát điên, thịt nát xương tan cũng nguyện lòng trung thành.

Bầu không khí dần được đẩy lên cao trào. Đám binh lính bên trong cánh gà sớm đã chuẩn bị xong cho màn biểu diễn tiếp theo, đèn điện ở thao trường bỗng nhiên phụt tắt. Trong không gian tối mờ, mọi người không ai bảo ai, đều im phăng phắc. Ngay sau đó, những cột đèn ngũ sắc đẹp mắt chợt bùng lên, kèm theo tiếng nhạc sôi động, mê hoặc lòng người. Những vũ nữ thoát y khoác trên người bộ trang phục bằng da bó sát, phơi bày hết tất cả những đường cong nóng bỏng đủ để khiến đám đàn ông không thể rời mắt. Trong điệu múa tươi đẹp, họ lần lượt bước lên sân khấu.

Đám đàn ông không bàn tán xôn xao như trước nữa mà chỉ thấp giọng nhận xét với nhau. Nhưng bầu không khí tựa hồ có phần sôi nổi hơn hẳn, bởi cảm giác say mê và bản năng mà cặp mắt mơ màng của đám đàn ông đều dán chặt vào phần eo thon gọn, chiếc hông đầy đặn và bộ ngực căng tròn trên cơ thể của các vũ nữ. Các vũ nữ này cũng rất chuyên nghiệp, như thể không hề nhìn thấy những ánh mắt khát khao của đám đàn ông dưới khán đài, họ vô tư nhảy múa khoe hết sự dẻo dai của cơ thể, tựa như đang đắm chìm trong thế giới của vũ điệu.

“Đây là những vũ nữ thoát y nổi tiếng nhất thành phố Hòa Bình.” Giản Mộ An nhìn Mạnh Hi Tông ở bên cạnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nói. “Cũng có thể coi là đẹp nhất toàn Liên minh, cậu thấy thế nào?”

“Ừm!” Mạnh Hi Tông cúi đầu, đáp một tiếng lấy lệ. Nhìn anh vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như thường, Giản Mộ An lần nữa có thể khẳng định, Mạnh Hi Tông đúng là gã đàn ông duy nhất trên đời này không hề có hứng thú đối với phụ nữ. Có điều...

Tiếng nhạc kết thúc, các vũ nữ ngừng múa, nhìn xuống đám đàn ông ngồi dưới khán đài với ánh mắt ngạo nghễ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười thản nhiên.

Đúng lúc này, Giản Mộ An lại đứng lên, lớn tiếng nói: “Tất cả đều yên phận một chút cho tôi! Tổng cộng chỉ có mười cô vũ nữ, còn muốn ai ai cũng có phần ư? Các cô em đây là những vũ nữ nổi tiếng nhất toàn Liên minh, trị giá mỗi em ít nhất cũng bằng một, hai chiếc xe việt dã đấy!”

“Ồ ồ...!” Mọi người nghe anh ta nói như vậy thì càng trở nên hưng phấn hơn.

Giản Mộ An nhịn cười, nói tiếp: “Đương nhiên... Tôi đã trả tiền rồi, đêm nay, các cô em đây là dành cho chúng ta. Trong đợt chế tạo máy bay lần này, chúng ta có mấy viên sĩ quan đạt được bước tiến đột phá, đáng được khen ngợi. Bọn họ là...”

Anh ta lần lượt gọi tên từng người, những sĩ quan được gọi tên đều hãnh diện đứng lên, ngay lập tức có một vũ nữ đến bên họ. Các viên sĩ quan đó hết sức vui mừng, ôm ngang hông vũ nữ, trong ánh mắt ngậm cười của mọi người, bọn họ thân mật với nhau một hồi.

Gọi tên mười người, các vũ nữ cũng được phân chia xong. Giản Mộ An dừng lại một chút, lớn tiếng nói: “Đương nhiên, cuối cùng, vì Ngài chỉ huy không quản lặn lội đường xá xa xôi đến đây với chúng ta, tôi đã chuẩn bị một cô gái tuyệt nhất.”

Mọi người vỗ tay rào rào. Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như núi, ngồi im một chỗ. Giản Mộ An như thể không nhìn thấy sự trầm mặc của anh, phất phất tay, lập tức có mấy người kéo một chiếc xe được làm bằng xác đạn pháo đến trước mặt Mạnh Hi Tông.

