Nửa đời an nhiên

Chương 4: Không gần nữ sắc


Ở lối vào phòng hòa nhạc của thành phố, Nghị Nhiên đợi trợ lý của Cố Đình Xuyên - Tiểu Triệu, đối phương đưa vé cho cô, lại hàn huyên vài câu với cô liền mặt đầy ý cười mà rời đi.

Trước đó, Nghị Nhiên vốn dĩ cho rằng có cơ hội nhìn xem một cái "Bạn" của Cố đạo là ai, rốt cuộc có khả năng rất lớn là anh cũng mang theo bạn gái đến, cái này làm cho tính tình bát quái của cô ngọ ngoe rục rịch.

Nhưng lại nói như thế nào đối phương cũng là đạo diễn thanh danh vang dội nhất, làm sao sẽ cho một giáo viên nhỏ như cô nhìn thấy một mặt cuộc sống sinh hoạt riêng tư của mình.

Buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ, chỗ của Nghị Nhiên là vị trí tốt nhất ở tầng một, Cô nhìn thấy rất nhiều "khuôn mặt quen thuộc" ở trên TV đang ngồi gần đó, còn có một số người cả nam lẫn nữ cô không nhận biết nhưng cũng có thể phân biệt thân phận không nhỏ, bất quá, trong dự kiến cũng không nhìn thấy Cố đạo, ước chừng anh và người bạn ngồi ở ghế VIP.

Hai giờ trôi qua, diễn xuất tinh tế của các diễn viên nước ngoài, màn sân khấu hoa mỹ, cùng với âm nhạc sáng lạn, tất cả hòa quyện vào nhau thành những tác phẩm tuyệt vời, cũng làm khán giả ở đây vỗ tay như sấm.

Khi đèn sân bật sáng, tiếng vỗ tay của khán giả vẫn vang lên trong hơn mười phút. Nghị Nhiên xoa xoa đôi tay vỗ đến đỏ bừng, cuối cùng rời khỏi phòng hòa nhạc dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác.

Bên ngoài, đèn đường chiếu xuống tạo thành điểm sáng phảng phất khẽ đong đưa ở trong gió, bóng đêm bao phủ trên thành phố không bao giờ ngủ, xung quanh vang lên tiếng động cơ xe, Nghị Nhiên đứng ở ven đường tính toán dùng phần mềm bắt taxi, còn chưa có click mở màn hình, cách đó không xa trong bóng râm lốm đốm,cô nhìn thấy một thân ảnh thon dài xinh đẹp, giữa lúc mông lung có thể phân tích rõ ràng là bộ dáng của Cố Đình Xuyên.

Nghị Nhiên đã nhìn đến đối phương, nghĩ không nói lời cảm ơn cũng không lễ phép, liền chủ động đi qua: "Cố......" Cô vừa muốn buột miệng thốt ra, lại sợ làm cho người khác chú ý, chỉ chờ đành đi gần vài bước mới kêu: "Cố tiên sinh!"

Cố Đình Xuyên nhấc mắt một chút, sau khi nghe thấy giọng nói xác định là cô, dáng vẻ có lễ phép nói: "Xin chào." Nói xong, lại cười đến thanh minh: "Cảm thấy thế nào?"

Nghị Nhiên nhịn không được nói liên tiếp mấy từ ca ngợi vỡ kịch: "Không hổ là đoàn đội hạng nhất, lão gia tử diễn quá hay, sinh động có nội hàm, còn có ý nghĩa vĩ đại......"

Thần sắc của Cố Đình Xuyên dưới ánh đèn ban đêm không gợn sóng, dần dần cảm thấy bộ dáng hoạt bát bộ của cô rất thú vị, khóe miệng khẽ nhếch mang theo chút độ cong, cứ như vậy rũ mắt nhìn cô.

Cô lải nhải lẩm bẩm còn chưa dừng lại, liền nghe một gióng nói của đàn ông phát bên cạnh: "Cô chỉ đi một mình xem kịch à?"

Cô quay đầu nhìn thấy một người có hình tượng công tử nhẹ nhàng, không khỏi hơi kinh ngạc trong lòng, thì ra hôm nay Cố đạo diễn mang bạn đến thế nhưng là nam.

Nghị Nhiên thấy hắn bằng hữu lớn lên còn rất có lực tương tác, cười tự hắc: "Không có việc gì, cẩu độc thân* đều là như thế, tôi quen rồi."

*Chắc mọi người cũng quá quen với từ này rồi:> cẩu độc thân hay chó độc thân, cẩu FA, chó FA đều là những thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc khi nói về những người độc thân, mang ý nghĩa trêu chọc.

Dù sao cô đã nếm thử qua ăn lẩu một mình, xem phim một mình, một mình nghe ca kịch cũng không có gì vấn đề.

