Một bước lên tiên

Chương 1093: Về nhà (kết thúc)

             Thiên Kỳ và Tử Y có ý định đến cứu Lương Minh Nguyệt, nhưng vừa rồi Thiên Kỳ đã bị thương đến không thể đứng dậy nổi, còn Tử Y cũng đã dốc cạn sức lực, hiện tại không thể chạy qua được.  

             Vì thế bọn họ chỉ đành bất lực nhìn Lương Minh Nguyệt bị Bạch Diệc Phi giết chết.  

             Sau khi làm thịt Lương Minh Nguyệt xong, Bạch Diệc Phi nhìn về phía Thiên Kỳ và Tử Y.  

             Thiên Kỳ vô thức co quắp cả người, Tử Y thì siết chặt nắm tay.  

             Bạch Diệc Phi nhìn Tử Y nói với giọng lạnh tanh: "Con sẽ không giết sư phụ".  

             Sau khi nói xong, anh liền xoay người đi về phía Nguyệt, dìu ông ta rồi nói: "Ông tổ, chúng ta về nhà thôi".  

             "Ừ", Nguyệt gật đầu, kéo Vũ Mạt đi theo Bạch Diệc Phi.  

             Tiếp đó, Bạch Diệc Phi hiên ngang đưa Nguyệt và Vũ Mạt lên tàu, trên đường đi không một ai dám bước ra ngăn cản, mà có muốn cản cũng không cản được.  

             Khi lên được tàu, Bạch Diệc Phi bảo thuỷ thủ trên tàu lập tức lái tàu rời đi.  

             Vũ Mạt ngồi xuống tàu vẫn chưa cam tâm: "Sao đi nhanh thế? Còn chưa làm thịt được mụ yêu quái kia với Thiên Kỳ mà!"  

             Nguyệt và Bạch Diệc Phi hai mắt nhìn nhau, sau đó Nguyệt khẽ nói: "Đừng nói nữa".  

             "Sao thế?", Vũ Mạt cũng nhỏ giọng hỏi lại.  

             Nguyệt lắc đầu, tạm thời không muốn nói nhiều.  

             Thẳng đến khi tàu chạy ra biển một khoảng thật xa, ông ta mới lên tiếng: "Cậu ấy đã dùng cạn công lực mà tôi truyền cho rồi".  

             "Hả?", Vũ Mạt nhìn về phía Bạch Diệc Phi.  

             Bạch Diệc Phi gật đầu: "Vâng, hiện tại cháu cao nhất cũng chỉ ở trung cấp nhất đẳng thôi".  

             Vũ Mạt: "..."  

             "May quá! Chạy đúng lắm!", Vũ Mạt vỗ đùi nói: "May mà chúng ta chạy kịp lúc".  

             Vốn dĩ Bạch Diệc Phi còn có thể giữ được 2 phút nữa, nhưng bởi vì phải thường xuyên sử dụng kỹ năng thiên phú, tốc độ hao hụt quá nhanh, cho nên không thể cố gắng thêm được.  

             Nhưng cũng đã không tồi, Tân Thu, Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt đều đã chết.  

             Chỉ còn lại Tử Y và Thiên Kỳ, mà bọn họ cũng đã bị thương nặng, phải cần thời gian mới hồi phục được. Ngay cả khi họ hồi phục rồi, thì họ có thể phải bỏ ra nhiều công sức hơn nếu như muốn vạch ra một âm mưu mới.  

             Đến khi đó, chắc rằng Nguyệt cũng đã hồi phục nên không cần phải dè chừng bọn họ nữa.  

             Còn về Vân Anh và Kỳ Kỳ thì càng không đáng lo ngại.  

             Nghĩ tới đây, Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm rồi ngã lăn đùng ra đất.  

             ...  

             Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại lần nữa thì anh đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện.  

             Mà Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh chia ra ngồi hai bên trái phải của anh.  

             "Chồng ơi, anh tỉnh rồi?", sau khi Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi mở mắt thì mừng rỡ hỏi.  

             Lưu Hiểu Anh cùng cười rạng rỡ nói: "May quá, cuối cùng đã tỉnh rồi".  

             "Anh... Đây là ở...", Bạch Diệc Phi ngọ ngoạy định ngồi dậy.  

             Lý Tuyết vội nói: "Chúng ta đang ở bệnh viện Ngọa Long".  

             "Là... là ông tổ đưa anh lên tàu bọn em", lúc Lưu Hiểu Anh nói đến hai chữ ông tổ thì có hơi gượng gạo, dù sao trông bề ngoại cũng đâu lớn tuổi bao nhiêu mà lại gọi là ông tổ cơ chứ.  

             Lý Tuyết gật đầu: "Bây giờ anh cảm thấy sao? Có khó chịu ở đâu không?"  

             Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Anh không sao, anh cảm thấy vẫn ổn".  

             Lời này của anh đúng là sự thật, Nguyệt đã giúp anh đả thông kinh mạch toàn thân, anh chẳng những không cảm thấy yếu mà ngược lại tinh thần còn rất tốt.  

