Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa

Chương 46-2


Trên mạng đưa tin thiên tài dương cầm sụp đổ trong một ngày.

Lâm Khải dùng thuốc phiện bị bắt, chuyện này toàn bộ blogger giới giải trí đều đưa tin, còn một vị diễn viên kia vẫn chưa bị bạo phát, quần chúng đều tập trung tất cả hỏa lực trên người cậu thiếu niên Lâm Khải.

Tưởng Cách ngày hôm sau tỉnh rượu nhìn thấy tin tức trên mạng, liền muốn tự đập chết bản thân.

Hai trợ lý bình tĩnh đứng bên cạnh giường nhìn thiếu gia nhà mình phát tiết, quăng gối, ném chăn, quyền đấm cước đá trên giường, giống như một tiểu dã thú nổi điên, Đợi đến khi cậu định ném bình hoa cổ trên đầu giường, hai người họ mới mở miệng nhắc nhở: "Cậu ném thứ đồ hai trăm vạn này xuống đất, ông nội cậu rất có thể sẽ chặt tay cậu."

Tưởng Cách buồn bực bỏ xuống, ngửa cổ hét to một tiếng: "Lập tức gọi điện thoại cho tất cả tạp chí bát quái và blogger! Ai mẹ nó còn hắc Nam Sơ, người đó chính là muốn đối đầu với tập đoàn F&D!!!

Hai trợ lý nhìn nhau một cái.

Tưởng Cách ở trên giường bật cao ba thước: "Còn không mau đi!!! Ai mẹ nó không nghe lời, liền mua lại hết cho ông đây!"

Hai trợ lý cùng thở dài.

Thiếu gia phát điên, phát điên rồi...

***

Một tuần sau Lâm Lục Kiêu lái xe đến trại tạm giam ở ngoại ô.

Vùng ngoại thành hoang vắng, trại giam ở cạnh hai nhà xưởng bị bỏ hoang, không có người ở. Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về tấm cửa sắt màu xanh đậm.

Không gian vắng lặng, mờ mịt.

"Kẽo kẹt" một tiếng.

Cửa sắt màu xanh đậm hé mở.

Một thiếu niên tóc đầu đinh từ bên trong đi đến, trong tay xách túi nhỏ màu đen, cả người đều là trang phục màu đen

Cắt tóc rồi, ngũ quan cũng rõ ràng hơn, khó tránh khỏi có chút non nớt, dường như ánh mắt cũng tối hơn so với trước đây.

Lâm Khải đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Anh."

Lâm Lục Kiêu làm như không nhìn thấy, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, ánh mắt vẫn đặt ở nơi khác, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng có gọi là anh."

Lâm Khải cắn cắn môi, mang vẻ ẩn nhẫn, trước sau đều không lên tiếng.

Lâm Lục Kiêu đẩy cậu vào xe, đánh tay lái, quay đầu xe, thế nhưng lại không hướng về phía nội thành.

Lâm Khai cầm chặt túi trong tay, hơi luống cuống, "Anh, chúng ta đi đâu vậy?"

Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu trầm tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, nhìn không ra ý nghĩ của anh.

Lâm Khải khi còn bé tuy rằng thích đi theo anh, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nghịch ngợm, gây sự khiến Lâm Lục Kiêu tức giận, vẻ mặt nghiêm khắc, mi mày sắc bén khiến người khác cảm thấy lo sợ.

Cậu kết luận, Lâm Lục Kiêu nếu như sau này có con.

Nhất định nó sẽ sợ chết khiếp người bố này.

Hai tay Lâm Lục Kiêu đặt trên vô - lăng, ghé mắt liếc cậu một cái, chậm rãi đánh tay lái, không lên tiếng.

Xe đi vào đoạn đường bao quanh bởi núi.

Một bên là sườn dốc, một bên là núi đá. Con đường này dường như đã lâu không ai đi, phía trước đất đá sạt lở, anh đều một mực chen qua.

Trong lòng Lâm Khải căng thẳng.

Xe chạy thẳng đến trước cổng nghĩa trang liệt sĩ Yến Tử.

Lâm Lục Kiêu thắng gấp, dừng xe xong liền đẩy cửa xuống xe, không khách khí kéo Lâm Khải từ trên xe xuống rồi lôi vào trong.

Lâm Khải đại khái ý thức được anh muốn làm gì.

Lồng ngực đập liên hồi, cổ áo bị anh nắm lôi đi dường như khiến cậu không thở nổi, anh vẫn nắm chặt như vậy từ đầu tới cuối không buông, tiến thẳng đến trước bia mộ.

Lâm Lục Kiêu đưa tay đẩy cậu ra.

Lâm Khải được thả, dây cung kéo căng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, lảo đảo đứng vững, khom người, hai tay chống đầu gối, thở phì phò.

