Nhà có chính thê

Chương 47: Mang thai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cái này là không thể nào!"

Sau khi bác sĩ nói cho Hạ Phạm Hành kết quả kiểm tra, Hạ Phạm Hành trực tiếp bác bỏ câu trả lời.

"Chẳng lẽ cậu ngay cả giới tính một người cũng không nhìn ra được sao?"

Bác sĩ kia xoa xoa tay, thập phần khẩn trương.

"Hạ tiên sinh, chính là bởi vì tôi có thể nhìn ra, tôi mới có thể không có cách nào mà nói ra khỏi miệng. Đơn xét nghiệm vẫn còn ở trong máy vi tính của tôi, tôi không dám in ra đây. Hạ tiên sinh, tôi biết ngài có quan hệ với bệnh viện này, ngài chỉ cần một câu nói, tôi tùy thời đều có thể cuốn chăn đệm ra đi. Tôi nếu có thể đem chuyện này nói cho ngài cũng là trải qua nhiều lần xác nhận, tôi thật xin lỗi, sau khi có kết quả kiểm tra nước tiểu, tôi không được ngài cho phép, cho ngài... Vị bằng hữu kia làm kiểm tra máu HCG, tôi có thể khẳng định, là mang thai không có sai."

Hạ Phạm Hành nhìn bác sĩ, ánh mắt giống như nhìn người bị bệnh thần kinh.

"Cái này tuyệt đối không có khả năng, cậu ấy là đàn ông, điểm này ai cũng biết."

Bác sĩ kia coi như có chút kiên nhẫn, dẫu sao chuyện này đặt trên người người đó cũng không cách nào mà tin, nếu như không phải là đã từng cùng bạn học cũ nói qua chuyện này, y cũng sẽ không tin tưởng. Bây giờ suy nghĩ một chút, còn cảm thấy mình đang gặp quỷ sống đây.

"Hạ tiên sinh, " bác sĩ đối với án lệ bản thân chưa từng gặp qua rất bối rối, lúc bình thường y khẳng định không dám nói như vậy nhưng vào lúc này không biết can đảm từ chỗ nào, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Phạm Hành, y lại trực tiếp nói lên suy nghĩ trong lòng, "Ngài cùng vị bên ngoài kia... Đã từng phát sinh qua quan hệ sao?"

Hạ Phạm Hành ánh mắt trở nên phá lệ thâm thúy, nếu như ánh mắt có thể giết người, bác sĩ này sợ rằng đã sớm thăng thiên.

"Cái này cùng cậu không liên quan!"

" Dạ, là không quan hệ với tôi, " bác sĩ liếm môi đã khô khốc. Người đàn ông này khí tràng thật dọa người, "Tôi chẳng qua là muốn xác nhận một chút, cậu ấy đã mang thai đã hơn hai tháng, tình huống rất không ổn định. Lúc tôi còn là thực tập sinh, phụ sản khoa không đủ người, tôi bị điều qua, ở bên kia đợi qua một tháng, hiểu cũng được một ít, tôi đề nghị ngài tốt nhất mang cậu ấy tìm bác sĩ tìm chuyên nghiệp kiểm tra một chút."

"Cậu nói những thứ này, tôi không có cách nào tin tưởng, " Hạ Phạm Hành buông xuống hai chân đang vắt lên nhau, thân thể hơi nghiêng về phía trước, "Đối với tôi mà nói những lời này của cậu càng giống như một người bệnh nói lời điên khùng."

Không phải Hạ Phạm Hành không tin, mà là loại chuyện này căn bản không thể, đàn ông mang thai, chưa bao giờ nghe thấy... Đợi chút, hắn giống như là đã tình cờ nghe người ta đề cập tới, là người nào nói chứ?

Hạ Phạm Hành đang cố gắng hồi tưởng, bác sĩ kia từ một bên lấy ra một tờ giấy trắng, ở phía trên viết xuống tên một người, số điện thoại di động và địa chỉ nhà.

"Hạ tiên sinh, nếu như ngài không tin, ngài có thể dựa theo địa chỉ phía trên đi tìm người này, hắn là bạn học chung thời đại học của tôi, ba của hắn là một vị lão Trung y, chúng tôi đã từng thảo luận qua cái vấn đề này, có lẽ ngài có thể biết chút chuyện từ hắn. Tôi khuyên ngài chuyện này không thể kéo dài, tình huống vị kia rất không lạc quan, cậu ấy có dấu hiệu sinh sản rất rõ ràng."

