Nắng gắt

Chương 13

Tôi quyết định mình phải phấn chấn lên.

Thế nhưng tuyệt đối không tính giây phút này bị Khương Nhuệ lôi lên máy bay.

“Chị, chị lớn như vậy rồi, đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?”

Tôi bị mấy chữ “không biết xấu hổ” của nó làm cho mịt mờ, tức giận nói: “Ai bảo thế, chẳng lẽ bị người ta lừa cũng không được kháng nghị một chút sao? Rõ ràng mày nói với chị tháng bảy mới đi, vậy mà hôm nay là ngày bao nhiêu hả? Mấy ngày nữa mới tới tháng bảy.”

Khương Nhuệ cười hì hì: “Không phải là em muốn tốt cho chị à? Em cố ý nói muộn hơn vài ngày là để chị không kịp lo lắng đã phải lên máy bay. Như vậy đối với chị là tốt chứ sao. Thấy em thông minh không?”

“…”

Thông minh cái đầu nhà cậu.

Ngồi vào chỗ rồi, Khương Nhuệ an ủi tôi: “Được rồi, em biết chị một lần bị rắn cắn mười năm sợ máy bay, lát nữa máy bay cất cánh rồi sẽ không phải sợ nữa.”

“Vì sao?”sahara

“Chị cũng không bị say máy bay, thực ra chỉ là sợ chết thôi không phải ư? Sống chết có số, phú quý tại thiên. Chị nghĩ nhiều làm gì chứ.” Khương Nhuệ nhún vai.

“…” Tôi yên lặng rút tờ tạp chí ra nhìn, ai oán than: “Rốt cuộc thì vì sao chị lại đồng ý thay mợ đưa mày đi cơ chứ.”

“Được đi chơi lại còn chê.” Nó rung đùi đắc ý nói cái câu không biết móc ở đâu ra, “Trèo non lội suối ngắm phong cảnh, tựa như vượt qua nghìn vạn khổ đau đuổi theo một đoạn cảm tình. Chị, lấy hết dũng khí của chị ra ngắm cảnh đi thôi.”

Đối với cái thủ đoạn chữa trị vết thương một cách rất vô lại của thằng em này tôi đã sớm không còn phản ứng nữa rồi, tôi không hào hứng gì quay sang lườm nó một cái:

“Ồ, vậy thì cậu ngắm cảnh xong rồi sẽ bỏ đi phải không?”

Khương Nhuệ mờ mịt quay sang hỏi tôi: “Không thì cứ ở trong đó luôn đi.”

Tôi lập tức khinh bỉ nó: “Cho nên nếu như hết tình cảm thì cậu cũng bỏ người ta mà đi phải không? Đúng là công tử đào hoa.”

Rất tốt, lần này rốt cục đến lượt nó hết chỗ nói. Yên tĩnh làm sao!

Kết quả, yên tĩnh chưa được bao lâu, nó không có gì làm liền giật tờ tạp chí trên tay tôi, hưng phấn nói với tôi: “Nào, chị yêu, chúng ta chụp một kiểu ảnh chung, gọi là kỉ niệm lúc xuất phát.”

Tôi lập tức đẩy nó ra: “Không, ngộ nhỡ lại thành di ảnh (*).”

(*) di ảnh: ảnh thờ. (hai chị em nhà này, chuẩn bị đi xa mà nói toàn những điều xui xẻo hết cỡ >_

Tôi vừa nói xong chợt nghe thấy vật gì đó rơi. Hàng ghế bên kia, một vị khách đang giơ di động lên, ngón tay ra dấu chữ V chuẩn bị chụp ảnh, quay mặt lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kinh khủng.

Một lát, Khương Nhuệ cứng nhắc cười ha hả: “Chị, chị nói muốn chụp ảnh dì phải không?”(*)

(*) “di ảnh” phiên âm là “yízhào”- ảnh thờ, đồng âm với “a yí zhào”- ảnh chụp dì/cô.

“Ha ha… Đúng vậy…”

Vị khách bên kia không nói gì mà chỉ cúi đầu. Hình như đang… xóa ảnh???

Hơn mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow Luân Đôn. Ra khỏi máy bay, vị khách kia nhịn không được nói với tôi: “Cô gái, tôi bị cô dọa đến mức cả chuyến bay không dám ngủ lấy một lúc.”

