Nghiệp báo hài nhi

Chương 12: Cao tăng


Một tuần sau vào ngày chủ nhật, Quân đã ăn mặc gọn gàng sẵn sàng đợi mẹ là bà Tâm đang từ trong nhà đi ra. Thấy mẹ Quân hỏi:

- - Hôm nay có phải ngày rằm hay lễ gì đâu mà mẹ lại muốn đi chùa vậy ạ..? Mẹ không bảo sớm để con gọi cả Nhi đi cùng.

Bà Tâm chép miệng:

- - Mẹ lên chùa là có việc muốn hỏi sư thầy, thôi con chở mẹ đi được rồi. Chủ nhật cứ để con bé nó ngủ, với lại chắc gì nó đã thích đi mà gọi. Đi thôi con, đi sớm cho mát mẻ.

Quân vâng dạ rồi mở cửa xe cho mẹ, trên quãng đường lái xe Quân liên tục hỏi mẹ về cô vợ sắp cưới nhưng bà Tâm lại lảng tránh đi chuyện khác. Từ sau cái hôm Nhi ra mắt mẹ chồng tương lai, ban đầu ai cũng vui vẻ nhưng sau đó bà Tâm lại thay đổi thái độ một cách khác thường. Từ lúc Nhi về cho đến mấy hôm sau không thấy bà Tâm nhắc hay hỏi han gì Quân về Nhi cả. Xong đùng cái tối qua bà Tâm bảo Quân sáng mai chở mình đi chùa sớm. Đó là ngôi chùa cách nội thành 50km, trụ trì ở chùa là một nhà sư hiền hậu, rất có tâm. Lý do mà gia đình Quân biết đến sư thầy là từ cái chết của bố Quân, ngày đó Quân còn nhỏ. Lo ma chay, đám tang mà nhà lúc đó cũng không có tiền. Nhờ một người giới thiệu rồi họ mời thầy về làm lễ cho gia đình Quân, sư thầy chỉ giúp công mà không nhận một chút lễ nào cả. Nhớ ơn sư thầy nên sau này kinh tế khá giả hơn một chút, bà Tâm cũng hay lên chùa làm công quả, ăn chay niệm phật. Thấm thoắt cũng hơn 20 năm, nay Quân đã trưởng thành, chắc có lẽ cũng nhờ ông trời thương tình, thương bà Tâm sống có đức nên dù chồng mất một tay bà vẫn nuôi dạy con khôn lớn, thành đạt. Uống nước nhớ nguồn, đó cũng chính là lý do mà gia đình Quân biết ơn sư thầy lắm.

Chiếc xe được đỗ ở ngoài đường, hai mẹ con Quân đi bộ lên trên chùa mặc dù còn cách cả 5-600m và người ta vẫn có thể đi xe lại gần hơn. Nhưng bao năm nay, bà Tâm vẫn làm như vậy, có lúc Quân hỏi mẹ là tại sao không đánh xe vào gần cho đỡ phải leo bộ một đoạn đường thì bà Tâm giải thích đó đơn giản chỉ là một cách tỏ lòng thành kính nơi cửa phật, bà Tâm nói:

“ Có những bậc cao tăng còn đi một bước cúi lạy một lần cả nghìn cây số thì mẹ con ta chỉ leo một đoạn ngắn đâu có xá gì. “

Nói như vậy là đủ hiểu bà Tâm một lòng hướng phật như thế nào. Hôm nay chủ nhật nhưng không phải vào ngày lễ, ngày rằm nên cảnh chùa có phần vắng vẻ, nhưng rất thanh tịnh. Giữa sân chùa có chú tiểu đang quét lá, hai mẹ con bà Tâm hướng về phía chùa chắp tay vái ba vái rồi mới bước vào. Vừa nhìn thấy bà Tâm đi vào chú tiểu vội dừng tay rồi chạy ngay lại cười tươi tắn:

- - A di đà phật, sư phụ tôi đã đợi thí chủ từ sớm. Dạ mời thí chủ theo tôi.