             Anh té xỉu là bởi vì anh đã dùng cạn công lực Nguyệt để lại trong cơ thể mình, mà khi ấy là dùng một lần quá nhiều nên nó khiến anh bị ngất. Lúc này, khi anh đã tỉnh lại thì thể lực cũng đã hồi phục, đương nhiên cũng không cảm thấy có gì khó chịu.  

             Bạch Diệc Phi chợt nhớ tới Nguyệt, vội nói: "Vậy ông sao rồi? Giờ đang ở đâu?"  

             "Đi rồi", Lưu Hiểu Anh nói: "Sau khi hai người họ giao anh lại cho bọn em thì cũng rời đi ngay, bọn họ cho tàu của mình rẽ sang hướng khác".  

             Bạch Diệc Phi sửng sốt: "Bọn họ đi luôn à?"  

             "Vâng", Lý Tuyết gật đầu đáp: "Ông ấy nói ông ấy phải đi điều dưỡng lại cơ thể, còn nói hiện tại thì không ai có thể đụng đến kho vàng được nữa, vì vậy anh không cần lo lắng quá".  

             Bạch Diệc Phi ừ một tiếng nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hơi hụt hẫng, dù sao thì ông ta cũng đã cứu mình, mà huyết thống thực sự rất tuyệt vời, anh vẫn cảm thấy có chút thân thiết với Nguyệt.  

             Nguyệt cứ thế mà đi, nhưng anh vẫn còn vài truyện chưa kịp nói với ông ta.  

             Lý Tuyết dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, lại nói: "Chẳng phải... ông tổ rất lợi hại sao? Sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại mà".  

             "Đúng đó", Lưu Hiểu Anh cũng gật đầu: "Anh đừng nghĩ nhiều quá".  

             Bạch Diệc Phi mỉm cười nhìn hai người phụ nữ của mình: "Được, không suy nghĩ nữa".  

             "Đúng rồi, bố của anh đâu? Bọn họ sao rồi?", Bạch Diệc Phi lại hỏi.  

             Lý Tuyết nói: "Đám người bố đã về thủ đô rồi".  

             "Ông ấy nói hiện tại nhà họ Vương đã không còn đủ sức uy hiếp nữa, chuyện còn lại giao hết cho anh, bọn họ cần phải trở về thủ đô trấn giữ".  

             Bạch Diệc Phi gật đầu bày tỏ đã biết.  

             Sau đó Lưu Hiểu Anh đứng lên nói: "Em ra gọi đám anh Trương vào nhé".  

             Lưu Hiểu Anh liền đứng lên ra ngoài báo cho đám Trương Hoa Bân biết Bạch Diệc Phi đã tỉnh, cả đám người liền ùa vào phòng bệnh.  

             Cả đám Trương Hoa Bân, Trần Hạo, Bạch Hổ, Từ Lãng... đều vào ngoại trừ Trần Ngạo Kiều.  

             "Đã tỉnh rồi sao".  

             "Đúng vậy, may quá, rốt cuộc đại ca cũng tỉnh rồi".  

             "Tốt quá!"  

             Cả đám thật lòng vui vẻ khi nghe được tin Bạch Diệc Phi không bị làm sao.  

             Bạch Diệc Phi cũng rất vui, anh bùi ngùi khi được gặp lại những người anh em vào sinh ra tử với mình, nhưng...  

             "Trần Ngạo Kiều đâu?"  

             Dứt lời, cảm đám người đang cười ha hả chợt im bặt, người nào cũng lặng im không đáp.  

             Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng đoán được kha khá, anh nhìn về Trương Hoa Bân: "Nói đi, tôi cũng đoán được đôi chút rồi".  

             Trương Hoa Bân thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, nói: "Lúc chúng tôi vừa cập bến thì anh ta đã đi tìm Tử Y rồi".  

             "Anh ta nói sao?", Bạch Diệc Phi hỏi.  

             Trương Hoa Bân nói: "Anh ta nói cô ta là sư phụ có ơn nuôi dưỡng của mình, mặc dù cô ta đã làm rất nhiều chuyện lợi dụng nhưng anh ta không thể vong ân phụ nghĩa, vì thế phải trở về".  

             "Tôi hiểu rồi", vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh, kết quả này không hề nằm ngoài suy đoán của anh, thế nên anh cũng không quá buồn bã.  

             Nhưng Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh nhìn vẻ mặt yên lặng của Bạch Diệc Phi thì còn tưởng rằng anh đang không muốn bộc lộ ra nên đã lặng lẽ nắm tay anh.  

             Bạch Diệc Phi ngước nhìn hai cô rồi mỉm cười nói: "Anh không sao, đây là lựa chọn của anh ta mà".  

             "Được rồi, mọi người cũng đã vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi đi", Bạch Diệc Phi nhìn mọi người nói.  

             Mọi người thấy vậy liền nói thêm vài câu rồi lần lượt ra về.  

