Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 1182



Chương 1182:

 

Ôn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không ngu xuẩn làm mạ người mình thích không chịu được, còn nói ra dạng này. Nói thẳng với cô, họ An, không có ai tôi không đấu lại được. Tôi cam đoan, cô rời khỏi nơi này trong vòng ba ngày, nếu như tôi thua, cô có thể ở đây ở cả một đời, không tin, đánh cược xem.”

 

Nói xong, cô liền điều khiển xe lăn rời đi.

 

An Nhiên tức giận đến toàn thân run rẫy không ngừng, hô hấp cũng càng dồn dập, nguy hiểm trước mắt, cô ta ép buộc mình tỉnh táo, coi như hiện tại cô ta đổ xuống, cũng sẽ không có người nào phát hiện nhỉ? Cùng Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm trở về, người Mục gia vui vẻ hòa thuận, vô cùng náo nhiệt, nhưng náo nhiệt này, không có liên quan gì với cô ta.

 

Buổi đêm, Ôn Ngôn nằm ở trên giường có chút ngủ không được, Mục Đình Sâm còn nói chuyện với con trai ở thư: phòng, cô muốn nhìn con trai một chút cũng không có cơ hội.

 

Trong đêm khuya, tiếng bước chân tới gần cửa phòng, cô tưởng rằng Mục Đình Sâm trở về, lúc mở cửa ra, cô hỏi: “Con trai đã ngủ chưa? Anh nói chuyện gì với con thế?”

 

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

 

Ôn Ngôn đưa tay muốn sờ sờ gương mặt của cậu, lại bởi vì sợ cậu phản cảm, tay liền dừng lại trong không trung.

 

Mục Tinh Ngôn đã nhận ra động tác của cô, đưa mặt đến gần, hốc mắt ẩn ẩn có chút phiếm hồng: “Mẹ, bàn tay của mẹ, vẫn ấm áp như lúc trước.”

 

Ôn Ngôn nước mắt rơi xuống không ngừng: “Thế nhưng con đã thay đổi, con đã trưởng thành rồi, con thật giống bố con lúc trẻ, trong đám người, mẹ vừa nhìn là đã có thể nhận ra con. Không sao, sau này người một nhà chúng ta có thể vui vẻ ở cùng nhau rồi, mẹ sẽ không rời đi nữa.”

 

Mục Tỉnh Ngôn im ắng nhẹ gật đầu, hai mẹ con hàn huyên hồi lâu.

 

Cuối cùng, Ôn Ngôn nghĩ đến An Nhiên, uyển chuyển nói: “Bạn học kia của con… có phải là nên giàn xếp một chút?

 

Quan hệ bây giờ của con với Nhiễm Nhiễm cũng không tiện giữ nó lại.”

 

Mục Tinh Ngôn đã sớm nghĩ kỹ: “Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ tìm cô ấy nói chuyện, thu xếp tốt cho cô ấy. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con đi ra ngoài trước.”

 

Không biết Mục Tinh Ngôn xử lý chuyện này thế nào, ngày.

 

thứ hai, An Nhiên liền lặng yên không tiếng động một mình rời đi, cũng không chào hỏi với ai.

 

Ôn Ngôn rất hài lòng với tốc độ làm việc của con trai mình, lúc này mới giống Mục Đình Sâm, không chút dây dưa dài dòng. Cô cũng không có hỏi Mục Tỉnh Ngôn cho An Nhiên bao nhiêu tiền, những này đều không quan trọng.

 

Qua vài ngày nữa, Mục Đình Sâm đột nhiên trở nên khác thường, rõ ràng chuyện của công ty đều là con trai đang xử lý, anh còn cứ chạy ở bên ngoài, đi sớm về trễ.

 

Ôn Ngôn bộ dạng bây giờ không bắt được lòng anh, ra đường rẽ gì, liền ngăn Mục Đình Sâm lại vào một buổi sáng sớm: “Đi đâu vậy? Máy ngày nay anh cũng thần thần bí bí, coi như em chết rồi? Nếu không nói rõ ràng cũng đừng hòng đi.”

 

Ánh mắt Mục Đình Sâm có chút né tránh: “Ngôn Ngôn…

 

Em cũng đừng hỏi, hẳn là rất nhanh liền có thể xử lý tốt, anh cảm thấy em không cần biết, chỉ là một chuyện em sẽ không quan tâm thôi. Anh sẽ về sớm một chút.”

 

Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Chuyện gì là em không quan tâm anh lại quan tâm?”

 

Anh dừng một chút, nói: “Dì nhỏ của anh, bị bệnh, khả năng cũng không còn quá nhiều thời gian nữa.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status