Tôi và Khương Nhuệ liên tục xin lỗi, nhìn thấy hành lý trong tay bác ấy, chúng tôi hỏi có cần giúp không, bác ấy khoát tay, rồi đi nhanh ra khỏi sân bay.

Tôi và Khương Nhuệ liếc nhau, cười ha hả, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lần xuất ngoại này, chúng tôi chỉ là lấy danh nghĩa đi du học, thực chất chính là đi chơi, sau đó tới thăm quan một vài trường đại học nổi tiếng. Toàn bộ hành trính đều do Khương Nhuệ sắp xếp, tôi chỉ ngây ngốc đi theo. Vì thế thằng bé rất đau khổ mà nói: “Chị, chị từng chơi game online bao giờ chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Chơi thì chị sẽ biết là, bộ dạng này của chị người ta gọi là “vật sủng”! Thú cưng ấy chị hiểu không?” Nó nhỏ giọng nói “Thú cưng của người ta còn có thể giúp chủ nhân kiếm được thứ gì đó, còn chị ấy à…”

Tôi: “…”

Khương Nhuệ ném tờ lịch trình vào tay tôi: “Này, chị xem đi thích chỗ nào thì chúng ta ở đó chơi hai ngày. Nhưng mà hành trình phải thay đổi một chút, chị thu xếp đi.”

Thằng em họ này của tôi, bề ngoài tuy luôn tỏ ra bất cần, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo cẩn thận. Nó rõ ràng muốn tìm việc cho tôi làm, để tôi không có thì giờ suy nghĩ vẩn vơ.

Tôi làm thế nào có thể nói cho nó biết là không cần nó lo lắng cho tôi đây? Tôi vẫy tay gọi nó, bảo với nó muốn tới nông trại hoa oải hương.

“Khương Nhuệ, tới đấy chơi rất được.”

Khương Nhuệ thở dài: “Không biết từ đầu là ai không tình nguyện đây?”

“Rất vui.”

“Thật không?”

Tôi cười nhìn nó. Chúng tôi ngồi bên nhau một lúc, cả một màu tím bạt ngàn thu gọn vào trong tầm mắt tôi. Tôi đưa tờ lịch trình cho Khương Nhuệ: “Nghe nói còn có nơi trồng rất nhiều hoa hướng dương, sao không biết nhỉ, đi thôi, tới địa điểm tiếp theo, xuất phát!”

Đi chơi như vậy cũng thật tốt. Ít nhất thì tôi có thể hiểu được rằng, dù phong cảnh rất đẹp, nhưng rồi cũng phải nói lời từ biệt, vì chúng không thuộc về mình.

Cứ như vậy, tôi và Khương Nhuệ dọc đường đùa giỡn nói cười vui vẻ. Tháng tám, chúng tôi tới Đức, bỗng nhận được cuộc gọi bất ngờ từ bố tôi.

Di động của tôi không kết nối được trên toàn cầu, cho nên bố tôi gọi vào số của Khương Nhuệ. Bố nói vừa tới Đức khảo sát hạng mục cho nên muốn hai chúng tôi qua ăn cơm cùng.

Trong một nhà hàng bình dân ở Đức, tôi gặp lại người bố đã lâu chưa thấy mặt. Bố vẫn nhiệt tình như trước, vẫn là môt người đàn ông anh tuấn, còn mẹ tôi diện mạo vào bậc thường. Tôi còn nhớ hồi nhỏ bố thường ôm hai mẹ con tôi và trêu: “May mà con gái không giống em, nếu không sau này không biết gả cho ai được.”

Mẹ liền tức giận. Nhưng mà mỗi lần đưa tôi đi gặp bạn bè mẹ đều tự hào mà nói rằng: “Hi Quang nhà chúng tôi may mà không giống tôi, hoàn toàn giống bố nó, người nhà họ Nhiếp trai gái đều đẹp cả.”

Giọng nói của mẹ luôn tràn ngập niềm hạnh phúc và hãnh diện.

Bố mẹ tôi trước khi có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, tình cảm vẫn rất tốt.

Chúng tôi ngồi ăn một vài món, vừa ăn vừa nói chuyện câu được câu chăng. Nội dung cuộc nói chuyện khô khan như chiếc bánh mì trên bàn ăn. Ăn xong, bố khen Khương Nhuệ vài câu, rồi nhìn tôi. Khương Nhuệ xưa nay vẫn luôn biết quan sát sắc mặt người khác mà nói chuyện, nó đứng dậy nói: “Đường phố náo nhiệt quá, chị, em đi mua ít đồ chơi, hai người cứ ăn đi nhé.”

