Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa

Chương 6


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Hạ Vãn bị sặc, đầu óc cô ta nhanh chóng đưa ra phán đoán về Nam Sơ – cô gái này không hề dễ đối phó như vẻ bề ngoài.

Cô ấy giỏi bày mưu tính kế, đối mặt với đối thủ nhảy ra bất thình lình vẫn cần có thời gian suy xét, đợi đến khi khói thuốc như sương mờ ảo tan hết mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.

Khuôn mặt của Nam Sơ không có vẻ công kích.

Trong làng giải trí, rất nhiều nữ minh tinh có tướng mạo đầy vẻ công kích với người khác, đặc biệt là sau khi trang điểm, khí chất của bọn họ đều trở thành ngốc nghếch, ngọt ngào, trong sáng.

Nam Sơ hoàn toàn khác biệt. Khuôn mặt cô rất đơn thuần, da dẻ mịn màng, góc mặt nhìn nghiêng có hơi tròn, độ cong lẫn hình dáng đều dịu dàng, mang lại cảm giác xinh đẹp vừa phải. Chỉ khi ra oai phủ đầu với đối phương, vẻ mặt của cô mới có tính công kích.

Giống hệt như vừa rồi vậy --

Cách một lớp khói mờ, Hạ Vẫn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Nam Sơ.

Giống như thợ săn vừa nhìn thấy con mồi, ánh mắt liền lóe sáng.

Bình tĩnh, giảo hoạt, nhất định phải có.

”Hai người biết nhau từ khi nào?” Yêu tinh (Nam Sơ) mở miệng hỏi.

”Năm kia.”

Hạ Vãn không giấu, thậm chí trong lời nói còn có hơi đắc ý.

Tuy rằng Nam Sơ xinh đẹp, dáng người cũng được, nhưng ít ra về mặt thời gian, cô ta thắng.

Cô ta tới trước.

Bầu không khí yên lặng trong chớp mắt.

Hạ Vãn nhìn thái độ của Nam Sơ. Nam Sơ ung dung tựa người vào bệ kính, đầu ngón tay vừa dài vừa nhỏ vân vê điếu thuốc, khuôn mặt dịu dàng, ngoan ngoãn, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ như có như không.

Bên ngoài cửa, có tiếng người đột ngột rống to, “Hai người các cô mất tích ở trong đó luôn rồi hả?!”

Là Lâm Khải.

Nam Sơ nhả khói, tắt điếu thuốc, dập nó ngay trên bồn rửa tay rồi ném vào thùng rác, xoay người, rửa tay, nhìn vào gương mà nói với Hạ Vãn.

”Bác sĩ Hạ, từ năm mười sáu tuổi, tôi đã quen anh ta rồi.”

Nói xong, cô rút một tờ khăn giấy, lau tay sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Người ở phía sau giống như bị sét đánh vậy.

...

Nam Sơ vừa bước ra đã thấy hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa.

Lâm Lục Kiêu khoanh tay, dựa người vào tường, một chân co lên. Anh liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Lâm Khải lủi tới trước mặt cô, giống hệt như con khỉ con vậy, bắt đầu ngửi từ trái sang phải, phải sang trái, “Cô nghiện thuốc lá à?”

Nam Sơ đẩy cậu ra, giọng nói không hề kiên nhẫn, “Cậu lo còn hơn Thẩm Quang Tông đấy.”

Lâm Khải đi theo sau, liên tục lải nhải bên tai Nam Sơ, “Lần trước ở Milan, tôi sớm đã nói với cô, cô quên rồi sao?! Sức khỏe không tốt mà còn hút thuốc!”

Nam Sơ nhíu mày, “...”

”Cô nói đi, cô chỉ là một cô gái trẻ, sao lại có nhiều chuyện phiền lòng được?!”

“...”

“Không phải cô lại xem Microblogging đó chứ?”

”Không.”

”Những người đó nói gì thì cô cứ mặc kệ họ nói đi, cô giận dỗi bản thân mình như vậy, tính ra chẳng có lời chút nào! Mau mau bỏ thuốc lá cho tôi!”

