Năm xưa

Chương 37

Tâm tình của Kiều Y Khả đột nhiên tụt xuống, so với bộ dáng đầy tinh thần vừa rồi như thể hai người.”

“Thuận Mỹ, em yên tâm đi, ông ấy không biết chuyện của chúng mình, ông ấy chỉ biết tôi thích con gái thôi. Hơn nữa, người đó là bạn của tôi nên tôi mới tuỳ tiện vậy, chuyện của mình, Cảnh Tiêu Niên và người nhà em sẽ không biết. Còn nữa, nếu em không thích thì mình không cần đi cắm trại đâu, mấy thứ này đều có thể đem trả, không sao cả.” Kiều Y Khả thực uể oải, xoau người quay lại cửa hàng.

“Y Khả.” Kỷ Thuận Mỹ giữ chặt tay Kiều Y Khả: “Y Khả, em không có ý đó, em, thật ra em rất thích đi cắm trại cùng chị.”

Kiều Y Khả đứng lại, không quay đầu.

“Em chỉ là, chỉ là không quen bị người khác nói giỡn, hơi ngượng thôi.” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng giải thích.

Kiều Y Khả xoay người, dần dần nở nụ cười: “Thật à? Em thật sự thích đi cắm trại với tôi?”

“Vâng!” Kỷ Thuận Mỹ khẳng định gật gật đầu.

“Vậy, chúng ta mua túi ngủ đôi được không? Thuận Mỹ, được không?” Kiều Y Khả lắc lắc tay Kỷ Thuận Mỹ, giống một đứa con nít làm nũng.

Ánh nắng cuối trưa dịu dàng hắt lên khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của Kiều Y Khả, những sợi lông tơ mềm mại khiến Kỷ Thuận Mỹ nhịn không được muốn sờ. Bộ dáng con hổ chảy nước miếng mà cứ giả dạng làm heo con đáng thương khẽ cười khiến ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ dần dần rối loạn, đầu óc mụ mẫm.

Nàng có thể từ chối Kiều Y Khả vẫn luôn dùng hết tâm tư toàn tâm toàn ý đối xử với nàng sao?

Kiều Y Khả vui mừng kéo Kỷ Thuận Mỹ trở vào, thực khí phách chỉ huy ông chủ: “Chủ tiệm, tôi muốn túi ngủ đôi này! Gói lại dùm tôi đi.”

Ông chủ cũng như thể gặp được chuyện vui, mặt mày hớn hở, liên tục “tốt tốt”, gói túi ngủ lại.

Kiều Y Khả đi tới cô gái ở quầy tính tiền để trả, ông chủ đi tới trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, cười thấp giọng nói: “Cô ấy chắc hẳn rất thích rất thích cô nhỉ?”

Kỷ Thuận Mỹ quẫn bách mà không có chỗ trốn, chỉ có thể cúi đầu không dám nói lời nào.

“Tôi thấy cô ấy thực lòng thích cô lắm lắm đó. Cô không biết đâu, trước kia cô ấy cũng dẫn một cô khác tới đây, nhưng nhìn liền thấy cô gái kia đi theo sau mông Y Khả mà chọn đồ, hơn nữa đến lúc chọn túi ngủ, cô gái kia năn nỉ Y Khả chọn túi ngủ đôi, cô ấy lại lạnh mặt chọn một cái túi đơn rồi bước đi, tuyệt đối không thèm quan tâm đến cảm thụ của người ta. Nhưng cô ấy đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt, đã bao giờ cô ấy nhìn sắc mặt người ta, săn sóc tinh tế để ý cảm nhận của người ta đâu. Ông già tôi đây thích nhất nhìn người khác chọn túi ngủ đôi đó, phải yêu nhau biết bao! Tôi hy vọng người có tình khắp thiên hạ đều hạnh phúc giống tôi và vợ mình!”

Ông chủ nói liên miên không ngừng, mà giữa những lời kể lể liên miên bất tận ấy, lòng Kỷ Thuận Mỹ lại dần dần vừa hạnh phúc vừa ưu thương bay lên.

Hạnh phúc chắc hẳn đều giống nhau, hai người đã yêu nhau thì có lý do gì để không hạnh phúc đâu? Nhưng mà sao có thể sẽ giống nhau được, đàn ông và đàn bà có thể quang minh chính đại kết hôn, cho dù bỏ trốn cũng trở thành một đoạn giai thoại trong mắt người đời. Mà hai người con gái, trong đó lại có một người đã có chồng, trong mắt người đời sẽ chỉ bất quá là một người đàn bà gánh hai lần tội danh mà thôi.