             Bạch Diệc Phi lại nhìn Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh nói: "Chúng ta cũng về nhà đi!"  

             "Vâng!"  

             ...  

             Hai năm sau.  

             Tập đoàn Phi Tuyết đã trở thành ông trùm của tỉnh Bắc Hải từ lâu, thậm chí đã có xu hướng sẽ vượt qua bốn gia tộc lớn ở thủ đô.  

             Mà tập đoàn Phi Tuyết hiện đã được giao cho Vương Lâu và Long Linh Linh quản lý.  

             Còn về Bạch Diệc Phi.  

             Anh đang thực hiện ước mơ của mình.  

             Ở bãi biển phía sau Lam Đảo vừa xây xong một căn biệt thự hướng ra biển.  

             Trên bãi biển, có hai chiếc ô che nắng khổng lồ, bên dưới có hai người đẹp mặc bikini và một người đàn ông mặc quần bơi nằm trên ba cái ghế xếp.  

             Chính là ba người đang nghỉ phép Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh.  

             "Chồng ơi, em muốn mát xa", Lý Tuyết vừa uống nước dừa vừa nói.  

             Lưu Hiểu Anh thấy vậy cũng không yếu thế mà nói: "Chồng ơi, em cũng muốn".  

             Bạch Diệc Phi: "..."  

             "Nhưng anh chỉ có một", vì Bạch Diệc Phi không muốn bất kỳ ai đến quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, cho nên nếu muốn mát xa thì chỉ có mỗi anh làm thôi.  

             "Em không biết, em với Hiểu Anh đều muốn", Lý Tuyết hừ nhẹ nói.  

Lưu Hiểu nó cũng hùa theo: Đúng đó.
Bach Diệc Phi cười khan hai tiếng, cán người đào một vòng 6òn đang dâu nói: đi chà, anh thấy thời cũng muộn hết, nên đã nấu cơn thôi, anh đi nấu cơm luôn đâu.
Dứt lời, Bạch Diệc Phi vẹt như làn khói mà chau và biệt thự. ., Lý Tuyết và Lưu Hiêu Anh hai mắt nhìn nhau với bật cười ha ha. .
Hai cô luôn thích chọc ghẹo Bạch Diệc Phi như thế, niềm vui này luôn vô bờ bến.
Bạch Diệc Phi cũng nhận ba được là hai người kia có vị, nhường anh thật sự không thể chủ đề
cho một người mà bỏ quên người còn lại được, nhiều chi anh cũng đau đầu lắm"
Ở một nơi mà anh không biết, có một người đang lên cao nhìn về phía bao cát để đệ ta nụ cười xấu xa: Cuộc sống quá êm đến của hai năm qua đã làm của quên đi cảm giác nguy hiểm chực chờ kết nối.
"Trò chơi lại bắp bắt đầu tôi, chúng tôi đang bất nóng lòng đâu

Một số truyện hay cho bạn đọc tiếp
  1. Gió ấm không bằng anh thâm tình
  2. Thợ rèn huyền thoại Overgeared
  3. Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn
  4. Cưng chiều vợ nhỏ trời ban
  5. Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
  6. Vương phi đa tài đa nghệ
  7. Tam thốn nhân gian
  8. Ma đế truyền kỳ
  9. Cưng chiều cô vợ quân nhân
  10. Cuồng thám
  11. Cục cưng có chiêu
  12. Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
  13. Phu nhân em thật hư hỏng
  14. Lãi được bé yêu
  15. Triền miên sau ly hôn
  16. Giường anh chia em một nửa
  17. Nhà có manh thê cưng chiều
  18. Hẹn kiếp sau gặp lại chàng
  19. Cây kim sợi chỉ
  20. Chàng rể đại gia
  21. Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một
  22. Thay chị lấy chồng
  23. Ông bố bỉm sữa siêu cấp
  24. Đức Phật và nàng (Rất hay!)
  25. Bà chủ cực phẩm của tôi
  26. Ám hương
  27. Long tế
  28. Vợ boss là công chúa
  29. Siêu đại gia trong trường học
  30. Tay ôm con tay ôm vợ
  31. Chàng rể phi thường
  32. Yêu anh từ trang giấy
  33. Chàng rể cực phẩm
  34. Boss nữ hoàn mỹ
  35. Cận vệ của người đẹp
  36. Long vệ siêu đẳng
  37. Long tế chí tôn
  38. Long thần tại đô
  39. Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
  40. Trọng sinh hào môn: Anh hai đừng chạy!
  41. Linh vũ thiên hạ
  42. Cô vợ tái sinh
  43. Người thừa kế hào môn
  44. Phàm nhân tu tiên
  45. Bách luyện thành thần
  46. Ma đạo tổ sư
  47. Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi
  48. Tình nhân của tổng tài
  49. Vệ sĩ bất đắc dĩ
  50. Thần y ở rể
  51. Cô dâu bị chiếm đoạt
  52. Em là thế giới của anh
  53. Đệ nhất sủng


 
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 263 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status