Phòng sách lúc nửa đêm

Chương 20: Không bị sao thật không công bằng


Phòng vệ sinh của Từ Lạc trang trí không được đẹp cho lắm, chỉ có một chậu rửa công cộng với chiếc ghế ngồi xổm, ngay cả vòi sen cũng không có, tầng hai thì không có giường, thảm rơm cũng không được đặt, chỉ là thuần túy như sử dụng một cái kho, bởi vì lúc trước Từ Lạc mỗi ngày điều muốn về nhà.

Dù cho trong nhà có đôi nhạc phụ lúc nào cũng xem thường hắn,

Và một cô em vợ tính khí khó chịu,

Dù cho cả nhà có bất hòa với hắn, không được ngủ với vợ,

Thì Từ Lạc cũng sẽ đóng cửa tiệm sách vào buổi tối thảnh thơi và đi về nhà.

Đây là,

Chưa nói tới sự tôn nghiêm,

Cũng chưa nói sự tự do,

Anh ta cũng muốn đi về nhà chịu đựng.

Anh ta nhút nhát, sợ sệt, và tâm tính như một đứa trẻ.

Bởi vì anh ta là Từ Lạc, không phải là một nhân vật vĩ đại được lưu tên trong lịch sử, cho nên mọi người không quan tâm đến sự có mặt của hắn;

Nếu như thân phận của anh ta là một vị Cổ Đại, thì Từ Lạc sẽ có chút giá trị và được xem điều đó là sự giả ngốc, và cuộc sống của anh sẽ có một chút gia vị.

Chu Trạch không thể đánh giá cao địa vị của Từ Lạc được, anh ta lớn lên từ Cô nhi viện, tuy tâm tính ít khi biểu hiện ra bên ngoài, nhưng anh luôn tồn tại mọi lúc, vì vậy anh ta rất nhạy cảm với những nổ lực của mình để học cách làm việc trong cuộc sống của bản thân, đó là anh ta luôn cố gắng nổ lực luôn làm tốt mọi việc tốt nhất có thể.

Chỉ là, nhìn vào khuôn mặt ướt đẫm trong gương, có một điều đáng tiếc trong trách tim của Chu Trạch.

Thương cảm cho Từ Lạc đồng thời cũng thương cảm cho chính mình.

Mọi người, điều có một khoảng không gian riêng, như chiếc lồng sắt, kiểu dáng và kích cỡ của chúng khác nhau, nhưng tóm lại điều có chúng.

Chu Trạch không muốn làm một quỷ vương, anh ta cũng không mong dựa vào sức mạnh của mình để hô mưa gọi gió, mặt khác, anh ta biết rằng mình sắp gặp chuyện chẳng lành, một cách nghĩ khác, thì cuộc đời của anh rất mệt mỏi, và anh muốn thay đổi lối sống của mình.

Bất kể như thế nào, anh ta cũng phải cố gắng sống sót, tiếp tục sống với cơ thể này.

Mở bàn tay ra, đặt ở trước mặt, móng tay của anh đã sớm trở về bình thường, không như lúc nảy.

Chu Trạch mỉm cười,

Được rồi,

Có lẽ anh ta nên sống một mình.

Anh cầm lấy chiếc khăn và xoa xao lên mặt của mình, Chu Trạch rời khỏi buồng vệ sinh, ngay khi bước ra ngoài, những sự rối rắm trên mặt đã biến mất, và anh ta trở nên tự do và nhẹ nhàng hơn.

Tiểu La Lỵ vẫn ngồi trên băng ghế plastic và nhìn vào cuốn truyện tranh minh họa.

"Chú, Nhị Nhị khát nước."

Tiểu La Lỵ gọi Chu Trạch.

Nó như một con thú cưng đang làm nũng với chủ.

Chu Trạch gật đầu, cầm chén rót cho cô bé một chút nước, đưa đến cho cô bé.

Cô bé tiếp nhận chén nước của anh, uống một ngụm, khóe miệng cười và thấy những chiếc răng.

Chu Trạch ngồi xuống gạch và đưa tay xoa đầu Tiểu La Lỵ, rất thoải mái và không có đề phòng gì.

Thời gian, chậm rãi trôi qua,

Tiểu La Lỵ tiếp tục xem sách,

Chu Trạch tiếp tục ở bên cạnh,

Một lớn một nhỏ,

Rất an toàn.

Tiểu La Lỵ xem đến chuyện thấy thú vị cầm đến đưa cho Chu Trạch cùng xem, anh ta cũng đáp lại, kể cho cô nghe về những câu chuyện khác.

Cũng không biết mất bao lâu, chiếc xe màu đỏ kia đã đến và mở cửa ra.

Mẹ cô bé đẩy cửa bước vào, cảm tạ Chu Trạch, cô ấy khi đến như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, miệng Chu Trạch xuất hiện một đường cong, thật muốn đi đến tiệm cắt tóc đó nói đạo lý, không nên hành nghề tránh lừa người.

