Nhảy disco trên mộ phần của ngươi

Chương 9


Edit: Sên

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

Tôn Diệu Quang chưa bao giờ trông mong một người như thế.

Tướng quân nói y phục y không hợp quy củ, liền leo tường trở về thay quần áo.

Tôn Diệu Quang nhanh chóng đổi một bộ y phục đẹp nhất, lại phân phó nô bộc gọi thiện phòng nhanh chóng chuẩn bị một bàn tảo thiện phong phú. Sau đó liền bắt đầu chờ.

Một nén nhang trôi qua.

Nửa canh giờ trôi qua.

Đồ ăn từ từ được bưng lên bàn, người nói nhất định sẽ tới Nam Vinh Kỳ lại có vẻ sẽ không đến.

"Điện hạ... Tảo thiện sắp lạnh rồi..."

Đã là mùa đông rồi, trong phòng dù ấm áp thế nào thì đồ ăn cũng sẽ mau nguội lạnh.

"Lạnh rồi còn ăn gì nữa!" Tôn Diệu Quang hất bàn, đồ ăn thức uống văng xuống đầy đất, hắn tức đến hốc mắt đỏ lên, nhưng thương tâm càng nhiều hơn, móc tim móc phổi một tấm chân tình, vậy mà Nam Vinh Kỳ lại không cảm kích!

"Tất cả các ngươi đi ra ngoài!"

Đem nô bộc đuổi đi, Tôn Diệu Quang một mình trong phòng chờ đợi thật lâu, tức giận dần dần tiêu tan, cũng suy nghĩ rõ ràng.

Nếu là đổi thành hắn, có người lần thứ nhất gặp hắn liền nói hắn đẹp, còn sáng sớm nhìn trộm hắn, không chỉ không nhận sai, ngược lại mời hắn ăn sáng, vậy hắn còn không phải sẽ giết người kia.

Dù sao cũng không thể trách Nam Vinh Kỳ, đều là lỗi của hắn.

————————————————————

"Đi đi đi, chúng ta mau tới đó!" Úc Vũ Hủy dắt Nam Vinh Kỳ đi lên phía trước, Nam Vinh Kỳ bước chân chần chờ.

"Sao vậy? Lát nữa hắn sẽ lên xe đó!"

Có chút thẹn thùng "Đều là mấy cô gái, tôi... tôi làm sao cùng chen với mấy cổ."

Úc Vũ Hủy giơ máy ảnh to đùng trên tay "đây chính là giấy thông hành."

Cô mang theo Nam Vinh Kỳ đi lên phía trước, fan hâm mộ đang cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh quả nhiên nhường đường cho.

Văn hóa fan hâm mộ thật cũng thật là bác đại tinh thâm.

Đây là lần đầu tiên Nam Vinh Kỳ cách hắn gần như vậy, chỉ cần đưa tay liền có thể đụng phải hắn.

"Anh sao lại về thành phố B, có hoạt động sao?"

"Cố Nại anh hôm nay rất đẹp trai!"

"Nại Nại ngươi không nóng sao ha ha, mặc dày như vậy."

Fan hâm mộ hỏi han, Cố Nại rất ít khi trả lời, nhưng fan hâm mộ lại làm như không biết mệt, một bên chụp ảnh một bên hỏi han hắn.

Áo POLO màu bạc hà cùng quần trắng, Nam Vinh Kỳ trong đám người phá lệ nổi bật, y không chụp ảnh, cũng không nói chuyện, cứ như vậy chậm rãi đi cùng Cố Nại.

Vốn là thứ bảy, lịch trình lại sớm được truyền ra, người tới đón rất nhiều, lít nha lít nhít khắp nơi đâu đâu cũng có, nhìn qua cũng phải có đến hai, ba trăm người vây quanh. Sân bay không thể không phái hơn mười bảo an tới, bởi vì nhiều người nên lộn xộn, Cố Nại tiến lên cực kỳ chậm chạp.

Bất quá hôm nay hắn lộ ra rất nhiều biểu cảm, khi thì mím môi, khi thì chu môi, ngẫu nhiên sẽ còn chỉnh ống tay áo âu phục một chút, đến cả fan cũng đều nhìn ra tâm tình của hắn tốt, gan cũng lớn hơn, chỗ này cũng vì thế càng thêm chen chúc.