Chỉ còn lại tôi và bố đối diện. Một lúc không ai lên tiếng bố mới hỏi: “Mẹ con dạo này thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Tôi thờ ơ nói, “Nghe mẹ nuôi nói còn có người theo đuổi mẹ tới cửa. Giá thị trường so với con đều rất tốt. Bố, không chừng mẹ tái hôn sớm hơn bố đấy.”

“Con nói bậy bạ gì thế!” Bố lập tức nghiêm mặt, “Bố nói rồi, bố sẽ không tái hôn. Người bạn cũ mấy chục tuổi rồi sức khỏe không tốt, bố chăm sóc một chút chẳng lẽ không được ư? Bố với người ta hoàn toàn thanh bạch, chính là mẹ con suy nghĩ linh tinh, trong mắt không chịu được một hạt bụi.”

Đúng vậy đúng vậy, cũng chỉ là một người bạn cũ, cũng chỉ là chăm sóc một chút…

Tôi cười nhạt trong lòng. “Người bạn cũ” trong lời nói của bố chính là mối tình đầu của bố, là người đã bỏ bố mà đi vì chê Nhiếp gia nghèo khó, là người có hộ khẩu nông thôn vừa xoay người đi lấy chồng một cái trở thành người thành thị. Cuối cùng, vật đổi sao dời, hai mươi năm sau, chồng của bà ấy thất nghiệp lại không may qua đời. Bà ta chịu không nổi nữa, bảy bảy bốn chín ngày của chồng còn chưa qua, bà ta đã đổ bệnh lăn ra ngất xỉu trước mặt Nhiếp Trình Viễn tiên sinh – đang trong đà phất lên như diều gặp gió. Nhiếp tiên sinh đương nhiên động lòng, thương hoa tiếc ngọc, đưa bà ta về biệt thự, lại còn mời bác sĩ tới chữa bệnh. Thậm chí ngay cả con gái của bà ta cũng nhận làm con nuôi.

Mẹ tôi làm sao chịu được chuyện này? Năm xưa mẹ có thể mặc kệ sự phản đối của gia đình để lấy người làm công nghèo khổ là bố tôi thì hôm nay cũng có thể dứt khoát ly hôn.

Ông bố thân yêu của tôi còn nghĩ mình oan ức ư?

Thật nực cười.

Tôi không buồn tranh cãi với bố nữa. Những gì hai người họ nên nói cũng đều nói trước lúc li hôn rồi, giờ có nói thêm cũng chỉ tự khiến mình tức chết mà thôi. Tôi bưng tách trà lên uống: “Bố chỉ hỏi chuyện này thôi sao? Nếu không còn gì nữa thì con đi trước đây, Khương Nhuệ đang chờ con.”

Có lẽ thái độ này của tôi đã chọc giận bố, nhưng bố vẫn gắng kiềm chế: “Lần này bố tìm con là vì chuyện công việc của con. Lần trước con nói xin vào Thịnh Viễn, sau khi về nước con có đi làm không?”

Tôi lắc đầu: “Con không có ý định đi làm ở đó.”

“Nhà họ Thịnh hai năm nay đều hợp tác với bố, cũng không tồi. Bố vốn dĩ vẫn hay nói đùa với Thịnh Bá Khải là muốn dạy dỗ con thế nào cũng được.” Bố tôi có chút tiếc nuối, ngưng một chút rồi nói: “Có điều, con không làm việc ở đó cũng tốt. Hi Quang, con tới công ty của bố làm đi, tương lai công việc của bố đều giao lại cho con.”

Tôi không ngờ bố lại bàn tới chuyện này, nhất thời kinh ngạc.

“Bố biết mẹ con không thích con thân thiết với bố. Hừm, tính tình mẹ con…” Bố liếc nhìn tôi, rốt cuộc không nói nốt, dáng vẻ lo lắng: “Trước tiên đi theo bố học hỏi, con vốn không cần bắt đầu làm từ mấy chuyện vụn vặt này, lãng phí thời gian.”

Lời từ chối của tôi còn ở trong miệng thì đã nghe thấy bố nói tiếp: “Hi Quang, bố già rồi…”

“Bố biết mẹ con không thích con thân thiết với bố. Hừm, tính tình mẹ con…” Bố liếc nhìn tôi, rốt cuộc không nói nốt, dáng vẻ lo lắng: “Trước tiên đi theo bố học hỏi, con vốn không cần bắt đầu làm từ mấy chuyện vụn vặt này, lãng phí thời gian.”