Tất nhiên, rất muốn nói như vậy, nhưng bà sẽ có thể trách rằng đã xen quá nhiều vào chuyện của người khác.

Tiểu La Lỵ xoay người nói lời cảm ơn với Chu Trạch, sau đó rời đi cùng với mẹ mình.

Từ đầu đến cuối, cô bé không hề quay đầu nhìn lại một lần.

Đi, là đi luôn.

Chu Trạch đến bên quầy, lấy cái hộp mà người phụ nữ kia tặng, lúc này mới phát hiện, bên trong là một chồng tiền, ba ngàn khối.

Cũng không tệ lắm,

Chu Trạch không nghĩ sẽ trả lại,

Anh ta đang thiếu tiền, lấy sử dụng trước đã.

Chu Trạch nghĩ rằng do mình tìm ra nó, giống như mọi suy nghĩ trong đầu điều đã thông suốt;

Nhưng anh ta đã thấy mình đã phá vỡ thứ gì đó, và nó như có chút thăng trầm.

Chỉ là như vậy, ít nhất bản thân anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chu Trạch tiện tay lấy một quyển sách rất lớn trên kệ, đây là cuốn sách sao chép nổi tiếng, là một món đồ không bán được, không biết Từ Lạc lúc đã bị ép qua cánh cổng lớn không, cả loại sách này mà cũng nhập.

Lật mở ra xem,

Trang này chính xác là "khó bị nhầm lẫn"

"này."

Chu Trạch buộc miệng chậc lưỡi,

Thú vị.

Nhìn đồng hồ, anh phát hiện đã muộn, nghĩ đến buổi tối anh còn hẹn hò với Vãn Thu đi xem phim, Chu Trạch định đi ăn trước một bữa cơm.

Đi đến tiệm mì bên cạnh, Chu Trạch sửng sốt, trông thấy Hứa Thanh Lãng đang quỳ dưới mặt đất.

Hai mắt đỏ bừng, bên người còn có rất nhiều bình rượu, trong tay vẫn có một bình để uống, tiếp tục uống.

"Không, thật không công bằng...không công bằng..."

Hứa Thanh Lãng tự nói với mình, mặc sự hiện diện của Chu Tạch, anh ta cơ bản cung không để ý.

"Này?" Chu Trạch đưa tay vỗ bờ vai của Hứa Thanh Lãng, "Anh ổn chứ?"

Anh ta muốn nhắc nhở Hứa Thanh Lãng, rượu có thể bị đánh cắp cho những người khác, nhưng nếu anh ta uống say, chạy ra ngoài, thì nó không đơn giản như mất tiền.

Thậm chí, nếu vô tình Hứa Thanh Lãng gặp một cô gái trên đường trong đêm khuya, có thể anh ta sẽ xâm hại đến cô gái ấy.

Hứa Thanh Lãng cơ thể run lên, ngẩng đầu lên, Chu Trạch nhìn thấy một sự thương hại, tay bóp nát hoa lan, chỉ chỉ vào Chu Trạch và buồn bã nói:

"Hôm nay, là ngày giỗ của cha mẹ ta."

Chu Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Nén bi thương."

Đợi một lúc,

Hứa Thanh Lãng tiếp tục uống rượu.

Chu Trạch chỉ có thể nhắc nhở: "Đêm nay, đừng nấu ăn?"

"Làm! Nấu cơm!"

Hứa Thanh Lãng lảo đảo đứng dậy, eo liễu, duyên dáng, sửng sờ lạ thường, tư thế như sắp sụp đổ, hận là không thể trực tiếp dìu anh ta, ngửi mùi thơm trên người của anh.

"Có thể gắng gượng không?"

Chu Trạch miệng nói như thế, nhưng vẫn ngồi xuống ghế và chuẩn bị ăn cơm.

Ăn một bửa cơm đối với anh rất khó khăn, nên anh cũng không muốn tìm đến một nơi nào khác.

Hứa Thanh Lãng vẫy vẫy tay, đi vào trong buồng,

Rất nhanh,

Âm thanh bên trong bếp lửa truyền ra, Hứa Thanh Lãng xào lại rau.

Chu Trạch lấy điện thoại ra và anh thấy Vãn Thu gửi tin nhắn cho mình, nói rằng cô ấy sẽ đến đón anh ngay.

Chu Trạch trả lời lại "được."

Ngẫm lại chưa đủ long trọng lắm,

Lại thả thêm một cái "ha ha ha pháo biểu tình",

Nhưng anh cảm thấy có chút hơi lố,

Nên ngay lập tức thu hồi lại.

Ngẫm lại thì có chút giấu đầu lộ đuôi.

Lại gửi tin nhắn lại "ha ha",

Nhưng ngay sau đó cảm thấy " ha ha "hai chữ không đủ thân thiện,

Nhưng lại cảm thấy gửi lại lần hai thì quá lộ liễu,

Rối rắm...

Chu Trạch bị vướng vào bàn ăn tối,

Một vị khác đang xào rau thì, cũng rất đang rối rắm.

Trong nồi là thịt lợn đang hâm lại, cơm được nấu chín trong nồi, nó rất đơn giản nhưng rất ngon.

"Dựa vào cái gì mà không bắt hắn, mà lại bắt cha mẹ của tôi?"

Khi nấu ăn Hứa Thanh Lãng vừa lầm bầm vừa xào rau.

Có một câu như thế này, con người phải chịu rất nhiều sự bất bình đẳng, ý nghĩa là, đó là mặt tối tăm của con người.

"Này thật không công bằng, thật không công bằng." Hứa Thanh Lãng tiếp tục lầm bầm,

"Làm sao ngươi có thể tiếp tục ở lại? Làm sao ngươi vẫn được ở lại nơi này?"

Đôi mắt của anh trở nên chậm chạp, nhưng tần suất nấu ăn thì không thay đổi, anh ta là một đầu bếp tốt, đã trở thành bản năng.

Im lặng, Hứa Thanh Lãng lấy ra từ tủ bếp một cái lọ màu vàng và đổ một ít bột vào nồi thịt lợn.

"cha mẹ ta bị bắt, tại sao ngươi không bị bắt đi? Chẳng lẽ là vì ngươi đã cứu mạng cô bé kia?"

"Ha ha, đùa à?"

"ngươi muốn ăn cơm?"

"được, ta sẽ cho ngươi ăn cơm."

Hứa Thanh Lãng không ngừng hít thở sâu.

"Đã xong chưa?" Chu Trạch bên ngoài thúc giục.

"Nhanh."

Hứa Thanh Lãng sửng sốt. Trong ánh mắt lóe lên một sự chần chờ, nồi vẫn đậy nắp, anh thấy rằng cơm phải đưa vào lò để hâm nóng lại.

Đợi cơm, Chu Trạch cho thịt hâm lại, rồi anh đem ra dĩa, lúc này anh mới bưng chén dĩa đi ra.

Chu Trạch nhìn vào màn hình di động của mình, nhìn Hứa Thanh Lãng thần sắc rất kém, đặt cơm xuống, có chút lo lắng nói:

"trông như thế, bỏ quên bỏ muối à?"

Hứa Thanh Lãng lắc đầu.

Chu Trạch cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Hứa Thanh Lãng tay run lên một chút, bờ môi khẽ nhếch lên, đang chuẩn bị ăn, Chu Trạch buông đũa xuống.

"Nước ô mai hoặc nước mướp đắng đâu?" Chu Trạch hỏi.

""À, được."

Hứa Thanh Lãng đi vào, cầm ra một chén nước ô mai đi về phía Chu Trạch.

Chu Trạch cầm lấy, ngửi xem hương vị của nó, sau đó hít một hơi, chuẩn bị uống, điện thoại của anh lúc này bổng reo lên một cái,

"Tôi đã đến, ra đi."

Chu Trạch suy nghĩ một chút rồi buông chén nước ô mai xuống.

Anh ta biết rằng sau khi anh ta ăn bửa ăn này, có thể sẽ mất một khoản thời gian dài để bình thường lại, vì khuôn mặt anh trong như mọi thứ đang mắc nợ anh rất nhiều tiền vậy.

Ngẫm lại, thì quên đi.

Cộng thêm quá khứ kiếp trước, đây là lần đầu tiên anh ra ngoài xem phim, nên nghiêm túc một chút.

Nếu như ban đầu chính anh đi thì nó không khó lắm, nhưng bây giờ cơ thể này là Từ Lạc thì đây là nhiệm vụ rất khó khăn hơn nhiều.

Hiện tại đã đổi thành Từ Lạc, nên ngay lập tức nhiệm vụ mới biến thành nhiệm vụ của cấp độ lớn của Boss,

Mình cũng không hiểu nên mừng hay nên buồn nữa?

Bây giờ bản than mình đang nổ lực,

Đánh bại chính mình? Sau đó đem người vợ xinh đẹp của mình về.

"Tiền, trên tài khoản, vào cuối tháng, tôi sẽ đưa."

Chu Trạch đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài,

Xe của bác sĩ Lâm đã đậu ở ven đường, cửa sổ buông xuống, đang đợi anh ra.

Mà trong tiệm mì, Hứa Thanh Lãng có chút thay đổi, sau đó đem tất cả những thứ trên bàn liền vung xuống đất,

Ôm đầu, và ngồi khóc trên đất,

Tiếng khóc càng ngày càng lớn,

Đến cuối cùng,

Biến thành một tiếng gào thét....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status