Nam Sơ quả thực rất muốn lấy bọc mà bịt miệng cậu lại, “Thẩm Quang Tông nhập vào cậu à?”

Lâm Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cậu túm lấy cánh tay của Nam Sơ, “Cô không bỏ, tôi sẽ không cho cô ăn bánh sinh nhật của tôi!”

Lâm Khải yêu bánh ngọt như mạng, người có thể ăn bánh của cậu không nhiều, Nam Sơ được tính là một trong số đó.

Dù sao thì cậu cũng chỉ là một chàng trai trẻ, xuống tay không nặng cũng không nhẹ, nhưng vẫn cứ túm lấy tay cô, “Bỏ hay không bỏ?!”

Nam Sơ kéo tay cậu ra, sắc mặt trở nên nặng nề.

Lâm Khải biết rõ tính tình Nam Sơ. Lúc cô hiền hòa, nói gì cũng được, không dễ nổi giận, nhưng một khi cô đã giận dữ, không ai có khả năng hòa giải được, mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng tìm được cô.

Chàng trai trẻ hoàn toàn bị dọa đến mức sững sờ, chỉ đành than thở, “Hung dữ cái gì mà hung dữ...”

Đúng lúc đó, Hạ Vãn bước ra từ phía sau.

Lâm Khải và Nam Sơ đi ở phía trước, Lâm Lục Kiêu đút tay vào túi, nhàn nhã bước theo. Dáng người anh cao lớn, cao hơn hai người kia rất nhiều, bóng lưng thẳng đứng, chân dài mà không nhỏ, chiếc quần đen che phủ đôi chân, tạo nên thân hình cân xứng, mạnh mẽ mà chẳng thô chút nào.

Trong lúc Lâm Khải và Nam Sơ nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn bình thản, khóe miệng hơi cong lên.

Hạ Vãn vội vã chạy theo sau, nhỏ giọng gọi anh, “Lâm Lục Kiêu.”

Anh không hề để ý, “Ờ.”

”Trước kia, anh và Nam Sơ có quen nhau sao?”

Hạ Vãn vừa nói chuyện vừa âm thầm đánh giá anh, quan sát vẻ mặt cẩn thận.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu. Nghe cô ta nói vậy, nét cười bên miệng anh liền phai nhạt, dần dần thu lại. Anh ừ một tiếng.

Hạ Vãn, “Quen nhau như thế nào?”

”Một lần ngoài ý muốn.”

Lâm Lục Kiêu hiển nhiên không muốn nói nhiều.

”À.” Hạ Vãn thở dài.

Lâm Lục Kiêu liếc cô ta một cái, “Cô ấy đã nói gì với em à?”

Hạ Vãn cười yếu ớt, “Nghe cách cô ấy nói mập mờ, em tưởng hai người đã...”

Nói một nửa, Hạ Vãn cố ý không nói tiếp, lặng lẽ đưa mắt nhìn anh.

Lâm Lục Kiêu nở nụ cười trào phúng.

Hạ Vãn còn nói, “Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, chỉ là thích hút thuốc. Anh quen cô ấy thì nói cô ấy một tiếng, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Lâm Lục Kiêu, “Không phải là quen thân.”

”Ừm.”

Bốn người trở lại ghế ngồi.

Thắp nến lên, cắt bánh sinh nhật, thậm chí còn bôi kem lên mặt Lâm Khải. Xong xuôi hết cả, mọi người thu dọn đồ đạc để về nhà.

Hạ Vãn hỏi Lâm Lục Kiêu, “Anh có lái xe tới không? Hay em đưa anh về?”

Lâm Khải đang chuẩn bị vào toilet rửa mặt, đột nhiên nghe thấy vậy liền lên tiếng, “Chị Vãn, chị về trước đi, em bảo tài xế tới đón rồi.”

Hạ Vãn lại nhìn về phía Nam Sơ, “Cô Nam, tôi đưa cô về nhé?”