"Tôi chỉ có một vé." Cố Đình Xuyên ở dưới ánh mắt đối phương chất vấn chậm rì rì mà giải thích.

Vị công tử kia lập tức liền trêu chọc nói: "Ai, cậu không nói sớm, tôi liền đem vị trí của tôi đổi cho vị tiểu thư này, tôi này không phải dư thừa sao? Cố đạo cậu cũng không biết nói một tiếng......"

Không khí có chút đọng lại, ít nhất Nghị Nhiên không biết nên như thế nào nói tiếp mới đúng, lúc dừng một chút, nhưng thật ra thần sắc Cố Đình Xuyên nhàn nhạt mà nói: "Còn không phải cậu ngoài miệng nói muốn xem, kết quả thiếu chút nữa ngủ rồi, làm tôi mất hứng."

"Ồ, ngụ ý chính là tôi cái này bạn nam không bằng bạn nữ." Người đàn ông nhún vai, nhìn về phía Nghị Nhiên: "Cố đạo tai tiếng tuy nhiều, nhưng trên thực tế sẽ không dễ dàng trêu chọc phụ nữ, cô phải biết rằng......"

Lời nói của anh ta còn chưa nói xong, cô thấy ánh mắt của Cố Đình Xuyên nhìn phía sau mình, một lát, anh quả nhiên thấp giọng nói: "Xe tới."

Nghị Nhiên rất sợ lại phải bị người ta trêu đùa, nghe được lời này, lập tức liền xoay người cùng bọn họ từ biệt: "Cố đạo, cảm ơn ý tốt hôm nay của anh, biểu diễn quá xuất sắc. Tôi bắt xe trở về trước, ngủ ngon."

Cố Đình Xuyên cũng không có nói thêm nữa cái gì, chỉ trầm mặc nhìn thoáng qua bóng dáng tràn đầy năng lượng kia, bạn tốt bên cạnh vẫn như cũ không muốn buông tha anh, liền không nhịn được mà chế nhạo: "Sao lại không tiễn người ta về, cũng quá không có phong độ thân sĩ đấy."

Cố Đình Xuyên nhíu mày, chỉ nói một câu: "Tôi nhìn thấy paparazzi*."

*Thợ săn ảnh người nổi tiếng, hay theo dõi, chụp ảnh riêng tư của họ.

......

Công ty điện ảnh "Gia Diệp" hai năm gần đây có tác phẩm xuất sắc không ngừng, người sáng lập cùng mười cổ đông lớn nhất đúng là cha của Cố Đình Xuyên, mấy năm nay bởi vì thế hệ trước lực bất tòng tâm, dần dần cũng đem trọng tâm công ty giao cho đời sau.

Tuy nói nắm giữ cổ phần công ty, cũng muốn vì hội đồng quản trị làm việc, nhưng ý định ban đầu của Cố Đình Xuyên vẫn là thích sáng tác điện ảnh, bởi vì đối với anh mà nói, điện ảnh là một ngọn đèn sáng phản ánh thế giới.

Danh tiếng trong giới của anh từ trước đến nay là vinh để quá hủy*, bởi vì ai cũng không thể phủ nhận, người đàn ông còn trẻ tuổi này là một "Nhân vật" chân chính tràn ngập hiệp** khí.

*E hèm, cái này mình tra từng từ và theo ý mình hiểu nên ai rõ mọi người chỉ mình nhé [荣抵过毁] dạng như là nhiều cái tốt hơn xấu, mặc dù nhiều tin đồn nhưng vẫn có danh tiếng tốt.

**[侠]: hào hiệp, rộng rãi, hết lòng.

Sau khi《 Sông hắc ám 》 giành được một số giải thưởng lớn của "Giải Thưởng Cây Bạch Dương", Cố Đình Xuyên lập tức chú tâm đầu nhập vào bộ điện ảnh tiếp theo của anh, hơn nữa, vẫn là đề tài "Võ hiệp" anh chưa bao giờ thử sức.

Cũng bởi vì anh yêu cầu khắc nghiệt, phim trường mỗi ngày thường thường đều nằm trong áp suất thấp, quả thực là mưa gió đan nhau, hãi hùng khiếp vía.

Mọi người trong phim trường người đều nghe người đàn ông này chỉ huy, một màn quay diễn cũng không thuận lợi, anh đối với nữ diễn viên nhà đầu tư mang lại đây, vẻ tươi cười cuối khóe miệng liền cũng mất tích: "Cô rốt cuộc có thể diễn hay không? Hoặc là, dứt khoát nói như vậy, không biết diễn liền không cần diễn, tôi sẽ quay cho cô xinh đẹp, nhưng mời cô không cần tự cho là thông minh, ai cũng không được sửa cách diễn của tôi."