Thời điểm sắp ra sân bay, Cố Nại bỗng nhiên dừng lại, nói với Nam Vinh Kỳ đang ở bên trái hắn, "Buổi biểu diễn ngày đó, cám ơn anh."

"A a a a a ——" Không đợi Nam Vinh Kỳ có phản ứng, fan hâm mộ trước tiên hưng phấn lên.

Kỳ thật Nam Vinh Kỳ cũng phi thường hưng phấn, từ vành tai y nhiễm một tầng màu đỏ liền có thể nhìn ra, bất quá như thế nào đi nữa cũng không làm được như những cô bé kia cao giọng thét lên.

Do dự một chút, y đem hộp gỗ vẫn luôn đặt trong túi Úc Vũ Hủy ra, đưa cho Cố Nại "Cho cậu."

Y đem hộp gỗ trực tiếp xuyên qua bảo tiêu nhét vào tay Cố Nại, bá đạo không cho cự tuyệt.

Bình thường ở sân bay cũng không ít fan hâm mộ sẽ tặng quà cho hắn, có cả những vật giá cả đắt đỏ xa xỉ, có đồ chơi nhỏ hàng handmade, đều tấm lòng thành của fan, nếu không quá quý giá Cố Nại đều sẽ nhận lấy.

Người này...

Cố Nại giơ lên khóe miệng "Cảm ơn."

Đợi Cố Nại lên xe, đám người tốp năm tốp ba tản ra, Nam Vinh Kỳ là chủ đề trung tâm cho các cô bàn tán.

Lúc này Thư Viễn Sâm mới đi tới "Xong rồi?"

"Ừ, chúng ta trở về đi."

Úc Vũ Hủy cúi đầu nhìn đống ảnh mình chụp, hỏi Nam Vinh Kỳ, "Anh đưa Cố Nại cái gì nha, thần thần bí bí."

"Anh tặng quà cho hắn, sao không nói với tôi?"

Đối mặt với sự nghi hoặc của hai người, Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, lông mi cùng khóe mắt có chút rũ xuống, "Số di động của ta, nick WeChat."

"Cái gì? Cái gì hảa?!"

...

Xe vừa lái ra khỏi sân bay, Cố Nại chờ đợi không kịp mà mở hộp gỗ ra.

Người đại diện cùng hai người trợ lý ánh mắt đều dán lên trên hộp gỗ, các cô vừa rồi thấy hiếu kỳ ghê gớm, trước đó là một con ngựa bằng ngọc giá trị hơn hai ngàn vạn, cái người giống như fan cuồng này sẽ đưa cái gì.

Cố Nại từ từ mở hộp, ngây ngẩn cả người.

"Tôi thao! Lần đầu tiên tôi gặp tặng quà đưa vàng thỏi!"

"Cái này không phải vàng thỏi... Đây là gạch vàng đi..."

Thỏi vàng mặc dù rất không hợp lẽ thường, nhưng trước đó có vết xe đổ, Cố Nại cũng không phải rất kinh ngạc, hắn càng quan tâm chính là dưới đáy thỏi vàng đè lên một mảnh giấy trắng.

Mở ra giấy trắng, là dòng chữ bằng bút chì.

Số điện thoại di động cùng nick WeChat.

Cố Nại không chút suy nghĩ liền lên add, hắn nhìn thấy, Wechat người kia tên là Nam Vinh Kỳ, avatar Wechat vẫn là hình chân dung màu xám nhạt, nhìn là biết mới bắt đầu chơi.

Thật có cá tính.

Cố Nại không thể không nói rằng hắn đối với fan hâm mộ tặng đồ xa hoa này rất có hứng thú.

...

Trên đường về nhà, Nam Vinh Kỳ liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Anh đừng có nằm mơ! Cố Nại sao có thể add anh!"

"Úc Vũ Hủy, nói chuyện cẩn thận, con có hiểu lễ phép hay không!" Thư Viễn Sâm răn dạy cháu gái đồng thời cũng cho rằng Nam Vinh Kỳ đang nghĩ ngợi hão huyền, nhưng hắn sẽ không nói thẳng ra.