Không đợi Nam Sơ trả lời, Lâm Khải nói luôn, “Em cũng bảo tài xế tới đón rồi.”

Hạ Vãn, “...”

Hạ Vãn đi khỏi.

Lâm Khải vào trong toilet rửa mặt.

Sắc trời bên ngoài bắt đầu tối, vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng nơi phía chân trời.

Đám mây ngũ sắc của buổi hoàng hôn trở nên lấp lánh. Bên kia khách sạn là sông Tầm ở phía Bắc, con sông này có lịch sử hơn trăm năm, trên mặt sông có rất nhiều thuyền đánh cá lớn nhỏ, hai bên bờ được treo một dãy bảy ngọn đèn ở mỗi bên, soi mình xuống lòng sông, hình ảnh ấy đầy vẻ cô độc xiết bao.

Chỉ còn lại hai người đang ngồi trên ghế, đối mặt với nhau.

Đột nhiên yên tĩnh như vậy, trừng mắt nhìn đối phương, bầu không khí trở nên thế này --

Có hơi vi diệu.

Lâm Lục Kiêu tựa người vào ghế, hai chân rộng mở. Anh cúi đầu, chiếc bật lửa liên tục xoay chuyển giữa mấy đầu ngón tay.

Nam Sơ cắt một miếng bánh, hỏi anh, “Ăn không? Anh chưa ăn miếng nào đâu đấy.”

Từ trước tới nay, Lâm Lục Kiêu không thích đồ ngọt. Anh chẳng hề ngẩng đầu, trực tiếp từ chối, “Không ăn.”

Nam Sơ gật đầu, kéo đĩa bánh lại, đặt trước mặt mình để ăn.

”Sinh nhật của anh vào ngày nào?” Nam Sơ xắn một miếng nhỏ, cắm nĩa vào, nhìn anh.

Lâm Lục Kiêu không nói chuyện.

”Không lẽ ngay cả việc đó mà anh cũng giữ bí mật?”

Lâm Lục Kiêu thu bật lửa lại, nhét vào trong túi quần, ngẩng đầu nhìn cô, “Ngày 9 tháng 8.”

Nam Sơ tính toán ngày tháng, “Là tháng sau à?”

”Ừ.” Lâm Lục Kiêu đáp lại, “Nhưng tôi không tổ chức sinh nhật.”

”Tôi đâu có nói là giúp anh tổ chức.” Nam Sơ trả lời ngay lập tức.

“...”

Một người nói một người trả lời, anh rốt cuộc nói không lại cô.

Có câu nói này của Nam Sơ, Lâm Lục Kiêu quyết định không để ý tới cô nữa. Anh khẽ cong khóe miệng, sau đó sờ tay vào hộp thuốc lá trên bàn, lấy một điếu hút, kế đó lại lấy bật lửa ở trong túi ra, tay thì đút vào túi áo, mắt thì nhìn Nam Sơ, giống như đang muốn hỏi ý kiến của cô (về việc anh có nên hút thuốc trước mặt phụ nữ không ấy mà).

Nam Sơ làm một cử chỉ “Mời anh.”

Bật lửa lóe sáng trong nháy mắt, tàn thuốc bị đốt cháy. Lâm Lục Kiêu hít sâu một cái, nhả ra một lớp khói. Anh ném bật lửa lên bàn, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Nam Sơ vừa ăn bánh vừa nhìn anh.

Trong làng giải trí, rất nhiều tiểu thịt tươi* có dáng vẻ bề ngoài đẹp mắt hơn anh, nhưng vẫn chưa đáng để so với anh.

*Cụm từ được dùng trong giới showbiz, chỉ những anh chàng nghệ sĩ trẻ tuổi, nhân khí cao, hiện đang được công chúng chú ý

Đường cong trên mặt Lâm Lục Kiêu rất cứng cỏi, mặt mũi lại chính trực. Khi hút thuốc, anh hơi nhăn mày. Vai rộng mông hẹp, anh không tập thể hình nhưng có cơ bắp, cả người anh tựa vào ghế ngồi, cong lưng, khom bụng, áo sơ mi dán sát vào da thịt, có thể nhìn thấy cơ bụng lờ mờ, không rõ ràng.