Bác sĩ không nói rõ, dẫu sao nói quá nhiều cũng sẽ mang đến cho bạn học của y không ít phiền toái nhưng y vừa mới thấy qua người kia có thai như phụ nữ...Tình huống của dựng phu này, sắc mặt thật không tốt, nếu như cứ trì hoãn nữa, kết quả khẳng định không ổn. Mặc dù y cũng không biết cụ thể đứa trẻ có được hay không, chỉ có thể nói trước trọng điểm, đợi bọn họ chú ý rồi nói sau.

Hạ Phạm Hành nhìn tin tức cá nhân trên tờ giấy, trầm mặc không nói nửa lời. Hắn không mở miệng, bác sĩ kia cũng không dám nói gì nữa, chờ hắn tỉnh lại.

Hạ Phạm Hành cũng không trì hoãn quá lâu, dẫu sao Quách Tĩnh Tĩnh còn ở bên ngoài ngủ say. Hắn ngồi ở đằng kia, tựa lưng vào ghế ngồi ngửa cằm lên, nhắm mắt, ngón tay nhu nhu mi tâm.

"Chuyện này, tôi không hy vọng có người thứ ba người biết, tài liệu kia của cậu..."

Bác sĩ có chút khẩn trương nhìn Hạ Phạm Hành, thật lòng mà nói, y rất muốn lưu lại.

Hạ Phạm Hành từ vị trí đứng lên, bác sĩ cũng lập tức đứng lên.

Hạ Phạm Hành nhìn y nói: "Tôi hy vọng cậu có thể tiêu hủy toàn bộ, ngay trước mặt của tôi tiêu hủy, nếu không tôi không yên tâm."

Lời nói này quá thẳng thắn, muốn giả bộ nghe không hiểu cũng không được. Bác sĩ chỉ có thể khóc không ra nước mắt ngay trước mặt Hạ Phạm Hành đem tài liệu hoàn toàn tiêu hủy, một chút đầu mối không thừa lại.

Lúc đưa người ra cửa, sắc mặt bác sĩ kia so với sau khi vào cửa còn tái nhợt hơn, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở ghế cũng vừa vặn tỉnh lại. Hạ Phạm Hành ánh mắt phức tạp rơi vào trên người cậu, khiến cho cậu có chút nghi hoặc.

Người này đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt làm sao kỳ quái như vậy?

Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng tò mò, cũng không hỏi, đứng dậy đi tới trước mặt bác sĩ, hỏi: "Kết quả kiểm tra ra sao? Tôi không bị sao chứ?"

"A? Không có không có, thân thể cậu rất tốt." Bác sĩ phản ứng cũng mau, vội vàng mặt mày vui vẻ nói không có sao.

"Đi thôi, nếu không còn chuyện gì tôi đưa cậu về."

Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại thản nhiên, gật đầu một cái nói: "Làm phiền anh rồi, bác sĩ, xin hỏi đóng tiền thì sao, tiền thuốc tôi còn chưa đóng."

" Cái này..." Bác sĩ quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành biết, tiền này không đưa Quách Tĩnh Tĩnh sẽ không chịu, Hạ Phạm Hành gật đầu với bác sĩ, y lúc này mới nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Được, ngài đi cùng tôi một chút, tôi đưa ngài đi đóng tiền."

"Cám ơn."

Quách Tĩnh Tĩnh đi theo bác sĩ đi đóng tiền, Hạ Phạm Hành đứng tại chỗ không đuổi theo. Quách Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn một chút, không quay đầu.

Sau khi trả tiền, Quách Tĩnh Tĩnh lại cùng bác sĩ nói cám ơn, xoay người đi tới cửa thang máy, bác sĩ kia đi theo kêu cậu: "Tiên sinh, ngài đi nhầm đường rồi. "

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không quay đầu lại tiếp tục đi, còn Hạ Phạm Hành, hiển nhiên cùng cậu không có quan hệ gì.

Kết quả người mới vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Hạ Phạm Hành đứng ở cửa chờ cậu. Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt có chút không rõ, nhưng cậu dẫu sao mới vừa thiếu Hạ Phạm Hành ân huệ. Trương Thanh dạy cậu phải biết tôn trọng lễ phép, cậu cũng không có khả năng không nhìn thấy người này, chỉ có thể đi qua

"Hạ tiên sinh, chuyện tối nay cám ơn anh, có thời gian tôi mời anh ăn cơm, coi như nợ anh ân huệ."

