Nữ hoàng la hét

Chương 32-2



Edit: babynhox

"Nhận lấy đi, nhận lấy đi!"

Chị Vương vừa nghe đã muốn đánh cô, vợ thôn trưởng lại vui vẻ: "Đúng vậy, cô còn không hiểu chuyện bằng cô gái nhỏ người ta nửa."

Sau đó dứt khoát đem những thứ đó để trước mặt Chúc Ương: "Con gái! Thích không? Thích thì nhận đi."

Chị Vương vội vàng đi lên ngăn cản, bị mấy người kia đẩy ra bên ngoài.

Chúc Ương thầm nghĩ mặc kệ thế nào thì thật sự năng suất làm việc của Bồ Tát quỷ này cũng không tệ, tối hôm qua mới bị từ chối rước dâu trong mơ, hôm nay liền để đám thôn phụ ngu ngốc tới đây lừa gạt.

Nhưng theo cách nói của bọn họ, sợ rằng các cô gái mỗi ba năm được dâng hiến kia không phải là quyết định của thôn, là Bồ Tát quỷ kia tự mình chọn?

Vậy có nghĩa là Bồ Tát có cách giao tiếp với người dân trong thôn, khả năng cao nhất là có người đại diện, đương nhiên tỉ lệ người được chọn đại diện chính là thôn trưởng.

Chúc Ương đưa tay lục lọi trong giỏ xách, gật đầu một cái: "Ừ! Đậu phộng không tệ, sáng mai có thể làm đậu tương, táo cũng không kém."

Lúc trước đi họp chợ không có mua máy trộn, nhưng cách làm đậu tương truyền thống cũng dễ, rửa sạch trộn đều với tỏi bằm, một chén đậu phộng ngậm một đêm, hôm sau giã nát thêm nước vào nấu là được, đơn giản.

Lựa táo xong, nụ cười trên mặt mấy người phụ nữ kia càng sâu, chỉ thấy tay của Chúc Ương đi tới dừng phía trên bộ quần áo cô dâu kia.

Bĩu môi, liền chê cười hất quần áo xuống đất, lúc này gà vịt nuôi trong sân chạy qua, trong nháy mắt chính là một đống dấu chân.

Vẻ mặt mấy người phụ nữ liền thay đổi, liền nghe Chúc Ương nói châm biếm: "Tôi chưa từng thấy bộ đồ cô dâu quê mùa như vậy, sao hả? Đầu năm nay thôn các người gả người dùng một cái áo khoác nhung vải bông màu đỏ đuổi đi?"

"Tôi cũng không nói tới váy cưới lễ phục gì, đoán chừng đó cũng là làm khó các người, đồ cưới truyền thống của chúng ta cũng không phải là khó coi, nhưng bà nhìn xem đây là cái dạng đường may gì? Phối màu gì? Hai con vịt này là chuyện gì?"

"Đó là uyên ương ——" một người phụ nữ trong đó không nhịn được nói.

"Tôi khinh! Hai con vịt cổ ngắn ngu ngốc còn giả làm uyên ương, ôi không phải nói tay nghề thủ công ở nông thôn rất khéo léo sao? Chỗ này của các người còn chưa thông thương vận chuyển, sao mà mua được thứ đồ bỏ chín đồng được 9 bao vậy?"

"Ai làm quần áo? Đứng ra!" Tư thế răn dạy của Chúc Ương quá mức như chuyện đương nhiên, nhưng lại thật sự có người đứng dậy.

Đương nhiên bà ta cũng không cách nào không đứng, tầm mắt của những người khác cũng nhìn bà ta.

Chúc Ương quan sát trên dưới bà ta một chút, giống như là quản lý nhân sự phỏng vấn một người mới tay mơ vừa mới tốt nghiệp vậy, hơn nữa người này còn bày ra tư thế Đông cung nương nương hóng mát ——

Đính chính, không phải là quản lý nhân sự và tay mơ. Là ma ma làm sai bị bắt đến trước mặt Thái Hậu.

Người phụ nữ này có loại cảm giác tay chân luống cuống, hồn nhiên quên mình là tới đưa quần áo cô dâu cho người chết.

Ánh mắt soi mói, bộ dạng cũng chỉ tạm chấp nhận, vẻ mặt khinh bỉ: "Ngày hôm qua tôi vừa mua bút máy xanh cho hai đứa bé, cũng không thể hi vọng các người có thể làm ra được quần áo gì."

