Phu thê nhà nghèo

Chương 34: Hiện trường lật xe


Edit: Sahara

Lý Hầu La thấy Tần Chung trả lời như thế, nội tâm thấy rất hài lòng, bèn ho khụ một cái rồi nói: "Chủ yếu là ta sợ chàng học thói xấu!" Tiểu tướng công của nàng yếu ớt như thế, làm sao chống chọi nổi với bầy sói bầy hổ kia.

Ý cười của Tần Chung càng sâu hơn: "Ta biết!"

Lý Hầu La có cảm giác Tần Chung cười có chút thâm ý, làm nàng bỗng thấy không được tự nhiên cho lắm: "Hiện giờ trời thường đổ tuyết lớn, muốn đi một chuyến lên huyền thành cũng không dễ dàng gì, sức khỏe chàng lại không tốt, chúng ta đến tiệm sách trước đi!"

Tần Chung cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, nên rất ngoan ngoãn đi theo Lý Hầu La đến tiệm sách.

"Tương công, chàng cứ ở yên ở đây chờ, ta đi một lát sẽ về ngay." Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, cộng thêm vẻ ngoài yếu ớt vô hại của Tần Chung, cho nên Lý Hầu La luôn lo lắng những khi nàng không có ở bên cạnh thì Tần Chung sẽ bị người ta ức hiếp.

Dặn dò Tần Chung thôi vẫn chưa đủ, Lý Hầu La còn quay sang mỉm cười nói với Mã chưởng quầy: "Mã thúc, làm phiền Mã thúc trông chừng tướng công nhà cháu giúp cháu, đừng để cho chàng ấy chạy ra ngoài."

Mã chưởng quầy dở khóc dở cười, vuốt râu nói: "Yên tâm đi! Tướng công nhà cháu cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi."

Lý Hầu La cười ha ha, so sánh tuổi thực với nàng, Tần Chung còn không phải là một đứa trẻ sao? Lý Hầu La vẫy vẫy tay tạm biệt Mã chưởng quầy và Tần Chung xong thì nhanh chóng xoay người đi vào trong gió lạnh.

Mãi đến khi không còn thấy được bóng dáng Lý Hầu La đâu nữa, nhưng Tần Chung vẫn còn đứng ở trước tiệm sách mà nhìn.

Mã chưởng quầy thầm cười trộm trong lòng, quả là vợ chồng mới cưới, tình cảm giữa đôi phu thê trẻ này đúng là rất tốt! Tuy Tần Chung còn rất trẻ, nhưng luôn mang lại cảm giác trầm tĩnh ổn trọng cho người ta, vậy mà bây giờ lại....

Mã chưởng quầy cười ra miệng một tiếng, cất lời trêu chọc: "Chung ca nhi, đừng đứng ở đó hóng gió lạnh nữa, mau qua đây hơ than nóng sưởi ấm đi! Nếu không, lỡ như cháu mà bị đông lạnh bệnh rồi, thì chắc tiểu nương tử nhà cháu sẽ không tha cho ta đâu."

Tần Chung nghe thế thì có chút ngượng ngùng quay đầu lại, đi đến ngồi xuống ở phía đối diện Mã chưởng quầy: "Để Mã thúc chê cười rồi!"

Mã chưởng quầy phất phất tay, cười híp mắt nói: "Ta hiểu, ta hiểu mà! Ai mà chẳng có những lúc như vậy!" Mã chưởng quầy nhìn trên dưới Tần Chung đánh giá một vòng: "Chung ca nhi, mới có mấy hôm không gặp mà trông khí sắc của cháu đã tốt hơn trước rất nhiều rồi đó." Da dẻ Tần Chung rất trắng, nhưng trước kia là trắng theo kiểu bị bệnh, suy nhược, vừa nhìn là biết không được khỏe, nhưng hiện giờ thì rốt cuộc cũng đã có chút huyết khí.

(*có huyết khí: ý nói da dẻ hồng hào. Có khí sắc: nhìn có tinh thần hơn. Cả hai cách nói đều là miêu tả thần thái trong có vẻ khỏe mạnh.)

Tần Chung cười một tiếng: "Đề nhờ người trong nhà chăm sóc tốt ạ!" Nói đến đây thì Tần Chung hơi dừng lại một chút nhìn Mã chưởng quầy.

Mã chưởng quầy à một tiếng: "Mẹ cháu đúng là rất để ý quan tâm đến cháu!"

Tần Chung gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn Mã chưởng quầy.

Mã chưởng quầy khó hiểu nhìn lại Tần Chung: "Làm sao vậy?"