Hạ Phạm Hành không trả lời, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Đã hơn mười giờ, bây giờ đón xe đi thôn Mã Sơn phỏng đoán nhiều nhất chỉ đưa cậu đến trấn trên thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, ngựa giếng núi có giờ giới, xe buýt chậm nhất cũng chỉ đến sáu giờ tối, trong thôn đều là người già, mỗi nhà ngủ cũng sớm, vậy qua tám giờ tối ngay cả lái xe cũng không nguyện ý đi qua, nhiều nhất chỉ có thể đưa đến trấn trên, chỉ có thể đưa người trở về. Hơn nữa thuê xe đi trấn trên chi phí cũng tương đối cao, điểm này Quách Tĩnh Tĩnh biết thì không kỳ quái, nhưng Hạ Phạm Hành làm sao biết được?

Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, không nghĩ ra được nguyên do.

Hạ Phạm Hành thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục nói: "Tôi để cho tài xế đưa cậu trở về, đi thôi, xe đã ở bên ngoài rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu, vừa định nói không cần, điện thoại di động trong túi vang lên, là Trương Thanh gọi tới.

" Dạ, ba."

"A Tĩnh? Còn cùng A Mỹ chung một chỗ sao? Cũng đã trễ thế này, nhanh đưa con bé về đi, hai đứa còn chưa đính hôn đâu. Nếu đi cùng con gái nhà người ta quá muộn, ba A Mỹ sẽ mất hứng, ngày mai có thể tới nhà con bé nói chuyện mà, chúng ta cũng không gấp." Trương Thanh tựa hồ rất vui vẻ, con trai lần đầu hẹn hò trễ như thế này, xem ra hai người này nói thật không tệ, rõ ràng muốn gặp là có thể gặp, gặp rồi lại không nỡ chia xa.

"Con biết rồi, ba, con về ngay."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói, liền cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành nói: "Đi thôi, đừng để cho ba cậu lo lắng."

Quách Tĩnh Tĩnh lần này không cự tuyệt, cậu tính một chút, lúc xuống xe cậu đã trả một trăm đồng tiền xăng, vì vậy liền đi theo Hạ Phạm Hành ra cửa bệnh viện.

Lúc đi ngang qua phòng bán thuốc, Quách Tĩnh Tĩnh nói với Hạ Phạm Hành: "Phiền anh chờ tôi một chút, tôi đi mua hộp thuốc dạ dày."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa mới chuyển người, Hạ Phạm Hành lập tức kéo cánh tay cậu, hỏi: "Thuốc dạ dày? Cho ai?"

"Cho tôi." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Hạ Phạm Hành hơi rắc rối, "Tôi gần đây có chút tiêu hóa không được tốt, khẩu vị cũng vậy."

"Khẩu vị không tốt thì tới tiệm trái cây mua chút sơn tra (*), thuốc có ba phần độc, có thể không uống thì tốt nhất đừng uống."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ánh mắt Hạ Phạm Hành có điểm lạ, bởi vì cậu cảm thấy Hạ Phạm Hành thật kỳ quái, làm sao lại đột nhiên cảm giác phải cẩn thận với người này, cứ nhìn mình với cái biểu tình như vậy, gương mặt so với cậu còn cứng nhắc hơn.

"Đi nhanh đi."

Hạ Phạm Hành vừa nói, đem Quách Tĩnh Tĩnh nhét vào trong xe, chưa cho cậu có cơ hội mua thuốc, rầm một tiếng liền đóng cửa xe lại.

Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở trong xe, nhìn xe bị lái đi, Hạ Phạm Hành tại chỗ đứng không nhúc nhích, cậu có chút không rõ tình huống bây giờ, nói với tài xế: "Hạ Phạm Hành còn chưa lên xe."

Tài xế trả lời: "Tiên sinh để cho tôi đưa ngài trở về, ngài ấy không lên xe."

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn, ở cửa bệnh viện dưới ánh đèn đường, thân ảnh mơ hồ của Hạ Phạm Hành vẫn đứng ở đằng kia không xê dịch.

Đối với Hạ Phạm Hành mà nói, một đêm này vô cùng khó ngủ.

(*) quả sơn tra:

Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status