Thông tin truyện
Này quỷ nhỏ, lại đây ôm một cái!
Đánh giá: 7.3/10 từ 2 lượt.
Mọi việc đều được số phận ai bài không ai biết trước được điều gì tạo nên những điều bất ngờ.
Mà đối với em là việc được gặp anh là điều tuyệt vời nhất.
Summary:
Vào một buổi sáng mùa xuân, bố Âu cùng mẹ Âu ngồi trong gian phòng nhỏ, xung quanh được bày trí bằng những món đồ rất đáng yêu và xinh xắn.
Giữa căn phòng có một chiếc nôi bé nhỏ.
Giữa chiếc nôi có một quả trứng bé xíu.
Quả trứng này, sắp sửa nở ra một bé con.
Đồng hồ tích tắc trôi qua từng giây từng khắc, chậm rãi đến nóng lòng. Sự vật trong phòng đều vô tri vô giác bất động, ngay cả bố Âu cùng mẹ Âu cũng chỉ mải chăm chú nhìn vào quả trứng bé xíu kia.
Và rồi khoảnh khắc thiêng liêng nhất cũng đến.
Bầu không khí tĩnh lặng phút chốc bị phá vỡ bởi một âm thanh khe khẽ "crack crack". Từng đường nứt dần xuất hiện quanh quả trứng màu vàng nhạt điểm thêm một vài hình tròn be bé.
Bố Âu và mẹ Âu nhất thời bị đứng hình, cả hai đồng loạt nín thở, quan sát quả trứng.
Đường nứt ngày càng lan rộng và rồi một vật bé nhỏ từ bên trong lộ ra, trắng nõn, múp míp, đáng yêu vô cùng.
Mẹ Âu tròn mắt rưng rưng nói, "Sinh rồi, sinh rồi..."
Bố Âu đi lại gần, chìa ngón cái to lớn chạm vào ngón tay trắng nõn bé nhỏ kia, cười cười, "Con trai bé bỏng của chúng ta đã ra đời rồi..."
Trứng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, để lộ bên trong là hình hài của một bé con trắng trẻo thơm mùi sữa. Bé con nhắm nghiền mắt, ngón tay ngón chân co lại rồi duỗi ra. Vài giây sau, một đôi mắt to tròn hé mở.
Bé con bắt đầu nhìn thấy cuộc sống này bằng đôi mắt của chính mình.
Cuộc sống của bé con chỉ độc nhất một màu hồng ngọt ngào từ lúc lọt lòng ra đời.
Cho đến một ngày, bé con gặp được một người và nhận ra cuộc sống này vốn dĩ không chỉ có màu hồng mà còn có rất nhiều những sắc màu khác nữa.
Đó là màu xanh lá của sự vui vẻ.
Đó là màu cam của ngày nắng hạ ngồi chờ đợi trong vô vọng.
Đó là màu xanh dương của hy vọng nhỏ bé nhen nhóm trong lòng.
Đó là màu trắng của tình yêu thuần khiết tuổi thanh xuân.
---
"Vưu Kiện, anh có biết em thích nhất là màu gì không?"
"Màu cam."
"Ừm, anh biết vì sao không?"
"Vì...nó đẹp?"
"Không phải. Màu cam luôn khiến em nhớ đến mùa hè. Và trong ngày hè đó, anh đã không để mặc em một mình."
"Nhưng anh đã để em phải chờ đợi rất lâu."
"Chờ đợi bao lâu không quan trọng. Quan trọng em đã có thể chờ đợi được một người mà em yêu thương nhất!"
Mà đối với em là việc được gặp anh là điều tuyệt vời nhất.
Summary:
Vào một buổi sáng mùa xuân, bố Âu cùng mẹ Âu ngồi trong gian phòng nhỏ, xung quanh được bày trí bằng những món đồ rất đáng yêu và xinh xắn.
Giữa căn phòng có một chiếc nôi bé nhỏ.
Giữa chiếc nôi có một quả trứng bé xíu.
Quả trứng này, sắp sửa nở ra một bé con.
Đồng hồ tích tắc trôi qua từng giây từng khắc, chậm rãi đến nóng lòng. Sự vật trong phòng đều vô tri vô giác bất động, ngay cả bố Âu cùng mẹ Âu cũng chỉ mải chăm chú nhìn vào quả trứng bé xíu kia.
Và rồi khoảnh khắc thiêng liêng nhất cũng đến.