Nếu kéo vạt áo lên, cảnh tượng nhất định sẽ rất khả quan.

Khói thuốc xám trắng giống như một lớp chướng ngại vật cản đường.

Nam Sơ nảy ra ý tưởng.

Cô dùng tay vốc một nắm kem trên bánh, vọt dậy bất thình lình, nghiêng người về phía trước. Cách một cái bàn, cô muốn ụp lớp kem vào mặt Lâm Lục Kiêu.

Lâm Lục Kiêu phản ứng rất nhanh. Ánh mắt anh vừa nhìn thấy có bóng người lao về phía mình, anh đã nắm chắc phản xạ có điều kiện.

Là bàn tay của phụ nữ.

Mềm mại, mịn màng, lạnh lẽo mà nhỏ gầy.

Phản ứng đầu tiên của anh là... sao lại nhỏ như vậy, anh mà dùng sức là có thể bẻ gãy.

Bàn tay của đàn ông vừa rộng vừa ấm áp, hiền hòa, nhưng vẫn có hơi thô cứng.

Cổ tay của phụ nữ vừa mịn màng, vừa nhỏ gầy, thậm chí còn rất trơn bóng.

Tâm tư khác nhau.

”Cô làm gì đó?”

Giọng của Lâm Lục Kiêu hơi khàn.

Nam Sơ nhìn vẻ mặt Lâm Lục Kiêu mà cảm thấy muốn úp cả cái bánh lên đầu anh, “Trét kem chỉ là chuyện thường, xem như là Thọ Tinh* chúc phúc.”

*Ông Thọ - một trong ba tiên ông Phúc Lộc Thọ

Lâm Lục Kiêu kéo cổ tay cô, nhìn cô với vẻ châm chọc.

Nam Sơ đánh bạo, duỗi tay ra phía trước, “Thử xem?”

Lực nắm lấy cổ tay cô càng mạnh hơn.

Lâm Lục Kiêu nắm chặt tay Nam Sơ, kéo về hướng bên cạnh, lạnh lùng nói, “Cô rảnh quá ha?”

Nam Sơ bị người ta kéo qua, xoay người thành một vòng cung, cổ áo mở ra rộng hơn, để lộ dáng người gầy gò và xương quai xanh – nét đẹp tinh tế, thu hút người khác của phụ nữ.

Bình thường, phần lớn kiểu dáng nội y của Nam Sơ không bó chặt lắm, đều có dây buộc, nút thắt, ren, vân vân...

Nhưng hôm nay cô muốn tới núi Cửu Manh, do đó mới mặc nội y kiểu vận động.

Ngực bị ép tới mức bằng phẳng rồi.

Nam Sơ che cổ áo của mình lại.

Lâm Lục Kiêu khẽ nhíu mày, vẻ mặt khinh thường của anh giống như đang muốn nói --

Có cái gì cho tôi xem đâu?

Đương nhiên là Nam Sơ không sợ người ta thấy gì từ cổ áo mình. Hôm nay, nếu như cô mặc nội y kiểu gợi cảm, không chừng cô sẽ để anh thưởng thức một phen.

”Vẻ mặt anh như vậy là sao?” Nam Sơ hỏi.

”Không có gì.”

Anh buông tay cô ra, dựa người vào ghế, hít thuốc lá một hơi.

”Đồ nhát gan.”

“...”

”Thấy mà không dám nhìn.”

“...”

Lâm Lục Kiêu liếc xéo cô, “Ừ thì có nhìn đó.”

Nam Sơ, “...”

Lâm Lục Kiêu thở hắt ra, cười nhẹ, “Tôi nhớ cô đâu phải mười sáu tuổi.”

“...”

Mợ nó, anh đúng là có đạo đức lắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status