Ở đây không một bóng người, ngoại trừ hằng năm đơn vị đến cúng viếng, bình thường rất ít người lui tới.

Trên núi gió thổi mạnh.

Hít vào một hơi thôi cũng đều là khí lạnh, Lâm Khải hít phải vài ngụm, che miệng ngẩng đầu.

Trên bia mộ hiện một gương mặt hiền hòa mỉm cười nhìn cậu, là ông nội.

Lâm Hằng Chi là lính già trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, năm đó vì quốc gia mà không ngại độ tuổi, giữ vững nhiệt huyết, lính già càng ngày càng ít, mấy lão quân nhân có dịp tụ họp đều than thở, mỗi lần gặp nhau là mỗi lần già hơn. Được mấy lần như vậy, hằng năm chụp ảnh chung, càng ngày lại càng ít người.

Mà hiện tại thế thời yên ổn, rất nhiều người từ lâu đã quên đi những chuyện xưa, Lâm Hằng Chi lúc còn sống luôn thích kể cho hai đứa cháu nghe chuyện về thời kỳ kháng chiến năm đó, còn có, năm đó trung đội trưởng vì cứu ông mà hi sinh.

Lâm Hằng Chi thường hay nói một câu, "Chúng ta không sợ khổ, không sợ mệt cũng không sợ hi sinh, chỉ sợ chết mà không thể giữ vững quốc kỳ."

Lâm Khải đột nhiên muốn khóc.

Nhịn không được, liền trực tiếp ngồi sụp xuống, che mặt mà gào khóc.

Lâm Lục Kiêu kìm lại tâm tình, giọng nói trầm xuống, "Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu cảnh sát phòng chống ma túy hi sinh không?"

Lâm Khải khóc càng lớn, nước mắt tuôn chảy.

Gió trên núi thổi qua, giọng nói Lâm Lục Kiêu càng trầm hơn, phảng phất như từ xa xa truyền tới.

"Cậu có biết vì sao cảnh sát phòng chống ma túy hi sinh lại không thể lập bia mộ không?"

Lâm Khải chỉ im lặng khóc.

"Bởi vì sợ bọn buôn ma túy theo tới đây trả thù người thân đến thờ cúng."

"Cậu có biết cậu hít một hơi ma túy, bên trong chứa bao nhiêu máu của đội phòng chống ma túy không?"

"Cậu có biết cậu hít một hơi ma túy, hủy hoại biết bao gia đình?"

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Lâm Lục Kiêu cũng trầm xuống, giống như từ bỏ, cúi đầu nhìn Lâm Khải, ánh mắt lạnh lẽo.

"Nói là thời kỳ hòa bình, cậu có biết bao nhiêu địa phương đang bị chiến tranh tàn phá? Cậu đi qua nhiều quốc gia như vậy, nhìn thấy thế giới hòa bình phồn vinh hưng thịnh, cũng hiểu biết nhiều về chủ nghĩa tư bản, nhưng con mẹ nó, tại sao lúc rảnh rỗi cậu không đi đến vùng biên giới xem thử! Cậu đi nhìn xem hằng năm lính tuần tra đứng dưới gió tuyết canh gác như thế nào! Bọn họ không có người thân sao!"

Bọn họ phục vụ quên mình, bảo vệ đông tây.

Ngay cả khi bị các người chà đạp như vậy.

Lâm Khải, cậu thật khiến tôi thất vọng.

Nói xong, Lâm Lục Kiêu bày ra vẻ mặt trào phúng, cười tự giễu: "Mười năm uống băng, cũng khó làm nguội đi nhiệt huyết, nhưng lần này, cậu thực sự khiến tôi lạnh thấu."

Thật sự lạnh.

"Câu ông nội thường hay nói là gì?"

Lâm Khải thực sự thống khổ, khóc đến ngồi sụp trên nền đất, cậu biết rõ mình sai, cũng biết Lâm Lục Kiêu sẽ không ta thứ cho mình, cậu phát hiện bản thân thật nhu nhược, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói nên lời.

Không đợi cậu trả lời, Lâm Lục Kiêu đã lên tiếng: "Một tấc non sông một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn quân."

Lời này là khẩu hiệu kháng chiến của những người lính già.

Lâm Hằng Chi sau này thậm chí còn viết thành câu đối treo ở thư phòng, mỗi ngày phải nhìn một lần mới có thể an lòng.

"Đàn ông, không phải giống như cậu."

.......

Lâm Lục Kiêu lái xe về nhà, xe vẫn còn chưa dừng hẳn, đã nhìn thấy một cô gái đứng dưới lầu.

Nam Sơ mặc quần dài, áo khoác ngoài, lộ ra bàn chân nhỏ, đứng trong gió rét lạnh run, thân thể co lại, nhìn thấy xe của anh vội vã chạy tới, gõ cửa xe.

Nói: "Em tới rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status