Chiếc xe bằng kim loại cao chừng một người, phía dưới khéo léo lắp đặt bốn cái bánh xe nhỏ, có thể trượt đi trượt lại dễ dàng. Bên trong chiế xe đó, có một cô gái toàn thân được quấn trong lớp vải voan đen, vùi đầu nằm sấp, mái tóc dài buông xõa, rối tung. Vành tai và cổ đeo trang sức bằng đá quý sáng loáng, dưới ánh đèn lại càng trở nên lộng lẫy. Hơn hẳn bộ trang phục bó sát nóng bỏng của các vũ nữ kia, dưới lớp vải voan mỏng manh, mọi đường cong trên cơ thể cô gái này đều mơ hồ được phơi bày. Nhưng dưới sự bao phủ hờ hững kia, các đường nét lại càng mờ ảo như có như không.

Mạnh Hi Tông cùng đám sĩ quan ngồi đó chỉ có thể nhìn thấy tay chân nhỏ nhắn, cân xứng của cô gái trước mặt. Cánh tay và mắt cá chân trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp vải, so với đồ trang sức bằng đá quý trên người cô, xem ra còn bắt mắt hơn nhiều.

Kim loại và phụ nữ, cứng rắn cùng mềm mại, tạo thành thế tiến công vô hình vào thị giác, khiến ai nấy đều muốn xem dưới mái tóc đen dài kia, gương mặt của cô gái ấy sẽ như thế nào. Có thể không đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng thân hình thoạt nhìn đẹp đẽ, mềm mại như vậy, chắc hẳn dung nhan cũng sẽ thanh tú, thuần khiết và trong sáng không kém.

Tất cả mọi người đều dõi mắt mong mỏi về phía Mạnh Hi Tông. Nhưng ánh mắt thản nhiên của anh chỉ lướt qua xác đạn pháo, sau đó dừng lại trên người một viên sĩ quan trẻ tuổi lẫn trong đám người.

“Quần Cộc!” Anh gọi to biệt hiệu của người đó, chàng thanh niên có gương mặt nhỏ nhắn hơi kinh ngạc đôi chút rồi lập tức bước lên trên.

“Công lao của cậu so ra thì kém những người khác. Nhưng cậu cũng được coi là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất ở đây.” Mạnh Hi Tông đến mày cũng không buồn nhíu, nói: “Cô ấy là của cậu.”

“Quần Cộc” sau một hồi khiếp sợ, liền lộ ra dáng vẻ tươi cười, mừng rỡ phát điên. Có người ở bên cạnh cười, mắng: “Cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc!” Trong lúc mọi người hào hứng bàn tán sôi nổi, Quần Cộc có chút không được tự nhiên nhưng vẫn lấy hết can đảm tiến về phía trước, chìa tay định ôm cô gái đó lên. Đúng lúc này, Giản Mộ An cười hì hì, đi lên trước, đứng chắn trước mặt cậu ta.

Trong lòng Mạnh Hi Tông khẽ rúng động, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người cô gái kia. Đúng lúc này, cô gái ban nãy còn dang ngủ say chợt giật mình tỉnh giấc, giơ cánh tay thon nhỏ lên dụi mắt, ngẩng mặt nhìn mọi thứ xung quanh, cả người bỗng dưng cứng đờ. Nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Mạnh Hi Tông, cô chậm rãi quay đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Dunh nhan thanh tú ngày trước, lúc này lại được trang điểm hết sức diễm lệ. Dưới mái tóc màu đen tuyền là gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, trên trán đính một viên đá quý màu xanh nhạt; hàng mi đen dài được chuốt cong, dưới đôi mắt trong veo là một lớp phấn mắt màu tím nhạt. Viền mắt vẽ dài tới tận thái dương, nhìn yêu mị, quyến rũ đến lay động lòng người. Dưới lớp phấn má hồng thật mỏng, đôi môi anh đào cũng chúm chím sắc hồng. Dung nhan thuần khiết được trang điểm hết sức xinh đẹp, quyến rũ, khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng đều có cảm giác thèm thuồng và khát khao chiếm hữu.

Cô rõ ràng là đang rất kinh hãi, cúi đầu nhìn thứ trang phục mỏng tanh, hờ hững trên người mình, lập tức dán chặt vào vách xe, đề phòng lộ cảnh xuân. Sau đó, cô nhìn Mạnh Hi Tông với ánh mắt bất đắc dĩ. Mạnh Hi Tông cũng đang nhìn cô chăm chú, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, anh nhìn về phía Quần Cộc, nói: “Thiếu úy, tôi xin rút lại lời vừa rồi!”