"Như vậy đi, tôi tự thiết kế, buổi tối bà tới đây lấy bản vẽ, tôi sẽ tự nói cho bà biết phải hoàn thành sản phẩm thể nào, những chỗ nào dùng vật liệu gì, yên tâm, cũng không làm khó các người, cái chỗ tồi tàn này có thể mua được loại vải tốt gì? thì trấn thì có thể phối đủ."

"không phải ngày mai có họp chợ sao? Mua vật liệu làm lại, nếu như vậy còn không làm ra được quần áo gì, tôi không thể thuận theo đâu đó."

Dạy bảo ma ma xong—— à không, thôn phụ! Rồi nói với mấy người khác: "Tuy nói mấy thứ đậu phộng long nhãn gì đó cũng không tệ, cũng nhìn ra được lúc các người chuẩn bị rất có lòng, cũng không có keo kiệt đúng không?"

Mấy người run lên, liên tưởng đến từ lúc cô gái này vào thôn tới nay tiêu sài hào phóng, chỉ ở đây vài ngày là có thể biến căn nhà chỉ có bốn bức tường của họ Vương trở nên đầy sáng sủa, là một tiểu thư được chiều chuộng.

Lập tức có dự cảm xấu, quả nhiên một giây kế tiếp, Chúc Ương liền nhỏ nhẹ nói: "Hình như tôi không nói cần tới gà vịt heo?"

"Tôi thấy hình như trên sườn núi có dê —— "

"Vậy không được, đó là học phí năm tới của đứa bé." một người trong đó lập tức nói.

"Hả, học phí?" Chúc Ương chê cười: "không có Bồ Tát phù hộ thì ngay cả học con trai nhà bà cũng không được học, bà có tin hay không? Ăn con dê —— À không, dâng con dê thì có thể thấy được lòng thành của bà."

Rồi nhìn trời hét: "Bồ Tát, có nhìn thấy không? Người này không có lòng thành đó."

Người phụ nữ này súyt chút nữa bị hù khóc, bị vợ thôn trưởng túm chặt trợn mắt trừng, trên mặt kéo ra một nụ cười.

"Phải, Đúng vậy! Đúng lúc hai ngày nay có hai con dê nhìn như bị cảm nắng, không bằng chúng ta —— "

Lúc này Chúc Ương mới hài lòng phất phất tay: "Được lắm, tôi nhớ cái gì nữa sẽ nói với các người."

Lúc này mới đuổi người đi, tư thế này liền giống như "Quỳ an* đi!"

*Dùng để kêu người hầu lui xuống ở cổ đại.

Chị Vương vốn là muốn khóc, mấy người khác vốn là giận mà không dám nói gì, vào lúc này thấy một loạt hành động ngoài dự đoán của Chúc Ương, thật sự làm cho một người ngồi yên nhận cướp bóc.

Mấy người chơi liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự cho rằng người này đụng phải quỷ rước dâu sẽ nghiêm chỉnh chống đở, thật sự là nghĩ quá ngây thơ rồi.

Chúc Ương thấy mỗi một người đều ngu ra: "Sao thế? không cần ăn cơm? Nấu cơm thì đi nấu cơm, nhóm lửa thì đi nhóm lửa đi."

Rồi đẩy gió táo hạt linh tinh trước mắt cho chị Vương: "Lấy khoảng một chén đi làm thức ăn vặt, còn lại thì ngày mai chị đi hợp chợ bán đi."

Chị Vương mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Đúng đúng, ngày mai hợp chơ, có rất nhiều người trong thôn phải đi ra ngoài, tôi dẫn cô chạy trốn từ đường khác."

Lời còn chưa dứt, liền bị Chúc Ương cắt đứt: "đi cái gì, tôi muốn ăn thịt dê, không phải làm chuyện vui phải nấu món ăn bằng bếp lớn sao? đã mười mấy năm tôi chưa được ăn lại, cái miệng này nhơ lắm rồi."

Chị Vương là bị tức đến vừa khóc vừa làm cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong hai nam sinh lại đi ra ngoài tìm đầu mối, Chúc Ương vẽ bản thiết kế chưa ra hình dáng gì, khẳng định không thể so với loại cấp độ như Chu Lệ Na.