Nữ diễn viên bị anh một câu nghẹn đến, khóc cũng không phải, cười cũng không được, một gương mặt đẹp trở nên trắng bệch, cuối cùng đành phải hốc mắt rưng rưng để trợ lý đỡ đi nghỉ ngơi vài phút.

Cố Đình Xuyên kêu phó đạo diễn và người phụ trách các tổ lên, từng người huấn một lần, cuối cùng cúi đầu xem nhìn đồng hồ phát hiện thật sự quá muộn, lúc này mới phân phó mọi người trở về nghỉ ngơi, ngày mai buổi sáng 6 giờ tiếp tục đến phim trường.

Mỗi lần vừa đến giai đoạn đóng phim, người đàn ông này thật giống như tiêm thuốc tinh thần phấn khởi vào, chưa bao giờ biết mệt mỏi, liền tính đem một đám nhân viên công tác quật nằm sấp xuống, anh vẫn là người kiên trì đến cuối cùng.

Ban đêm, trợ lý lái xe đưa Cố Đình Xuyên trở về, xe chạy hòa vào dòng xe cộ vẫn đến thành phố S vào dinh thự Cố gia ở Minh Loan. Nơi này gần bờ biển, mật độ nhà tương đối lỏng lẻo, lại được xây dựng lưng chừng trên núi, bốn phía không khí tươi mát, diện tích cây xanh tự nhiên không cần phải nói, dư lại dường như tách biệt với thế giới hoa điểu phong nguyệt, một năm bốn mùa đều có phong cảnh ngắm.

Chân Cố Đình Xuyên vừa bước vào phòng khách, giày cũng chưa kịp cởi, liền thấy ba và mẹ ngồi ở trên sô pha xem TV, đọc báo, hiển nhiên là một bộ tư thế muốn hưng sư vấn tội.

Trong lòng anh hơi hơi nghi ngờ, nhưng đến gần vừa thấy, trên bàn trà đặt mấy cuốn tạp chí cùng báo chí, không phải phiên bản kinh tế tài chính hay phiên bản thể thao, mà là giải trí, ảnh chụp đầu đề chính là bản thân anh, bên cạnh còn có tin tức vài vị nữ minh tinh "Dan díu" với anh.

"Con cũng biết trở về, bao lâu không về nhà gặp những trưởng bối này?" Mẹ Thịnh Như trong miệng quở trách con trai nhỏ như vậy, nhưng vẫn xoay người kêu Tương tẩu người làm trong nhà rót nước cho anh.

"Gần đây công việc vội vàng của con còn chưa tính, bên người vây quanh nhiều tiểu minh tinh như vậy cũng không phải chuyện tốt, đều đã ba mươi tuổi rồi, cũng nên biết thu liễm."

Mặc dù việc này đối với anh mà nói là hiểu lầm vớ vẩn nhất, nhưng Cố Đình Xuyên cũng không nghĩ để ý tới bầu không khí vi diệu nghiêm túc trong nhà, anh còn thay đổi dép lê, lại cởi bỏ cúc trên cổ áo, biểu tình thả lỏng rất nhiều.

"Đình Xuyên, con chưa bao giờ mang bạn gái về, có phải sợ chúng ta không hài lòng hay không? Mẹ không phải yêu cầu cao đối với con dâu tương lai, chỉ là cùng với những cô gái không đứng đắn đó cả ngày truyền tai tiếng......"

Cố Lâm Phong gấp tờ báo trong tay lại, liếc con trai, lẳng lặng nói: " " Vết xe đổ " liền tại bên người, con muốn học anh cả phá sản kia của con? Con biết, mấy " tin đồn vô căn cứ " đó đối với công ty sẽ có ảnh hưởng."

"Anh cả" trong lời cha là người gần đây trốn đi nước Đức tìm ông bà - Con cả Cố gia, đồng thời cũng chính là cha của Cố Thái - Cố Đình Vĩnh.

Muốn nói đôi vợ chồng nhỏ Cố gia này, đều là bảo bối đời cháu của đại gia tộc, từ nhỏ tùy hứng, khởi điểm một đoạn thời gian vợ chồng son còn đường mật ngọt ngào, tuy nhiên trước đó vài ngày Cố Đình Vĩnh bị vợ phát hiện cùng minh tinh điện ảnh đang nổi ái muội, còn bị người phát hiện ở trong căn phòng xa hoa của hội sở*.

*Cái này mình tra thì giống như phòng bar nhưng sang chảnh hơn ý.

Cố thái thái lập tức ồn ào đến lật trời, hai người hiện tại đều giận dỗi đi nước ngoài, ai cũng không suy xét cảm xúc của đứa con Cố Thái làm sao để xoa dịu, thật là một chút ý thức trách nhiệm làm cha mẹ cũng không có.