Tần Chung khựng lại, lên tiếng: "Dạ, mẹ cháu đúng là rất để ý quan tâm đến cháu...." Dừng lại một chút, ánh mắt Tần Chung bỗng trở nên nhu hòa, dịu giọng nói: "Cũng may là bây giờ Hầu La đến rồi, mẹ cháu cuối cùng cũng không cần phải nhọc lòng lo lắng cho chuyện của cháu nữa!"

Ban đầu, nhìn dáng vẻ Tần Chung, Mã chưởng quầy còn tưởng hắn muốn nói cái gì, thì ra là đánh một cái vòng lớn để khen nương tử nhà mình! Mã chưởng quầy vuốt râu nhìn Tần Chung, mỉm cười nói: "Không tệ! Nương tử cháu đúng là một cô nương tốt!"

Tần Chung hơi chà xát mấy ngón tay vào nhau, khóe miệng không khống chế được mà khẽ cong lên một chút, nhỏ giọng ừm một tiếng.

Mã chưởng quầy nhìn bộ dáng này của Tần Chung mà cảm thấy có chút ê răng, ông lớn tuổi rồi, làm không được mấy loại chuyện khoe khoang trần trụi như đám người trẻ tuổi này: "Chung ca nhi, nhìn tình hình này của cháu thì sức khỏe chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn, sau này cháu có tính toán gì không? Thật không đọc sách nữa sao? Như vậy thì quá đáng tiếc!" Trước kia, thời điểm Tần Chung còn ở thư viện, vẫn thường xuyên đến chỗ của ông chép sách kiếm tiền, mười ba tuổi thi đậu đồng sinh không tính là giỏi, tuy nhiên, dù đứng chung một chỗ với những thần đồng khác, nhưng lại không hề lu mờ.

Có điều, Tần Chung luôn khiến cho Mã chưởng quầy có một cảm giác rất quái dị, đứa trẻ này làm việc luôn không nóng không vội, giống như.... Giống như là muốn khống chế một cái gì đó rất khó mà hình dung. Mã chưởng quầy cũng không biết cảm giác của mình có chính xác hay không? Nhưng dựa vào nhãn lực và trực giác nhiều năm của ông, lúc đó, ông đã dám khẳng định sau này Tần Chung nhất định sẽ rất có tiền đồ.

Thế nhưng, sau đó Tần Chung lại đột ngột bệnh nặng mà không hề có dấu hiệu báo trước, thậm chí mạng sống cũng là vất vả giành từ quỷ môn quan về. Chớp mắt một cái thì đã trôi qua ba năm, mãi đến đầu xuân năm nay, ông mới thấy Tần Chung xuất hiện lại ở cửa hàng của mình.

Nghe nói Tần Chung bị rớt xuống hố băng vào mùa đông, nhưng Tần Chung luôn ổn trọng cẩn thận, thì sao tự dưng lại vô duyên vô cớ rơi xuống hố băng được chứ? Mã chưởng quầy dò hỏi: "Chung ca nhi, sao lúc ấy cháu lại rơi xuống hố băng thế? Con đường kia, cháu đã đi đi lại lại rất nhiều rồi mà." Tần Chung đến thư viện trong huyện thành học hành được ba năm, mỗi ngày đều phải đi qua con đường kia. Dù là tiết trời mùa đông, nhưng trời không u ám, con đường kia lại không hẹp, có nói thế nào thì cũng không thể rơi xuống sông Thông Giang được!

Tần Chung nghe hỏi, sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười đáp: "Ngày đó, cháu thấy mặt nước kết băng, lại có sương mù lượn lờ, nên mới nghỉ chân xem xét một chút, ngờ đâu lại bất cẩn trợt chân một cái. Cũng chỉ trách cháu bị cảnh sắc xinh đẹp mê hoặc, nhất thời sơ ý."

Thấy biểu hiện của Tần Chung không có chỗ nào khác thường, Mã chưởng quầy thầm mắng mình nghi thần nghi quỷ, ông khẽ thở dài rồi nói: "Thì ra là chuyện ngoài ý muốn, vậy về sau cháu nhất định phải cẩn thận một chút, bằng không, nương tử nhà cháu chắc chắn sẽ lắp luôn sông Thông Giang cho mà xem!"

Tần Chung hơi rũ mắt: "Ừm! Đây là điều tất nhiên ạ!"