Lời từ chối của tôi còn ở trong miệng thì đã nghe thấy bố nói tiếp: “Hi Quang, bố già rồi…”

Tôi muốn nói đâu có, bố còn trẻ đẹp như thế, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy tóc mai của bố đã có những sợi bạc trắng. Thần sắc bố có chút sa sút, dường như trong nháy mắt Nhiếp Trình Viễn năng nổ đã hoàn toàn trở nên già nua.

Bố tôi đâu đã đến năm mươi? Sao tóc đã bạc thế kia…

Lòng tôi mặc dù vẫn còn giận bố, hơn nữa còn cảm thấy khó chịu vô cùng. Những hình ảnh đẹp đẽ hồi còn nhỏ lại cuồn cuộn nổi lên trong đầu tôi, bố đối xử với tôi rất tốt. Khi tôi còn rất nhỏ rất nhỏ, bố thường cõng tôi trên lưng đi cả nửa thành phố để mua KFC cho tôi ăn. Sau này nhà tôi khá giả rồi, bố mẹ cũng càng ngày càng bận rộn, nhưng chỉ cần bố không phải đi công tác thì chiều tối hôm nào tôi đi học về cũng sẽ thấy bố ngồi đợi tôi ở cửa nhà.

Thế nhưng chính vì đang như vậy,cho nên việc bố phản bội mẹ và gia đình nhỏ này lại càng khiến tôi đau đớn. Tôi cố nén không suy nghĩ về những hình ảnh ấy nữa, cố chấp lắc đầu: “Mẹ không muốn con đi, con sẽ không đi.”

Giọng nói của bố vô cùng thương tâm: “Con vẫn không tin bố? Bố nói bao nhiêu lần rồi, mọi chuyện không như mẹ con con nghĩ!”

“Vậy tại sao bố không đuổi họ ra khỏi nhà!”

“… Đó dù sao cũng chỉ là một căn phòng nhà chúng ta không dùng tới, không có bất cứ lý do gì hết.” Bố có chút mệt mỏi, “Cô ấy còn phải làm một cuộc phẫu thuật nữa, làm xong bố sẽ không quan tâm tới cô ấy nữa.”

Cuối cùng, một câu nói của bố đã thành công khiến tôi cảm nhận sâu sắc nỗi đau nhức bao lâu nay. Nhưng nhìn bộ dạng uể oải của bố, tôi không thể nói ra được câu nào làm tổn thương bố, chỉ đành mạnh miêng nói một câu: “Vậy chờ khi nào bố bỏ mặc bọn họ, con sẽ để ý tới bố.”

Bố nhìn tôi, cuối cùng không biết làm gì ngòai thở dài: “Tính tình này của con cũng thật không biết giống ai. Thoạt nhìn có vẻ không biết tức giận là gì, nhưng thực ra con vừa bướng lại vừa cứng đầu. Con… haiz…”

Khương Nhuệ đi daọ một vòng quay về thì bố tôi đã đi rồ. Nó ngồi xuống hỏi tôi: “Chị, không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “Bố chị bảo chị tới chỗ bố làm, em thấy sao?”

Khương Nhuệ lo lắng hỏi: “Bác nói thế nào?”

Tôi kể lại một lượt cho nó, nó suy nghĩ một chút rồi bảo: “Chị, đi đi. Dù sao công ty cũng là tâm huyết của bác, chị tới đó cũng là đạo lý hiển nhiên. Hơn nữa, chị nghĩ xem, hai mẹ con mặt dày kia bám lấy bác là vì cái gì?”

Trên khuôn mặt trẻ tuổi của nó lộ ra một nụ cười khinh miệt không tương xứng chút nào: “Thứ mà họ càng muốn có, chị lại càng phải nắm lấy trong lòng bàn tay. Nhìn bọn họ không ăn được, thực ra cũng vui đấy chứ.”

“…” Tôi không nói gì, vỗ vai nó: “Em trai à, chị đã nói với em là tương lai em nhất định có tiền đồ chưa?”

Khương Nhuệ gật đầu nói: “Chị của em, em nhìn không vừa mắt bố chị từ lâu rồi. Bác gái chịu ấm ức như thế nhưng vẫn nhẫn nại, không vì thế mà không cho chị qua lại với bác trai nữa, em chỉ là phận con cháu, cũng không nên tham gia vào. Nhưng mà tương lai nếu chị bị khi dễ, em nhất định là người đầu tiên tới gõ cửa nhà ông ấy.”