Nam Vinh Kỳ không để ý tới Úc Vũ Hủy, hắn tin chắc rằng Cố Nại sẽ thêm y vào mục bạn bè.

Nếu như không thêm y, y liền muốn tức giận.

Nam Vinh Kỳ là người không quen biểu đạt tình cảm của mình, ba ngàn năm trước cũng là Tôn Diệu Quang một mực theo đuổi y, hiện tại đảo ngược, y cũng học Tôn Diệu Quang, nhưng thủy chung không cách nào giống Tôn Diệu Quang như thế...

Tính cách mỗi người đều là khác biệt.

"Đinh ——"

Điện thoại Nam Vinh Kỳ vang lên một tiếng, trong xe ba người đều trong lòng run lên.

"Không thể nào..."

Nam Vinh Kỳ ấn mở ra xem, là một cái Wechat tên là GN, ảnh chân dung là một nhân vật phim hoạt hình, hắn cười, "Đã."

"Mịa nó..." Úc Vũ Hủy bó tay rồi, vậy mà cũng được, "Cho tôi xem một chút."

Nam Vinh Kỳ cấp tốc ấn khóa màn hình, tùy ý cho Úc Vũ Hủy ngồi đằng sau đoạt lấy di động.

Đoạt được điện thoại Úc Vũ Hủy lần nữa chửi thề, "Mịa! Anh còn cài mật khẩu!"

Thư Viễn Sâm cũng không nhịn được ghé mắt, anh hết sức kinh ngạc nhìn Nam Vinh Kỳ trưởng thành.

Mà Nam Vinh Kỳ lại vỗ vỗ bờ vai của anh, "Nhìn đường."

Không chỉ học được cách cài mật khẩu, còn học xong cách tuân thủ luật giao thông.

Thư Viễn Sâm nội tâm dâng lên một tia đắng chát, có lẽ sau một tuần lễ nữa, có lẽ là ngày mai, Nam Vinh Kỳ từ một người sinh hoạt phải phụ thuộc vào hắn, nay mai sẽ tự lập.

Anh không có gì ý xấu, cũng không có ý gây trở ngại cho Nam Vinh Kỳ.

Chỉ là có chút không nỡ thôi.

Không giải được mật khẩu Úc Vũ Hủy miết miệng đưa di động trả lại, "Quỷ hẹp hòi."

Nam Vinh Kỳ tâm tình vô cùng tốt, cũng không tức giận với Úc Vũ Hủy, mở ra điện thoại nhìn khung chat, y do dự không biết nên nói cái gì cho phải.

"Viễn Sâm, tôi nên cùng hắn nói cái gì?" Không ngại học hỏi kẻ dưới đã trở thành thói quen của Nam Vinh Kỳ.

(Chỗ này bản raw là Cố Nại, nhưng mà tình huống này chắc do tác giả viết lộn hihi)

Úc Vũ Hủy liền đáp, "Nói Cố Nại tôi yêu cậu!"

Nam Vinh Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, "Có đường đột quá hay không?"

"Đừng nghe nó... Anh trước hết gửi qua một cái cảm xúc, nói chuyện phiếm trên mạng đều như vậy."

"Được."

Nam Vinh Kỳ: [Khuôn mặt tươi cười]

Nhận được emoji Cố Nại sờ sờ mũi, đây là ý gì?

Trào phúng y thấy tiền sáng mắt hay là sao?

"Ai nha! Anh gửi kia làm chi a!" Úc Vũ Hủy đưa cổ nhìn về phía trước, gấp đến độ trong lòng mọc cỏ.

Cái này không đúng sao, không phải nói thả cảm xúc sao?

"Thiệt là hết nói, còn không bằng gửi Cố Nại tôi yêu cậu."

Được đấy.

Nam Vinh Kỳ chậm rãi đánh chữ.

Nam Vinh Kỳ: Cố Nại tôi yêu cậu.

Thư Viễn Sâm lắc đầu, xem ra Nam Vinh Kỳ vẫn chưa dung nhập được thế giới này.

Nhờ hai cái đầu của quân sư quạt mo trợ giúp, Nam Vinh Kỳ triệt để đem cuộc trò chuyện chấm dứt.

Cố Nại cầm điện thoại nghĩ cũng không biết trả lời cái gì, hắn thực sự không hiểu khuôn mặt tươi cười, sau đó là tôi yêu cậu có hàm nghĩa gì.