Quần Cộc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu rồi lập tức tránh sang một bên. Những người còn lại từ trước đến nay đều chỉ biết đên một Ngài chỉ huy “nhất ngôn cửu đỉnh”, lúc này lại vì dung nhan của một cô gái mà thay đổi ý kiến trước mặt nhiều người như vậy, thật không khỏi khiến ai nấy đều cảm thấy bàng hoàng, kinh ngạc. Sau một hồi ngẩn ngơ, lợi dụng men rượu, bọn họ cười lớn, xôn xao đưa ra lời kháng nghị.

Mạnh Hi Tông lo lắng, nhìn chòng chọc vào Giản Mộ An, anh ta lại tỏ vẻ không liên quan, cười ha hả.

“Đưa cô ấy về phòng!” Mạnh Hi Tông nhìn Mộ Tây Đình, quát khẽ một tiếng. Mộ Tây Đình sau khi nhìn rõ cô gái đó chính là Tô Di thì đã ngẩn người từ nãy giờ. Nhận được mệnh lệnh, cậu ta lại không dám trực tiếp ôm lấy Tô Di mà lấy chiếc áo khoác của Mạnh Hi Tông đắp lên người cô. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, cậu ta nhanh chóng nhấc cô ra khỏi chiếc xe bằng vỏ đạn pháo rồi bước thẳng về phái căn phòng của Ngài chỉ huy.

Trong hơi thở trầm mặc của Mạnh Hi Tông, không một ai dám lên tiếng nói tới chuyện vừa rồi. Buổi dạ tiệc vẫn tiếp tục diễn ra. Giản Mộ An ghé sát vào tai anh, nói: “Thế nào? Chưa từng nhìn thấy bộ dạng cô ấy thế này hả? Phụ nữ có rất nhiều khuôn mặt, cậu có thể tiếp tục khám phá...”

Mạnh Hi Tông ngẩng đầu, nhìn anh ta, nói: “Em thấy anh không muốn sống nữa thì phải!”

Giản Mộ An cười ha hả.

Nhưng dáng vẻ dịu dàng, trang điểm đậm ban nãy của Tô Di cứ thế thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tâm trí Mạnh Hi Tông. Anh chưa bao giờ thích mùi son phấn của phụ nữ mà cô tựa hồ cũng không thích trang điểm. Nhưng anh không hề biết rằng, hóa ra cô trang điểm lên lại đẹp đến vậy, nghiễm nhiên khiến toàn thao trường phải kinh ngạc. Mà viền mắt đậm cùng đôi môi đỏ mọng, còn cả cơ thể trắng nõn, kiều diễm dưới lớp vải voan đen kia nữa, tất thảy đều khiến lòng dạ anh chộn rộn, đứng ngồi không yên giữa buổi tiệc ồn ào, náo nhiệt nhường này.

Buổi dạ tiệc kéo dài đến tận mười hai giờ đêm mới kết thúc.

Đám quan quân nhanh chóng tản đi, trên thao trường lúc này chỉ còn lại một nửa số sĩ quan say mèm, ngủ ngay tại chỗ. Giản Mộ An sai người đưa họ trở về phòng.

Mộ Tây Đình đưa tay muốn đỡ lấy Mạnh Hi Tông nhưng lại bị anh đẩy ra. Giản Mộ An thấy thế thì cười híp mắt, nói: “Cuối cùng cũng chuốc được cho cậu ta say.” Đáp trả anh ta là một cú đấm của Mạnh Hi Tông. Giản Mộ An lập tức ngã nhoài xuống đất, hồi lâu vẫn không bò dậy nổi.

Ánh mắt của Mạnh Hi Tông rất sáng, bước chân cũng vững vàng vô cùng, anh bước từng bước về phía phòng mình. Anh thậm chí còn tỉnh táo đến độ không quên dặn dò Mộ Tây Đình chuẩn bị cho Tô Di một chiếc máy bay để ngày mai cô lên đường. Nhưng sau khi Mộ Tây Đình đóng cửa phòng lại, Mạnh Hi Tông lẳng lặng đứng dựa vào đó hồi lâu rồi mới cất bước đi vào.

“Mèo Con..” Đôi tay thon dài của anh nhẹ nhàng đút trong túi quần, giọng nói vương chút ý cười tản mạn. “Tôi trở về rồi đây!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status