Tôi nhất thời cảm động, lao vào ôm lấy nó: “Em trai, em khiến chị có cảm giác rất an toàn a. Chị không lỡ đem em gả đi.”

Khương Nhuệ nghiêm mặt nhất thời không trụ vững, mặt đỏ bừng luống cuống giãy giụa: “này này, chị làm cái gì thế hả? Em đây không phải là để chị muốn ôm là được ôm ngay đâu…”

Chúng tôi ở Đức một thời gian sau đó lại sang Áo, hoàn thành kỳ hạn hai tháng du học, đáp máy bay về nước. Khương Nhuệ về Nam Kinh, chuẩn bị tới đại học F ở Thượng Hải nhập học, còn tôi thì về Vô Tích.

Vừa về tới nhà tôi liền bị mẹ mắng: “Còn biết đường về à, nói đi, ra ngoài hai tháng, gọi về nhà mấy lần hả?”

Tôi sầu não đau khổ nói: “Hic, con không dám gọi về.”

Mẹ kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

“Đồ ăn nước ngoài quá khó ăn, con sợ nói chuyện qua điện thoại mẹ biết con gầy đi lại lo lắng.”

“…” Mẹ tôi dở khóc dở cười .

Tôi ở nhà ăn một bữa thịt kho tàu, rồi bị mẹ đưa đi gặp mẹ nuôi. Tôi nhận mẹ nuôi từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa chúng tôi tốt vô cùng, chỉ có điều số lần gặp nhau rất ít. Mẹ nuôi đã định cư ở Bắc Kinh từ lâu, hàng năm chỉ quay về Vô Tích ít ngày mà thôi.

Tới nhà mẹ nuôi, tôi biếu mẹ quà đi du lịch châu Âu, sau đó mẹ nuôi hỏi tôi chuyện học hành công việc. Được một lúc thì tôi bị mẹ đuổi ra ngoài, chắc mẹ có chuyện muốn nói với mẹ nuôi. Thế là tôi chạy ra ngoài sân chơi với con mèo con.

Trên đường về nhà, mẹ vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì. Buổi tối trước khi đi ngủ, mẹ đột nhiên gọi tôi: “Hi Quang, lần trước con nói muốn tự tìm việc, tìm được chưa?”

Tôi buồn bực: “Mai con đi nộp hồ sơ.”

Mẹ bỗng nhiên không nói gì nữa, một lát sau mới lên tiếng: “Thời gian con đi châu Âu, bố con có tới tìm mẹ.”

“Dạ?”

Mẹ lại không nói nữa, bỗng nhiên thở dài: “Đi đi.”

Tôi giật mình: “Mẹ để con tới chỗ bố làm việc ư? Bố có phải lại làm sai gì rồi không? Con không có đồng ý đâu.”

Mẹ cười: “Tôi đương nhiên biết cô không đồng ý, nếu không thì vị Nhiếp tổng đó đâu có tức giận tới tìm tôi chứ.”

Lòng tôi bỗng nhiên có một chút hy vọng nho nhỏ, cẩn thận thăm dò: “Vậy…. bố mẹ nói chuyện rất tốt ạ?”

Mẹ ngây ra một lúc, bình tĩnh nói: “Nhà chúng ta và Thịnh gia cách đây mấy năm có hợp tác đầu tư một dự án xí nghiệp ở Tô Châu, con trước hết tới đó làm đi, thực hành những gì được học.”

Tôi thực sự không biết giữa bố mẹ đã thỏa thuận cái gì, nhưng tôi bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ lời bố nói là thật. Bố chỉ là thương hại người đàn bà kia mà thôi, quan hệ của bố mẹ hiện giờ có vẻ như đã có chuyển biến tốt đẹp. Cho dù hiện giờ mẹ vẫn còn khó chấp nhận nhưng nếu như bố nhận sai, biết đâu hai người lại có thể quay về với nhau. Như vậy thì tôi còn gì hài lòng hơn nữa.

Trong lòng tôi hy vọng mỗi lúc một lớn dần, dùng hết sức gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của bố mẹ.

Vì vậy một tuần sau, tôi liền kéo hành lý, ôm hy vọng về sự đoàn tụ của bố mẹ, vui vẻ tới Tô Châu, bắt đầu cuộc sống có trách nhiệm với chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status