Là muốn cùng hắn phát sinh chút ý tứ gì đó?

Vừa lúc đến khách sạn, hắn liền cất điện thoại di động vào rồi xuống xe.

Lâu như vậy vẫn chưa thấy hồi đáp, Nam Vinh Kỳ có chút sốt ruột "Hắn sao lại không để ý tới tôi?"

Thư Viễn Sâm nghĩ thầm, để ý đến anh mới là lạ, ngoài miệng lại trấn an hắn, "Công việc của hắn bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn thấy liền trả lời cho anh."

Nam Vinh Kỳ đành phải chờ.

Chờ từ sáng đến tối.

"Ăn cơm, Vũ Hủy đến thư phòng gọi Vinh Kỳ đi ra ăn cơm."

Úc Vũ Hủy ngồi ở trên ghế salon xem tivi liếc mắt "Cậu đi gọi đi."

Thư Viễn Sâm đẩy cửa thư phòng ra, Nam Vinh Kỳ đang nằm trên giường giơ điện thoại nhìn, giao diện còn dừng lại tại khung Wechat, "Ăn cơm."

"Viễn Sâm, hắn vì sao lại không để ý tới tôi..."

Từ ngữ khí, đến trạng thái, Thư Viễn Sâm đều cảm thấy y rất đáng thương.

Liên quan tới sự tình ba ngàn năm trước, anh từ trong miệng Nam Vinh Kỳ ít nhiều cũng hiểu rõ, cho dù Nam Vinh Kỳ trong miệng luôn nói Tôn Diệu Quang ngàn tốt vạn tốt, nhưng Thư Viễn Sâm còn có thể nghe ra, sâu tận trong xương tủy cái người Tôn Hoàng đế thống nhất bốn nước kia là một cái cực kì thất thường, thích gì liền muốn đạt được, hắn cũng xác thực đã đạt được Nam Vinh Kỳ, đạt được giang sơn. Mà khi biết mình bị Diêu Cơ hạ độc dược mãn tính cũng không còn sống lâu nữa, người đầu tiên Tôn Diệu Quang nghĩ đến chính là Nam Vinh Kỳ, hắn quyết không cho phép Nam Vinh Kỳ sau khi hắn chết sẽ yêu người khác, cho nên trong thời gian thật ngắn tiêu tốn rất nhiều nhân lực đào cổ mộ, tìm kiếm Trấn Hồn Bảo Châu, chế tạo Kim lũ ngọc y, cách làm này của hắn khiến Thư Viễn Sâm thấy không khác gì muốn để Nam Vinh Kỳ chôn cùng hắn.

Không, là chôn sống.

Đang nghĩ về chứng sợ hãi giam cầm của Nam Vinh Kỳ, Thư Viễn Sâm thực không cách nào tưởng tượng Nam Vinh Kỳ chờ đợi trong quan tài như thế nào.

Hết lần này tới lần khác còn khăng khăng một mực muốn tìm Tôn Diệu Quang đầu thai chuyển thế, Thư Viễn Sâm không thể lý giải, lúc mở miệng không khỏi cao giọng một chút, "Không để ý tới anh coi như xong, hắn hiện tại đã quên anh, anh sao lại nhất định chấp nhất như vậy chứ, nói không chừng hắn đã có bạn gái."

Nam Vinh Kỳ cười, bên trong đôi mắt màu hổ phách là một mảnh gió êm sóng lặng "Ăn cơm đi."

Thư Viễn Sâm không biết hắn là không tin hay là không quan tâm.

Cơm tối Thư Viễn Sâm làm cá chua cay, hương vị đặc biệt làm khẩu vị Nam Vinh Kỳ được mở mang, ăn liên tiếp ba bát cơm.

"A ——" Úc Vũ Hủy vừa muốn nói hai câu, lại nhận được điện thoại của bạn học "Sao, đi chợ đêm? Tớ đã ăn rồi... Ừ, cậu mời khách? Sao nay tốt vậy... Được được, tớ đã hiểu, hôm nay chợ đêm có diễn xuất sao? Đi, vậy tớ đi!"

Để điện thoại xuống, Úc Vũ Hủy hưng phấn nói "Chúng ta cơm nước xong xuôi thì đi chợ đêm đi! Cậu biết Quán bar Banana của B thị có một ca sĩ không, hôm nay anh ta sẽ diễn chợ đêm! Con rất là ưa thích anh ta!"

Nam Vinh Kỳ hỏi "Cô không phải thích Cố Nại sao?"

"Đó là hai chuyện khác nhau, tôi nói cho anh nghe, người này là ca sĩ nhỏ trong âm nhạc, chỉ hát ở Banana, một đêm hai bài, nhiều Công ty đĩa nhạc ký muốn kí hợp đồng anh ta đều không chịu, ngại quá mệt mỏi, có phải là ngầu lắm hay không."

"Làm sao con biết rành như vậy!" Thư Viễn Sâm trừng cô.

Úc Vũ Hủy ủy khuất, cô dùng giọng điệu oán trách nói "Con nghe bạn học nói, cậu lại không cho con đi quán bar... Cậuu~ Anh ta lần này tại chợ đêm diễn xuất, cho con đi nha?"

Thư Viễn Sâm nghĩ một chút, ra ngoài đi dạo cũng tốt, miễn cho Nam Vinh Kỳ nhìn chằm chằm vào Wechat, "Được, bất quá cậu phải cùng ở một chỗ với con, ai biết ngươi kia là bạn nam hay bạn nữ, Vinh Kỳ cùng đi chứ?"

Nam Vinh Kỳ thật ra không muốn đi cho lắm, cho nên y không có trả lời.

"Đi thôi, nếu không con bé cùng bạn học ở một chỗ, tôi sẽ thấy nhàm chán."

"Đi thôi đi thôi! Ở nhà đợi mãi làm gì nha!"

Nam Vinh Kỳ nhìn hai người bọn họ, khẽ gật đầu.

B Thị còn có tên là Bất Dạ Thành, chợ đêm càng thêm náo nhiệt, ngoại trừ mấy loại mỹ thực ở các quán nhỏ, còn có bán quần áo, bán đồ chơi, miếng dán điện thoại, sơn móng tay, bật lửa, dây lưng, chỉ cần là thứ bạn có thể nghĩ đến thì nơi này đều có, xung quanh là rất nhiều công trình giải trí, như thuyền hải tặc, nhảy lầu cơ, đu quay ngựa, nguyên nhân chính là như thế, người ở đó rất nhiều, chắc chắn sẽ có dàn nhạc hoặc ca sĩ đi diễn xuất.

"Em mặc thành dạng này làm gì?" Hồng Ảnh có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Nại đang mặc áo các cụ cùng quần thể thao.

Cố Nại nhìn tấm gương sửa sang tóc giả của mình "Tôi đi chợ đêm a, không phải tại chợ đêm có diễn xuất sao, tôi đi xem một chút."

Hồng Ảnh lập tức than thở "Em muốn xem chúng ta ngày mai đi Banana xem thôi, chợ đêm người nhiều như vậy, nếu như em bị nhận ra thì làm sao bây giờ a! Đều có thể đem em giẫm chết!"

"Nhiều người phức tạp, càng không dễ dàng bị phát hiện, thế nào, có thể nhìn ra được sao?"

Không thể không nói, Cố Nại ngụy trang rất tốt, không nhìn gương mặt cùng lời nói hoàn toàn chính là một lão đại gia tóc bạc.

"Thế nhưng là, mặt mũi em cũng quá rõ ràng, đêm hôm khuya khoắt còn có thể đeo kính râm..."

Cố Nại bĩu môi, từ trong ngăn kéo lấy ra khẩu trang, đeo lên mặt chỉ còn chừa lại một đôi mắt "Như thế nào?"

"Dạng này tạm được..."

Nghe ra ngữ khí Hồng Ảnh còn chút do dự, Cố Nại còng lưng một chút, đi hai bước, nhìn bóng lưng đó chính là một vóc người già gầy gò.

"Được rồi!" Hồng Ảnh gật đầu, xem ra hẳn là nên suy tính một tí về việc phát triển thêm về mặt diễn xuất.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nam tướng quân: Nói xong yêu ta đâu???

Beta có điều muốn nói: Cái emoji ấy chắc cắn là cái:) này rồi =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status