"Vậy còn chuyện đọc sách thì sao? Sức khỏe đã khá hơn, cũng nên trở lại thư viện chứ...." Nói đến đây, Mã chưởng quầy đột nhiên im bặt, bởi vì ông sực nhớ đến gia cảnh của Tần Chung. Trước kia, Tần gia là một hộ giàu có trong huyện, về sau gia đạo sa sút, bất đắc dĩ phải dọn đến Tiểu Thanh Thôn sinh sống. Nghe nói vì trận bạo bệnh này của Tần Chung mà cuộc sống của Tần gia càng thêm gian nan, hiện tại, lấy đâu ra tiền để chăm lo cho Tần Chung đọc sách tiếp đây?

Mã chưởng quầy thầm hối hận không thôi, cái hay không nói, lại đi nói cái xấu.

Tuy nhiên, Mã chưởng quầy không ngờ Tần Chung lại trả lời mình bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, còn mang theo một chút đắc ý nữa: "Phiền Mã đại thúc nhọc lòng*, đầu xuân sang năm cháu sẽ trở lại thư viện đọc sách tiếp tục!"

(*cách nói phiền/ làm phiền người nhọc lòng/ lo lắng / bận lòng... nghĩa là cám ơn người đó đã quan tâm lo lắng cho mình, nhưng cũng tùy theo trường hợp, quan hệ giữa hai bên và giọng điệu của người nói mà quyết định xem cách nói này là cám ơn người khác đã quan tâm hay là mỉa mai người đó nhiều chuyện xen vào chuyện của người khác.)

Mã chưởng quầy nghe thấy vậy thì rất vui vẻ: "Như vậy thì thật tốt quá! Tần gia của cháu cuối cùng cũng có thể trở mình, không còn phải chịu đựng ngày tháng gian nan nữa!" Nếu Tần Chung mà là con cháu nhà ông, thì ông sẽ hận không thể mỗi ngày đều thắp hương bái phật, cảm tạ Bồ Tát. Cha mẹ Tần Chung chắc chắn cũng không đành lòng thấy tương lai đứa trẻ bị bỏ lỡ.

Tần Chung lắc lắc đầu: "Là Hầu La, chẳng những nàng tìm phương thuốc bồi bổ cho cháu, mà mỗi ngày còn thêu thùa bán lấy tiền để cháu quay lại thư viện." Tần Chung như thế này thật giống bộ dáng của mấy đứa con nít vừa có được y phục mới liền gấp không chờ nỗi mà mang đi khoe khoang khắp nơi, một chút ý che giấu cũng không có, khiến Mã chưởng quầy nghe mà sửng sốt. Ở thời đại nam tôn nữ ti* này, nữ nhân là vật phụ thuộc vào nam nhân, nam nhân mới là trụ cột trong nhà. Đồng thời, nam nhân làm việc kiếm tiền nuôi sống gia đình là chuyện hiển nhiên. Một người nam nhân mà dựa vào nữ nhân, thì đó chính là bám váy đàn bà.

(*nam tôn nữ ti: nam cao nữ thấp. Câu đồng nghĩa: trọng nam khinh nữ.)

Người như vậy chẳng những vừa trơ trẽn, mà sau này, nếu Tần Chung dám đối xử không tốt với Lý Hầu La, thì thanh danh của hắn nhất định sẽ bị tổn hại. Tần Chung là người thông minh, Mã chưởng quầy không tin hắn không biết hậu quả của việc nói ra điều này là gì.

Thế nhưng, Tần Chung lại cứ nói thẳng ra như vậy mà chẳng thèm che giấu....

Mã chưởng quầy trầm ngâm một lúc lâu, mới lên tiếng nhắc nhở: "Tình hình trong nhà có thể nói với ta, nhưng tuyệt đối không được nói với người khác."

Tần Chung chỉ cười cười, không đồng ý, cũng không phản bác.

Đúng vào lúc này, giọng nói của Lý Hầu La nhẹ nhàng vang lên ở ngoài cửa: "Tướng công, ra đây, chúng ta về nhà!"

Mã chưởng quầy thấy hai mắt Tần Chung đột ngột sáng rỡ, hoàn toàn không đúng với tính tình trước giờ của hắn. Tần Chung nhanh chóng đứng dậy, cất bước đi về phía ngoài cửa, nhưng vừa đi được hai bước thì dường như sực nhớ ra gì đó, bèn quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nói: "Mã thúc, làm phiền thúc lâu như vậy, lần sau cháu sẽ đến thăm thúc."

Mã chưởng quầy cũng đứng dậy phất phất tay với Tần Chung, vừa cười vừa mắng: "Tiểu tử như cháu còn nói những lời như vậy với ta, có phải là quá khách sáo rồi không?"