Cố Đình Xuyên nghĩ đến đây tức khắc cảm thấy đầu càng thêm đau, nhéo nhéo huyệt thái dương, tâm nói loại quan hệ khác giới xử lý không tốt là muốn phiền anh cả đời.

Cũng khó trách người khác đều đề cập đến, làm một vị đại đạo diễn gia đình sinh hoạt có đôi khi thật không có chất lượng gì đáng nói, ít nhất với anh mà nói, yêu đương là một việc lãng phí thời gian nhất.

Cố Đình Xuyên đè ấn đường đang đau xuống, uống một ngụm trà nóng thanh nhuận, vững vàng mà buông chén trà, mới nói: "Những " Tin đồn " đó cũng không phải con muốn trêu chọc, bây giờ áp lực cạnh tranh của mấy tòa soạn rất lớn, liền tính con không gần nữ sắc, có tâm làm sáng tỏ, cũng bịt không được miệng của họ."

Tuy nói mặc kệ như thế, cuối cùng những cái truyền thông đó đều sẽ bởi vì bận tâm quan hệ hợp tác với "Gia Diệp" mà không viết nữa, nhưng việc này cũng vô pháp ngăn chặn "Tin đồn" lan truyền.

"Mặc kệ nói như thế nào, Đình Xuyên, chúng ta không phải muốn con " không gần nữ sắc ", mấy năm nay con đều chưa từng mang một cô gái con thích trở về...... Con nếu là...... Thật không thích con gái......"

Mắt thấy Thịnh Như càng nói càng thái quá, Cố Đình Xuyên quả thực cảm thấy cần thiết lặp lại một chút xu hướng giới tính của mình, trùng hợp lúc này Cố Thái liền từ trong phòng trên lầu đi xuống.

Đứa nhỏ này vốn dĩ am hiểu xem ánh mắt người khác, lúc này thấy chủ nhỏ ngắm ngắm vui buồn không hiện ra, liền cầm sách bài tập ngoan ngoãn đi tới, mở miệng: "Chú, chừng nào thì chú có thời gian?"

Cố Đình Xuyên nghĩ thầm đại khái là vấn đề gia đình gì đó giáo viên giải quyết không được, liền xoay người: "Như thế nào?"

"Cô Nghị cho bài tập hè về nhà, muốn chúng con quan sát tình huống công việc của trưởng bối, còn muốn viết một chút tiểu tiết." Cố Thái nói tới đây dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: "Chú, con có thể chọn chú không?"

Cố Đình Xuyên không nhanh không chậm mà nhìn thoáng qua cha mẹ, lúc này mới nhàn nhạt gật đầu: "Đã biết, tới xem chú mỗi ngày rốt cuộc đang làm những gì."

Thịnh Như đem Cố Thái ôm lại đây, cười đến giữa mày đều có nhợt nhạt nếp nhăn: "Cố Thái của chúng ta cũng lợi hại, từ nhỏ liền được hoan nghênh, hôm nay lại thu được thư tình của bạn học nữ đúng không?"

"Nhưng cô giáo Nghị nói, con và " các bạn ấy " sẽ không có kết quả."

Cố Đình Xuyên nhướng mày, ý tứ là tại sao.

Cố Thái cũng biểu tình nhàn nhạt mà nói: "Bởi vì cô nói, " phong cách không giống nhau, làm sao yêu đương "."

Một câu đem hai lão già Cố gia nói được đầy đầu mờ mịt, nhưng thật ra làm khóe miệng Cố Đình Xuyên nhếch môi, lại bỗng nhiên lâm vào suy nghĩ sâu xa nào đó.

Trong đầu anh bất giác mà hiện lên khuôn mặt xinh xắn của vị nữ sinh kia, một đôi con ngươi liễm diễm, trời sinh mặt mày mang cười, sợi tóc đen nhánh luôn hơi hơi cong, không thể xưng là tuyệt sắc, càng chưa nói tới người đẹp, lại không biết vì sao dáng đi đường chính là so với nữ diễn viên bên cạnh anh đều phải uyển chuyển nhẹ nhàng.

Mặc dù số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng thông qua Cố Thái miêu tả ngày thường, Cố Đình Xuyên đối vị cô giáo Nghị kia cũng dần dần có một cái ấn tượng rõ ràng, mới đầu, xác thật bởi vì liên quan đến cháu trai, anh đối với cô nhiều một ít lưu ý cùng ưu đãi, vì thế, cứ như vậy biến thành mỗi ngày đều hiểu đối phương nhiều thêm một ít.

Thậm chí, anh đối với cô cũng có một chút hảo cảm vi diệu, thật là một loại quan hệ kỳ diệu.

- -------------------------------

Á..a...aa..! *đập đầu vô gối* editor phi thường nghèo từ, mà tác giả viết toàn hàm ý thôi huhu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status