Nhưng khi còn bé lúc vừa tới thành phố, những cha mẹ giàu có ở quê cô có chung một dòng suy nghĩ là báo danh cho con cái một số lớp học sở thích.

Vẽ tranh khiêu vũ đàn Piano gì đó đều có, nhưng bởi vì hai người bận rộn, không ai thúc giục, cái gì Chúc Ương cũng chỉ học được sơ sơ, còn từng có một thời gian hứng thú tự mình thiết kế đồ, cho nên có thể vẽ được chút ít.

Mấy người Chương Hân thấy cô thật sự hăng hái bừng bừng vẽ quần áo cô dâu, khóe miệng co rút nói : "cô, chẳng lẽ cô thật sự muốn ——, cái trò đùa này chỉ cần nghĩ tới một chút liền ghê tởm, cô còn cố ý thiết kế đồ cô dâu gì thế hả?"

Chúc Ương nhún nhún vai: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm chút việc cho bọn họ làm, hơn nữa, từ trước tới nay tôi mặc đồ đều là vì chính tôi, cho dù điện thoại di động không lên mạng được nhưng cũng có thể tự sướng? Tôi tự nhìn vẻ đẹp của mình cũng vui vẻ."

Thấy ánh mắt mấy người này nhìn cô càng hiếm thấy hơn, Chúc Ương không nhịn được: "Được rồi được rồi, nếu các người cũng muốn, thuận tiện tôi sẽ thiết kế cho mấy người mấy bộ làm dâu phụ."

"không muốn không muốn!" Ba người liền vội vàng lắc đầu.

Lúc xế chiều quả nhiên người phụ nữ kia tới lấy bản thiết kế, Chúc Ương lại nói thêm cho bà ta không ít những việc cần chú ý, đuổi bà ta đi, lại thấy trời đã trễ thế này rồi mà hai đứa bé còn chưa trở về.

Chúc Ương đang chuẩn bị gọi người đi ra đầu thôn xem một chút, liền thấy hai đứa cúi đầu ủ rũ đi từ bên ngoài vào.

Tóc rối loạn, trên người còn có bùn, quần áo cũng bị lôi kéo đến hỏng, một người một chiếc xe đạp, hiện tại cũng chỉ còn lại có chiếc xe trong tay anh trai.

Vừa vào viện thấy Chúc Ương. Nước mắt của đứa nhỏ liền rớt xuống, còn chưa nói gì, từ nhỏ Chúc Ương đã nhìn quen trẻ con cãi nhau rồi, sao có thể không biết xảy ra chuyện gì?

Liền trực tiếp hỏi: "nói đi, ai làm?"

Lúc đầu ở trên đường về hai đứa bé cũng đã bàn bạc tìm cớ xong, không muốn làm phiền chị thêm, ngày mai tự dựa vào bản lĩnh của mình đoạt lại, cùng lắm thì lại đánh nhau một trận, kết quả còn chưa nói dối được, liền bị vạch trần.

Tố chất tâm lý của đứa nhỏ kém hơn một chút, liền khóc ra tiếng: "Là, là Xuyên Tử làm."

Sau khi nghe ngóng, đúng lúc, chính là đứa con trai nhếch nhác của nhà đã mua gà vịt trước kia.

Chúc Ương nhớ không lầm, hình như đứa bé kia đã lên trung học cấp 2 rồi, liền hỏi như vậy, lại nghe hai đứa bé nói : "không có đâu, ở lại lớp, phải nói là thầy cô cấp 2 cũng không cần."

Chủ yếu là quá lề mề quá ngu đần.

Chúc Ương dẫn theo hai đứa bé liền đi ra cửa, trực tiếp tìm được nhà kia.

Mới đến ngoài cửa còn chưa gõ cửa, liền nghe bên trong truyền ra tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc ——

"Công việc đã tìm xong rồi, là ở xưởng ở huyện, bao ăn bao ở mỗi tháng hơn hai ngàn đồng, mày có muốn hay không cũng phải đi."

"Mẹ, để cho con học đại học đi, con cũng đã thi đậu, đó là đại học tốt nhất thị trấn chúng ta, con tốt nghiệp có thể kiếm nhiều tiền hơn."