Bầu không khí tĩnh lặng phút chốc bị phá vỡ bởi một âm thanh khe khẽ "crack crack". Từng đường nứt dần xuất hiện quanh quả trứng màu vàng nhạt điểm thêm một vài hình tròn be bé.
Bố Âu và mẹ Âu nhất thời bị đứng hình, cả hai đồng loạt nín thở, quan sát quả trứng.
Đường nứt ngày càng lan rộng và rồi một vật bé nhỏ từ bên trong lộ ra, trắng nõn, múp míp, đáng yêu vô cùng.
Mẹ Âu tròn mắt rưng rưng nói, "Sinh rồi, sinh rồi..."
Bố Âu đi lại gần, chìa ngón cái to lớn chạm vào ngón tay trắng nõn bé nhỏ kia, cười cười, "Con trai bé bỏng của chúng ta đã ra đời rồi..."
Trứng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, để lộ bên trong là hình hài của một bé con trắng trẻo thơm mùi sữa. Bé con nhắm nghiền mắt, ngón tay ngón chân co lại rồi duỗi ra. Vài giây sau, một đôi mắt to tròn hé mở.
Bé con bắt đầu nhìn thấy cuộc sống này bằng đôi mắt của chính mình.
Cuộc sống của bé con chỉ độc nhất một màu hồng ngọt ngào từ lúc lọt lòng ra đời.
Cho đến một ngày, bé con gặp được một người và nhận ra cuộc sống này vốn dĩ không chỉ có màu hồng mà còn có rất nhiều những sắc màu khác nữa.
Đó là màu xanh lá của sự vui vẻ.
Đó là màu cam của ngày nắng hạ ngồi chờ đợi trong vô vọng.
Đó là màu xanh dương của hy vọng nhỏ bé nhen nhóm trong lòng.
Đó là màu trắng của tình yêu thuần khiết tuổi thanh xuân.
---
"Vưu Kiện, anh có biết em thích nhất là màu gì không?"
"Màu cam."
"Ừm, anh biết vì sao không?"
"Vì...nó đẹp?"
"Không phải. Màu cam luôn khiến em nhớ đến mùa hè. Và trong ngày hè đó, anh đã không để mặc em một mình."
"Nhưng anh đã để em phải chờ đợi rất lâu."
"Chờ đợi bao lâu không quan trọng. Quan trọng em đã có thể chờ đợi được một người mà em yêu thương nhất!"
Danh sách chương
- Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!
- Chương 51: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
- Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!
- Chương 53: Cứ tưởng sẽ nhảy vào lòng người ta chứ?
- Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con
- Chương 55: Hôn
- Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?
- Chương 57: Lần này có từ chối nữa không?
- Chương 58: Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
- Chương 59: Em thích là được
- Chương 60: Giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần
- Chương 61: Mông rất tròn, rất đáng yêu
- Chương 62: Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều
- Chương 63: Này sẽ tính là không tin tưởng đối phương
- Chương 64: Bảo bối, có nhớ cậu không nào?
- Chương 65: Theo một nghề chính là duyên
- Chương 66: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
- Chương 67: Quan trọng là anh muốn hay không muốn
- Chương 68: Hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán
- Chương 69: Nếu ông ấy ngăn cấm tôi và em thì sao đây?
- Chương 70: Quả thực là một con cáo già!
- Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh
- Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường
- Chương 73: Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu
- Chương 74: Cậu là gì của tôi?
- Chương 75: Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?
- Chương 76: Không bao giờ bỏ rơi con
- Chương 77: Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi
- Chương 78: Ngài không tin tôi?
- Chương 79: Cũng chưa chắc là sự thật
- Chương 80: Cảm ơn, Vưu Kiện!
- Chương 81: Đã đến lúc bắt đầu lại rồi
- Chương 82: Chỉ là muốn nhìn một lần cuối
- Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
- Chương 84: Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được
- Chương 85: Anh muốn bảo vệ em
- Chương 86: Năm đó, Kiều Vỹ cũng như vậy
- Chương 87: Vì anh không xứng
- Chương 88: Đúng là trời cao có mắt
- Chương 89: Chú tính toán kiểu gì đấy?
- Chương 90: Không phải đã từng một lần rồi sao?
- Chương 91: Chú không sợ sao?
- Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?
- Chương 93: Đồ Của ai, người đó lấy
- Chương 94: Người tôi muốn gặp là em
- Chương 95: Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?
- Chương 96: Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút
- Chương 97: Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?
- Chương 98: Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em
- Chương 99: Giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm