Nụ hôn của sói (Đồng lang cộng hôn)

Chương 31

Trong tiếng xé vải, trên người Tư Đồ Thuần không còn một mảnh ... Aiz! Bộ nội y này của cô, từ trên đến dưới không may mắn thoát được rồi!

Trong lúc cô khóc thương tống tiễn bộ bội y của mình hắn đã nhanh chóng tự cởi quần áo. Dục vọng sôi trào không thể kiềm chế, cô nhớ lại lời hắn nói: “Anh cho em ngày mai không xuống giường được!”, có hơi khiếp sợ.

“Anh đã nói, lần này anh sẽ nhẹ nhàng ...”

“Anh nói sao? Em có nhân chứng? Hay là có vật chứng?” Hắn tách hai chân cô ra, chậm rãi tiến lên đùi, xoa nhẹ, thỉnh thoảng cọ sát đến nơi riêng tưia. Cô chợt thấy trong người như có cơn sóng dữ, chính mình như lá cây trôi nổi bị nước nuốt chửng, trầm luân trong dục vọng. Hắn đem chính mình đến nơi ướt át của cô khẽ cọ, lúc này cô hoàn toàn mất đi lý trí, cả người như trúng độc, ngay cả né tránh cũng không còn sức. Cô rốt cuộc không ức chế được khẽ than nhẹ.

“Thoải mái sao?” Hắn cười đến xấu xa.

Cô lắc đầu, mái tóc đen xõa tung trên chiếc cổ trắng muốt. Hắn không hề báo trước đột nhiên đâm vào.

“A!” Cô thét lên một tiếng kinh hãi, hắn đã tiến vào nơi sâu nhất ...

Cơ thể đột nhiên co lại, toan đau, nhưng nhiều hơn là kích thích mãnh liệt, nóng bỏng từ nơi tiếp xúc chảy xuôi vào đáy lòng.

Không đợi cô thở dốc, hắn lại ra sức, không chút nào thương tiếc va chạm. Cả người cô đau đớn, ngẩng mạnh đầu, cắn chặt môi dưới, nuốt vào trong những tiếng rên rỉ...

“Rất đau sao?” Hắn đặt ở trên người cô, dùng ngón trỏ vuốt ve dấu răng trên muôi dưới.

“Một chút!” Nếu so với lần đầu tiên, bây giờ cô rốt cục hiểu được, đau đớn không phải bởi hắn thô bạo mà đó là việc không thể tránh ...

“Mới một chút liền không cử động được?” Hắn lộ ra ý cười bỡn cợt: “Em còn dám khiêu khích năng lực tự chủ của anh?!”

“Là tự chủ của anh kém, quan hệ gì đến em ...”

Hắn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi thương tiếc liếm đi vệt máu.

“Theo anh thấy, cái này chúng ta giữ lại về sau từ từ khảo sát, đêm nay, trước hết chúng ta đem ... tình yêu thử trước!”

Cô miễn cưỡng cười, cơn đau còn chưa dứt. Hắn dịu dàng đi ra, cũng không nhanh chóng đưa vào mà nhẹ nhàng chậm rãi, như sợ bị thương cô. Ngẫu nhiên hắn cũng trở nên kịch liệt bởi vì khó áp chế nhưng rất nhanh bình ổn, trở lại săn sóc nhẹ nhàng ... Thật sự rất đẹp, không phải dục vọng, mà là tình yêu không nói thành lời ... Giống như một tia nhớ nhung, một câu yêu say đắm .... hòa tan hết những đau thương, mất mát.

Mỗi khi tri giác của cô trở nên mẫn cảm, từng đợt sóng nhiệt lại tràn ngập cơ thể ... hắn không ngừng kích thích cho đến khi cô không chịu nổi, cắn bờ vai hắn, chìm vào trong lòng hắn ...

...

Cuối cùng, thân thể An Dĩ Phong lên xuống càng lúc càng nhanh, mỗi lần va chạm đã vượt ngoài sức chịu đựng của hắn.

“Tiểu Thuần, Tiểu Thuần ...” Hắn nhắm mắt lại, như nỉ non tên cô trong mơ, mỗi lúc gọi một lớn, càng ngày càng vội vàng, cơ thể cũng liều lĩnh cọ sát, càng lúc càng nhanh, “Tiểu Thuần, Thiểu Thuận ... Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em!”

Dục vọng đến từ thân thể, rốt cuộc làm cho linh hồn mất hết trói buộc. Cô gắt gao ôm hắn, dùng toàn sức lực hôn hắn, cắn nhẹ miệng hắn. Hai thân thể triền miên cuốn lấy nhau, yêu, nhớ nhung, chờ mong, vĩnh viễn không thể tách rời ...

***

Kích thích qua đi, cô đã sức cùng lực kiệt, ngay cả sức trừng mắt đều không có ...

“Lần này còn gì bất mãn sao?” Hắn lại bắt đầu bộ dạng cợt nhả.

Bởi hô hấp quá dồn dập, cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhấp miệng xong mới nói: “Tiếp tục như vậy, em không phải chết vì đau, sớm muộn cũng chết vì mệt!”

“Em từ từ!” Hắn từ bên người cô rời đi, một lúc lâu không có động tĩnh. Cô đang muốn đi xem, đôi môi lạnh lẽo đã gắn chặt lấy môi cô, đầu lưỡi hắn khẽ đẩy, một dòng nước lạnh chảy vào.

Cô mở mắt ra, khó có thể tin người đàn ông trước mặt mình tỉ mỉ chu đáo đến vậy.

“Nữa không?” Hắn bưng chén nước ngồi trên giường, ôm vai cô, nâng cô tựa vào vai hắn, đem chén lên môi cô, đem cô như trẻ con dỗ uống ... Uống xong, hắn lại dùng khăn tay lau đi lớp mồ hôi khó chịu trên người cô, đặt nằm xuống, đắp chăn, ôm cô trong lòng.

Cô chớp mắt, cười nói: “Cả đêm ở trên người người ta, ngủ cũng thế này, có để em thở hay không?”

“Không thể!” Hắn kiên định trả lời: “Lỡ khi mở mắt không thấy em, làm sao bây giờ?!”

“Trước kia em đã từng biến mất sao?”

“Ờ ... Mở to mắt sẽ biến mất!” Cánh tay hắn ôm càng chặt: “Tiểu Thuần, từ hôm nay trở đi, em là của anh!”

“Đều như vậy!”

Hắn hơi dở mình, nắm lấy tay cô: “Chúng ta cuối cùng cũng có thể cùng nhau, mở mắt có thể nhìn, nhắm mắt có thể ôm ...”

“Ừm!” Cô đưa tay sờ mấy dấu răng trên vai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Không phải em rất thô lỗ?”

“Lần sau tốt nhất cắn mạnh hơn chút, đem chiến tích huy hoàng của em khắc lên người anh ...”

Lại nữa! Con người chết tiệt này không bao giờ nghiêm túc được quá ba phút! Tư Đồ Thuần xoay mặt, không thèm để ý đến hắn.

An Dĩ Phong ôm vai cô nằm xuống, làm cô tiến vào ngực hắn. Hắn nhắm mắt, nhớ lại: “Em biết không? Khi mười tuổi, giấc mơ lớn nhất của anh là làm một quyền thủ giỏi nhất, anh nghĩ như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt mình. Khi hai mươi tuổi, anh muốn làm lão đại, như vậy không ai dám khinh thường anh ... Ba mươi tuổi năm ấy, anh bị một phát súng bên ngực trái, viên đạn cách tim chỉ một centimet, anh ngã xuống trước phòng đăng kí sân bay, lúc ấy anh mới hiểu được, điều anh muốn nhất, là anh còn có thể sống ...”

“Em biết ...” Tư Đồ Thuần dán mặt ở ngực hắn, lòng bàn tay đặt lên vết sẹo: “Năm năm trước, anh ra sân bay đã bị cảnh sát chặn lại. Bởi anh là kẻ bị tình nghi trong rất nhiều vụ, cảnh sát nghi anh chạy án. Anh cùng cảnh sát giằng co mười mấy tiếng liền, cuối cùng xảy ra xung đột ...”

“Lúc em nghe tin này, cảm thấy anh thật khờ, thật ngốc ... Em nói chờ anh mười năm thì chỉ chờ anh mười năm?! Em có thể chờ được mười năm ... còn ngại chờ anh thêm vài ngày? Vài năm ... hay vài chục năm ...”

“Nhưng cảnh sát tịch thu hộ chiếu. Anh biết, trừ khi anh chết, bọn họ sẽ không để anh rời khỏi Hồng Kông!”

“......”

Có lẽ do mệt mỏi, hay có thể vòng tay của hắn rất ấm áp, cô ở trong ngực hắn, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Tư Đồ Thuần đang ngủ say, mơ hồ cảm thấy hô hấp không thuận, có gì đó ướt át mềm mại không ngừng di chuyển trên cơ thể mình, khiến cô vừa nóng lại vừa ngứa ngáy, vừa muốn lại vừa không...

Cô miễn cưỡng mở mắt, xuyên qua tròng mắt lờ mờ vì buồn ngủ, thấy An Dĩ Phong đang ở trên người mình bắt đầu di chuyển.

“Đừng loạn, để em ngủ tiếp một lát ...”

“Em ngủ là việc của em, anh làm việc của anh!”

Cô ngớ ngẩn cười hai tiếng, nhắm mắt lại.

Hắn nâng một chân cô, tay lại đè lên một chân khác, cô còn không kịp chuẩn bị, đã bị hắn tiến vào.

“A.......” Kích thích mãnh liệt làm người cô cương lên, tay nắm chặt ga giường. Cô mở to hai mắt, buồn ngủ hầu như không còn, “Anh ... anh ...”

Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên, trong đó có tiếng hít thở dồn dập, “Trên đời này thực sự không có việc gì sung sướng hơn là “Mở mắt có thể thấy em.”

Người đàn ông chết tiệt này!

Cô còn không kịp tức giận, hắn đã bắt đầu lên xuống. Cơ thể cô không còn sức, hai chân run run trong không trung. Khoái cảm thay đổi như nuốt trọn lấy cô, chỉ có thể rên rỉ, chôn sâu trong hắn cho đến khi hắn kịch liệt cắn lấy môi cô, ở trong cô giải thoát.

“Tiểu Thuần, anh yêu em!” Hắn thở hổn hển đổ mồ hôi trên người cô, thế giới như điên đảo. Bọn họ cùng nhau trải qua một màn kích thích buổi sáng.

Lúc này, có tiếng đập cửa ngoài ý muốn vang lên, sau đó là tiếng gọi mang theo lo lắng bồn chồn làm cô lấy lại ý thức.

“Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ?”

“Là Tiểu An!” Giọng nói An Dĩ Phong tràn ngập vui mừng.

“Mẹ!” Cánh cửa vang lên. Tư Đồ Thuần bối rối đẩy hắn ra, tìm nội y của mình, nhưng chúng đã sớm hi sinh lừng lẫy. Cô không kịp nghĩ nhiều, khoác tạm váy, vội vàng chạy ra. Hít một hơi thật sau, bình ổn hô hấp, Tư Đồ Thuần mở cửa, cười hỏi Tiểu An còn khoác túi sách trên lưng: “Tiểu An, sao con chạy tới đây?”

“Mẹ!” Tiểu An lo lắng đi vào, vừa vào đến cửa liền lấy ra một chiếc phong thư: “Mẹ, mẹ hôm qua tại sao không về nhà?! Ba gửi thư! Ba nói ...”

Giọng nói Tiểu An đột nhiên ngừng lại, cả người khẽ run lên, ngã vào cửa. Ánh mắt nó trống rỗng nhìn phía trước.

Tư Đồ Thuần vội vã quay đầy, thấy An Dĩ Phong mặc quần dài, áo sơmi không cài cúc từ trong đi ra.

“Tiểu An ...” Hắn đi đến, có bao nhiêu điều nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Mẹ ...” Bức thư trong tay Tiểu An rơi trên mặt đất, nó lắc lắc cánh tay cô, ánh mắt cầu xin, “Mẹ ... Không đợi ba? Ba nói ... ba đã trở về! Ba trở về tìm chúng ta ...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status