"Con gái kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Uổng công nuôi mày bốn năm, còn không phải là tiện nghi nhà người ta? Tuần trước cha mày đi tìm hiệu trưởng, kết quả học tập năm nay em trai mày vẫn có chút thấp. Trường học rách không có ánh mắt, sao Xuyên Tử nhà tao lại không thông minh? Rất thông minh đó, mày thừa lúc mùa hè này kiếm mấy ngàn đồng, phụ giúp phí chuyển trường lên huyện cho em trai mày."

"Bảng cửu chương mà em trai cũng không thuộc hết, nộp học phí cũng xem như ném đi, con đã nghe ngóng, loại học sinh cùng tuổi cùng cấp này thì ngay cả lớp học thí nghiệm cũng không chung một chỗ dạy học, mẹ hi vọng em trai có thể học cái gì?"

"nói bậy, mày có thể quen biết thầy cô sao? Tao coi như là biết, mày chính là chướng mắt em trai mày, cũng có hiểu biết hạn hẹp giống như người ngoài, mày suy nghĩ xem sau này mày gả cho người ta, ngoài em trai ra thì mày còn có thể dựa vào người nào?"

"Mẹ, con không dựa vào em trai là được rồi? Con cũng không cần lấy tiền trong nhà học đại học, con có thể tự xin vay đóng học phí."

"Nhất định không được, làm sao mày không biết đủ như vậy chứ, mày xem Tú Tú chơi với mày từ nhỏ, hiện tại ở đâu? Mày đã sống lớn như vậy, còn có thể đi ra ngoài đi làm, còn có thể lập gia đình sống qua ngày, mạng mày tốt như vậy, mày còn muốn cái gì?"

Hai mẹ con đang dằn co một đề tài, đứa con trai của bà ta đã lắc lư đem xe đạp mới vào trong sân, bà ta thấy con trai lấy thứ gì lạ cũng không hỏi.

trên thực tế con trai thường đem mấy thứ đồ khác nhau về, bà ta còn khen con trai có tài thu gom.

Lúc này cửa liền bị gõ bang bang, người phụ nữ mở cửa, thấy là cô gái mua gà vịt, còn dẫn theo hai thằng nhóc họ Vương.

Còn tưởng rằng cô lại tới mua đồ, liền cười híp mắt nói: "Lại cần mua gì sao?"

Chúc Ương trực tiếp đi vào sân, cũng không để ý tới bà ta, đi tới này trước mặt đứa bé lôi thôi kia, vung một tay cướp lại chiếc xe đạp mà đứa bé kia đang chơi.

Đứa bé kia thấy xe đạp bị cướp đi lập tức muốn chạy tới đánh Chúc Ương, cô nhìn bộ dạng chảy nước mũi này liền ghê tởm, một tay nhẹ nhàng xách xe đạp, đỡ đầu xe liền gạt đứa bé kia té trên đất.

Đứa bé thấy không giành được, lập tức khóc lớn ăn vạ, mấy thứ phân gà phân vịt trên đất liền dính vào người không chừa một chỗ nào.

"Xe của con, xe đạp của con!"

Người phụ nữ thấy thế lập tức mặc kệ: "Ôi sao cô lại chạy vào trong nhà người khác giành đồ hả, trả lại cho tôi, đây là xe của Xuyên Tử nhà tôi."

Chúc Ương cười khinh miệt: "Nó? Sao tôi lại cảm thấy đây là hôm qua tôi đã dùng hơn một ngàn đồng mua ở trên thị trấn nhỉ?"

Người phụ nữ vừa nghe hơn một ngàn đồng liền sợ hết hồn, lập tức lại ăn vạ nói : "cô nói đúng là đúng sao, vậy tôi cũng đã mua cho Xuyên Tử nhà tôi đó, các người đừng mơ giành được, nếu không tôi hô một tiếng có là người tới phân xử."

"Quê chúng tôi chưa từng có người có thể xông vào nhà người ta giành đồ."

Chúc Ương nhếch mi: "Kêu người đúng không? Được!"

cô đem xe đạp để trên đất, vỗ vỗ hai đứa bé tạm thời ở lại chỗ này, xoay người liền đi ra cửa.

Người phụ nữ đang đắc ý, người ngoài cũng muốn giành đồ trong thôn, cũng không ước lượng một chút tiếng nói kêu người đến giúp.