Tất nhiên do đi chùa thường xuyên nên mọi người ở đây không ai lạ gì bà Tâm. Bước theo chú tiểu đến trước một gốc cây Bồ Đề, ở đó có một bộ bàn ghế bằng đá rất cổ kính. Ngồi dưới gốc cây đang pha trà là vị sư thầy đáng kính, râu dài bạc trắng nhưng khuôn mặt hồng hào, ánh lên vẻ nhân hậu, hiền từ. Chú tiểu lễ phép:

- - Dạ thưa trụ trì, khách của người đến rồi ạ.

Sư thầy mỉm cười đáp:

- - Cảm ơn con, con đi làm tiếp công việc của mình đi, để ta tiếp khách.

Nhìn bà Tâm và Quân cũng đang kính cẩn chào, sư thầy nồng hậu tiếp:

- - A di đà phật, hai vị đường xá xa xôi đến đây bần tăng có chuẩn bị chút bánh ngọt và trà nóng, mời hai vị ngồi xuống nghỉ ngơi rồi nói chuyện.

Cuộc sống ngoài kia dù có xô bồ, ồn ã đến đâu nhưng quả thật bước vào sân chùa, ngửi mùi hương tỏa ra từ cây cỏ, mùi nhang khói thanh tịnh, không gian thoáng đãng, yên tĩnh, Quân cảm thấy tâm hồn mình thư thái lạ thường. Nhận chén trà nóng mới pha còn thoảng khói thơm phức, ăn miếng bánh vị ngọt thanh dưới gốc cây Bồ Đê, trần gian mấy ai có cơ hội được cảm nhận cảnh vật như chốn tiên cảnh bồng lai như thế này.

Sau một hồi để mẹ con bà Tâm nghỉ mệt, sư thầy khẽ vuốt những sợi râu bạc trắng rồi cất lời hỏi:

- - Chẳng hay thí chủ có điều gì muốn thỉnh giáo cửa chùa…?

Bà Tâm nhìn sang cậu con trai rồi nói:

- - Quân, con đi vãn cảnh chùa để mẹ có chuyện nói với sư thầy.

Quân nghe lời mẹ, anh đứng lên cúi đầu chào sư thầy rồi đi xung quanh ngôi chùa vãn cảnh, nói chuyện với chú tiểu và giúp chú tiểu quét sân. Sư thầy có điều hơi bất ngờ, ông hỏi:

- - Chẳng lẽ có chuyện gì khó nói liên quan đến cậu ấy hay sao..?

Bà Tâm nhìn theo con trai rồi chắp tay nói với sư thầy:

- - Bạch thầy, con đến đây hôm nay chính là muốn nhờ thầy giải đáp cho con một số việc. Nhưng chuyện này có phần mông lung, con cũng không rõ ràng, đúng như thầy nói, chuyện có liên quan đến con trai con. Kính mong thầy chỉ bảo.

Sư thầy khẽ gật đầu, ông điềm tĩnh trả lời:

- - Ngồi dưới gốc cây Bồ Đề thí chủ có điều gì lo lắng cứ nói, cảnh chùa thanh tịnh, tâm phải tịnh thì mới hiểu được cốt lõi của vấn đề. Ta đang lắng nghe đây.

Bà Tâm bắt đầu vào câu chuyện:

- - Dạ thưa thầy, chẳng là con của con đến nay cũng đã ngoài 30 tuổi, nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn chưa chịu lấy vợ mặc dù công việc ổn định, ngoại hình cũng không phải xấu xí gì. Trước con cũng có hỏi thầy thì được thầy khuyên rằng chuyện tình cảm là một mối nhân duyên trong mỗi cuộc đời của mỗi người. Duyên số đó đôi khi còn là phúc phần của kiếp trước, duyên nợ của mỗi người. Thầy có nói có duyên thì ắt sẽ gặp, không dám giấu gì thầy tuần trước nó có dẫn bạn gái về nhà. Đó là một cô gái rất xinh xắn, tài giỏi, có học thức….có thể gọi là hoàn hảo ngay từ cái nhìn đầu tiên….nhưng….nhưng…..