Đúng lúc đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Kiều Y Khả trả tiền xong quay lại, nhìn thấy ông chủ nói gì đó với Kiều Y Khả, sợ lại là những lời Kỷ Thuận Mỹ không thích nghe, liền vội vàng chạy tới: “Này! Lão Trương, ông đừng có nói linh tinh gì nữa, cẩn thận tôi không thèm để ý việc làm ăn của ông đó!”

Ông chủ cười hắc hắc, nhìn Kiều Y Khả: “Nhóc con, cô nói thế mới giống cô ngày trước, vừa rồi á, tôi đã nghĩ mình nhận lầm người đó.”

Nói xong liền xoay người đi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt lúc hai người mới vào tiệm.

“Ông già xấu tính này!” Kiều Y Khả bực mình.

Kỷ Thuận Mỹ nhìn bộ dáng dậm chân của Kiều Y Khả, nhịn không được len lén cười.

Quên đi, không cần nghĩ mấy chuyện không xảy ra đó, mỗi giây mỗi phút ở bên nhau đều cần trân trọng mới phải.
 

Hôm nay Thuận Mỹ tỉnh dậy từ rất sớm.

Trong lúc mơ mơ màng màng nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, hất tung chăn, chân trần chạy tới cửa sổ, “xoẹt” một tiếng kéo bức màn ra, nhón mũi chân nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh không một gợn mây, mênh mông bát ngát, cảnh đẹp cuối mùa thu đầy lá đỏ.

Cũng có vài tia nắng sớm hiểu lòng người, ấm áp chiếu lên mặt Thuận Mỹ, an tĩnh dễ chịu, mang theo hương quất nhẹ nhàng khoan khoái tràn đầy của mùa thu.

“Thời tiết đẹp quá đi!” Thuận Mỹ hé miệng cười, vui sướng lẩm bẩm.

Cảnh Tiêu Niên bị Thuận Mỹ làm ồn nên cũng tỉnh dậy.

Hắn quay đầu vừa muốn nổi điên lại nhìn thấy Kỷ Thuận Mỹ mặc áo ngủ, đang ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc dài xinh đẹp tuỳ ý bay sau đầu, như tầng tầng mây đen mềm mại, càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, trắng trẻo như men sứ, mịn màng vô cùng. Khoé miệng lại cố tình nhếch lên theo một độ cong quyến rũ, khiến Cảnh Tiêu Niên phải cố sức nuốt nuốt nước miếng.

“Nữ nhân ngốc này, được đi cắm trại một chuyến mà cũng vui đến thế.” Cảnh Tiêu Niên cúi đầu thầm nhạo báng. Tuy thế nhưng đồng thời chính hắn cũng không kìm được bĩu mỗi cười khẽ. Nữ nhân này tuy ngốc, nhưng đôi khi thật sự có điểm đáng yêu.

“Thuận Mỹ, em đang làm gì thế?” Cảnh Tiêu Niên thình lình hỏi.

Kỷ Thuận Mỹ hoảng sợ, quay đầu lại, ý cười trên khoé môi còn chưa kịp thu lại, vội vàng đáp: “Em xem thời tiết thế nào.”

Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, mặc áo vào rồi đi, lúc gần đi còn ném lại một câu: “Hôm nay khỏi cần làm bữa sáng, thu dọn một chút rồi sớm tới hội hợp với Thuận Duyệt đi.”

Kỷ Thuận Mỹ nhìn bóng dáng chồng mình đi, đột nhiên có chút thẫn thờ. Thật ra hắn cũng không quá xấu tính. Nếu hắn không trăng hoa, cũng biết tôn trọng phụ nữ, mà quan trọng hơn là có thích cô vợ này một chút, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ là một đôi vợ chồng ân ái rồi nhỉ.

Nói tóm lại thì hai người họ có duyên làm vợ chồng, nhưng lại không có duyên làm người yêu. Nhưng dù có thế nào thì cả đời này nàng chỉ có thể đi theo hắn, trừ khi hắn buông tay trước.

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm sâu kín thoả mãn của Kiều Y Khả: “Thuận Mỹ, em để tôi đưa em đi, tôi vui lắm.”

Nỗi ưu thương như mực nước lan toả trên tấm giấy trắng. Từ từ lan rộng, từ từ tràn ngập, dần dần đè ép lồng ngực Kỷ Thuận Mỹ, khiến nàng như đau nhói từng hồi.

Lắc lắc đầu, Kỷ Thuận Mỹ cố gắng gạt bỏ nỗi rối bời cùng ưu tư chưa tới này.

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status