Đứa bé lôi thôi kia thấy xe đạp trở về, bất chấp nước mũi chuẩn bị nhào tới giành, còn chưa đụng tới liền nghe trong sân truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Quay đầu lại là một tảng đá liền nện vào sân, đập mặt đất xuất hiện một cái hố.

Chúc Ương mới đi ra ngoài không tới một phút đã trở lại, lại một tay giữ xe đạp, một tay chỉ tảng đá trên đất nói : "Được rồi, bà kêu người đi."

Người phụ nữ đang muốn kêu, quay đầu lại liếc nhìn tảng đá trên đất này thì thiếu chút nữa bị hù chết, thì ra tảng đá kia lại là cái đầu của Bồ Tát dưới gốc cây đa cách nhà bà ta không ta.

Người phụ nữ cuống quýt quỳ gối, vừa dập đầu vừa lạy: "Bồ Tát tội lỗi tội lỗi!"

nói lẩm bẩm thật lâu, vẻ mặt hung ác mới nhìn chằm chằm Chúc Ương.

Chúc Ương cười híp mắt nói: "Thế nào? Kêu đi? Để cho mọi người tới xem bà dàm cắt đầu Bồ Tát, chà chà vậy thì đúng là tội lỗi, chắc là rất oán giận Bồ Tát? Dám xúc phạm như vậy, sẽ không bị treo cổ chứ?"

"cô thúi lắm ——" Người phụ nữ như muốn mắng chữi.

Chúc Ương chặt đứt: "Vậy thì kêu người đi, để cho mọi người cùng giải quyết, buổi tối một cô gái mềm yếu như tôi chỉ tới đây đòi lại xe đạp bị cướp mà thôi, tôi không có bản vặn đầu Bồ Tát xuống đâu, ngược lại là chỗ này của bà, khắp nơi đều là dao phay, ừ! Là một công cụ tiện lợi."

Người phụ nữ nghe vậy vẻ mặt trắng nhợt, lại nghĩ đến buổi chiều vợ thôn trưởng gọi mọi người đến nói, nhất định phải ổn định người tuổi trẻ này, cũng liền không nói nữa.

Chúc Ương liền ỷ vào những người này bị Bồ Tát quỷ làm ngu muội, sớm đoán được kết quả sẽ như thế, đem xe đưa cho hai đứa bé.

Phách lối đi ra khỏi sân, lúc bước ra tới cánh cửa, lại đột nhiên nói một câu ——

"Ờ! Nghe nói con trai của bà muốn lên trung học cấp 2 sao? Ha ha ha! Tỉnh lại đi, trở ngại trí tuệ thì nuôi đến 30 tuổi vẫn bị trở ngại thôi, đừng hy vọng có thể có con trai để dựa vào lúc già. Ngược lại con gái thi đậu trường đại học điểm lại không cho học —— ừ, đã biết chúng trở ngại trí tuệ con trai bà là di truyền từ đâu rồi đó."

"À đúng rồi, bảo kẻ ngu nhà bà cách đứa bé nhà tôi xa một chút, đầu năm nay chơi với người trở ngại trí tuệ rất dễ gặp chuyện không may."

Người phụ nữ giận đến mắng to ở trong sân, nhưng vào lúc này Chúc Ương đã đi rồi. Bà ta chỉ lo phát tiết bực tức trong lòng, lại không phát hiện con gái mình nhìn bóng lưng bà người kia rời đi, trong đôi mắt thoáng qua một ánh sáng.

Về đến nhà chị Vương mới biết chuyện này, nhưng lần này chị ta cũng không có nói gì, chỉ nói cám ơn với Chúc Ương.

Ngay cả chính chị ta bình thường bị lạnh nhạt mắng chửi mấy câu cũng không sao, còn nếu dám ra tay với con cua chị ta, chị ta có yếu đuối hơn nửa cũng sẽ đánh tới cửa.

Buổi tối ăn chuột tre, bọn Phương Chí Viễn đi ra ngoài một ngày không tìm được đầu mối, buổi chiều lại ôm hai con chuột tre rừng trở lại.

Vốn là động tác của bọn họ không nhanh như vậy, cũng là quỷ nước lanh lợi, tóc duỗi một cái liền quấn chân chuột tre té ngã.

Hai người rất sụp đổ, quỷ nước này thật sự làm em trai nhỏ càng lộ vẻ cùng một tần số với Chúc Ương hơn là bọn họ.