Thấy bà Tâm có phần ấp úng sư thầy nhẹ nhàng hỏi:

- - Nhưng sao..? Có phải thí chủ không vừa mắt hay cô gái đó đã làm gì phật ý..?

Bà Tâm xua tay đáp:

- - Dạ không ạ, thầy cũng biết con bao năm nay một lòng hướng phật, con không phải loại người ác độc, cay nghiệt với người khác. Là một người mẹ con rất mừng khi mà con trai mình tìm được một cô gái tốt. Ban đầu con còn nghĩ cái duyên mà thầy nói đã đến, bởi có nằm mơ con cũng không nghĩ nó lại tìm được một cô gái tốt như vậy. Chỉ có điều, lúc con bé đi từ phòng thờ sau khi thắp hương chồng con ra đột nhiên trong thoáng chốc con nhìn thấy một sự việc rất lạ lùng.

Sư thầy đang rót chén trà bỗng đột ngột dừng lại, ông nói:

- - Chẳng hay thí chủ nhìn thấy điều gì..?

Bà Tâm hai tay run run đặt lên trên chiếc bàn đá rồi khẽ trả lời:

- - Dạ thưa thầy, con nhìn thấy một vầng khói đen bao phủ quanh người con bé…..Nhưng chỉ nhìn thấy thoáng qua, sau đó không thấy gì nữa. Con nghĩ mình bị hoa mắt, nhưng từ lúc con bé về, con có lên phòng thờ quỳ trước tượng Quan Thế m Bồ tát niệm kinh phật nhưng trong lòng bất an, cảm giác bất an này từ khi tai nạn cướp đi mạng sống của chồng con thì đến hôm đó con mới phải cảm nhận lại. Liệu con có lo lắng quá không thưa thầy..?

Sư trụ trì khẽ đưa chén trà về phía bà Tâm, ông nhắm mắt suy nghĩ, trên tán cây Bồ Đề gió khẽ rung rinh, những con chim đang hót ríu rít phần nào giúp cho bà Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà chờ đợi lời nói từ phía sư thầy, lát sau vị cao tăng khẽ mở đôi mắt có phần ưu tư, ông nhìn bà Tâm rồi nói:

- - Việc thí chủ có thể nhìn thấy sự lạ không phải là ảo giác, phòng thờ có đặt tượng Quan Thế Âm, hơn 20 năm qua thí chủ một lòng hướng phật, tích đức làm thiện, công quả nơi cửa chùa, sống ôn hòa biết trước biết sau nên được đức Phật phù hộ. Đó là điều may mắn không phải ai cũng có, nơi tượng Quan Thế Âm ngự là nơi thanh tịnh, Phật Bà là tượng trưng cho sự cứu rỗi, phổ độ chúng sinh, giác ngộ cho vạn vật. Người có tâm thiện bước vào nơi đó sẽ thấy thanh tịnh, nhẹ nhõm, nhìn lên tượng Quan Âm như được thông suốt những bế tắc, bộn bề. Còn người có tâm ác, làm sai bước vào nơi đó sẽ cảm thấy khó chịu bởi đức Phật ngự trên cao nhìn thấu tâm can. Vầng khói đen mà thí chủ nhìn thấy có thể chính là một phần tâm hồn của cô gái kia. Hoặc còn một lý do đó là cô gái đó có một sự liên quan đến người đã chết nhưng linh hồn kia vẫn chưa được siêu thoát vẫn đeo bám cô ta nên xung quanh cô gái mới xuất hiện vầng khói đen tựa Âm Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status