Thế này cũng không quên ăn?

Tên kia còn đắc ý nói : "Thấy các người bận việc lâu như vậy, một chút kết quả cũng không có, nếu không mang ít đồ về, không phải là cả ngày nay uổng phí rồi sao? Lão đại cũng sẽ tức giận, lấy về ăn đi, nghe nói mùi vị giống như móng heo."

"Cậu có thể nhớ tới nhiều chuyện khi còn sống như vậy, ngay cả chuyện thông thường cũng không quên, tại sao cậu không tự nhớ mình chết thế nào?"

một ngày tìm kiếm cứ kết thúc ở giữa sự sụp đổ của Phương Chí Viễn.

Đừng nói, mùi vị đúng là giống như móng heo, Chúc Ương ăn được rất ngon, hai đứa bé cũng thích, ngày mai trong hộp cơm vẫn tràn đầy thịt.

Ăn xong Chúc Ương còn khen bọn họ nói: "Xem ra đám người các người ra ngoài cũng có thu hoạch lớn đó."

Chị à, có phải cũng quên rốt cuộc đã phái bọn tôi ra ngoài làm gì rồi đúng không?

Trong lúc Phương Chí Viễn cùng Viên Bân ở bên kia đi đứng đều rất nhẹ nhàng, dĩ nhiên cũng không loại bỏ nguyên nhân hôm nay đi một ngày đường.

Lúc đi ngang qua rừng trúc, hai người vốn là đang buồn bực vùi đầu đi bộ, liền thấy một người nữ sinh đứng ở rừng trúc, đưa lưng về phía bọn họ.

Hai người còn tưởng rằng là cô gái trong thôn, đã trễ thế này đợi ở bên ngoài còn không có trở về cũng làm cho người ta không yên lòng.

Vì vậy Viên Bân liền thuận mồm kêu một tiếng nói : "Này ——, sao vẫn chưa về nhà?"

cô gái kia quay lại, bộ dáng còn rất xinh đẹp, trắng tinh, mặt trái xoan xinh xắn, mặc dù kém với loại xinh đẹp kinh diễm của Chúc Ương, nhưng ở thôn làng hẻo lánh này cũng là hiếm thấy.

Nam sinh đối với loại nữ sinh xinh xắn thế này có ấn tượng rất tốt, chỉ thấy cô bé gái kia xin lỗi chỉ chỉ một ba lo trên đất.

"Em đang đào măng tre, không lường trước đào được quá nhiều, vác không nổi, các anh có thể giúp em vác về không?" Vừa chỉ chỉ một căn nhà đối diện đang sáng đèn: "Ngay chỗ đó, không xa."

Hai nam sinh vốn là cũng chỉ hỏi thôi, nhưng thấy người ta thật sự nhờ cậy, khoảng cách gần như vậy, lại là hai người đàn ông, cũng không tiện từ chối.

"Được, tôi vác cho, em đi trước dẫn đường đi." Viên Bân nói.

cô gái liền vui vẻ, nhìn Phương Chí Viễn vác balo của Viên Bân trên lưng, bước nhẹ đi ở phía trước.

Vừa bắt đầu tốt, ba người rãnh rỗi nói vài câu không có đề tài, nhưng lúc lên bờ ruộng, Viên Bân cũng cảm giác được trên lưng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

đi tới một nửa, hắn gọi Phương Chí Viễn: "anh giúp tôi lấy xuống chút, tôi nghĩ một chút."

Phương Chí Viễn đương nhiên không có ý kiến, thấy cô gái còn đi ở phía trước, liền kêu cô gái một tiếng nói: "Em gái, chậm một chút, bọn anh vác hơi không —— "

Lời còn chưa dứt, cô gái trước mặt liền biến mất, hai người sửng sốt, đột nhiên giật mình một cái.

Liền nghe đến một tiếng nói gần trong gang tấc truyền vào trong lổ tai: "Sao vậy? Mau vác đi!"

Hai người cúi đầu, cô gái mới vừa ở trước mặt lại xuất hiện ở trong ba lô.

Ngẩng đầu nhìn bọn họ, thúc giục: "Mau cõng em về nhà."

~~~

Cá bơi ngửa: người ta ác còn bã ác hơn

hale205: ( mình khóc cho bạn xem huhu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status