"Tướng công....." Không đợi Tần Chung kịp trả lời Mã chưởng quầy, Lý Hầu La đã ôm theo túi lớn túi nhỏ đi tới. Việc đầu tiên Lý Hầu La làm sau khi bước vào cửa hàng là nhìn Tần Chung từ đầu đến chân một lượt, thấy hắn vẫn y như lúc nàng đi thì mới yên tâm, sau đó giơ giơ tay phải lên: "Tướng công, chàng lấy bao giấy dầu này ra giúp ta đi!"

Tần Chung nghe lời Lý Hầu La cầm lấy bao giấy dầu. Lúc này, Lý Hầu La mới cười tủm tỉm quay sang nhìn Mã chưởng quầy: "Mã thúc, người giúp cháu chăm sóc tướng công tốt như vậy, cháu không có gì cảm tạ, ở đây có nửa con vịt, thúc nhận lấy mang về cho cháu trai cháu gái ăn cho vui đi ạ!"

Mã chưởng quầy không ngờ Lý Hầu La lại mua đồ tặng cho mình: "Nói gì thì ta cũng xem như là nhìn tướng công cháu lớn lên, nó chỉ ở lại tiệm của ta một lát thôi mà cháu đã mang thứ này tới, đây là muốn nói ta tính toán chi li phải không?" Mã chưởng quầy cố ý tỏ vẻ giận dữ.

Lý Hầu La lại mỉm cười đến hai mắt cong vòng: "Xem Mã thúc người nói kìa! Tính toán? Nếu thúc không nhận lấy nửa con vịt này thì mới là tính toán với cháu đó. Hơn nữa, cái này đâu phải cháu cho thúc, mà là cho mấy đứa cháu trai cháu gái nhà thúc mà! Sao vậy? Chẳng lẽ thúc chê đồ của cháu quá ít à?"

Mã chưởng quầy chỉ chỉ ngón tay vào Lý Hầu La mà dở khóc dở cười: "Đúng là dẻo miệng mà!" Tiếp theo ông lại cố ý nói với Tần Chung: "Chung ca nhi, thúc thấy nương tử này của cháu rất lợi hại đó, về nhà cháu phải rèn luyện mồm mép thêm mới được!"

Tần Chung hơi cong cong khóe miệng, nghiêng đầu chăm chú nhìn Lý Hầu La, nhưng lại không trả lời câu nói vừa rồi của Mã chưởng quầy.

Lý Hầu La thì lại tiếp lời của Mã chưởng quầy ngay: "Mã thúc, thúc đừng dạy hư tướng công nhà cháu, tướng công cháu thương cháu còn không hết nữa là!" Dứt lời, nàng còn tinh nghịch nghiêng đầu liếc trộm Tần Chung, nói bằng giọng lấy lòng: "Đúng không, tướng công?"

Dù biết Lý Hầu La chỉ là đang nói đùa, nhưng Tần Chung lại nhìn Lý Hầu La, trả lời một cách vô cùng nghiêm túc: "Ừm!"

"Đi đi, đi đi!" Mã chưởng quầy nhận lấy bao giấy dầu gói nửa con vịt từ tay Tần Chung, không muốn nhìn cảnh "chướng mắt" này nữa nên phất phất tay đuổi hai người đi. Làm như ông chưa từng thành thân vậy, nhà ông cũng có lão bà tử đó.

(*lão bà tử: cách gọi vợ của những cặp vợ chồng già.)

Lý Hầu La và Tần Chung cùng cáo từ với Mã chưởng quầy, rồi xoay người rời khỏi tiệm sách.

Mã chưởng quầy đứng ở cửa tiệm sách nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ, trên người Lý Hầu La dường như có sức sống vô cùng vô tận, đi đường nhanh như bay, còn Tần Chung thì đi không nhanh không chậm, nhưng cả hai đứng chung một chỗ thì nhìn vô cùng hài hòa....

Mã chưởng quầy còn thấy Tần Chung muốn xách giúp Lý Hầu La một ít đồ, nhưng lại bị Lý Hầu La cự tuyệt, dễ dàng tránh thoát bàn tay Tần Chung. Xa xa, còn nghe thấy giọng Lý Hầu La líu ríu rằng mua cái này ở đâu, cái kia ở đâu, trở về rồi sẽ xử lý thế nào.... Tần Chung trước sau vẫn luôn nghiêng đầu mỉm cười nhìn Lý Hầu La, thường xuyên gật đầu, hoặc nói một câu đáp lại.

Mã chưởng quầy nhìn đến có chút thẫn thờ, trước kia, ông cũng từng cùng nương tử nhà mình hoạn nạn có nhau như thế. Chỉ tiếc, sau khi kiếm được ít tiền, ông lại học theo người khác cưới thêm tiểu thiếp, nhưng nương tử lại chưa từng oán trách ông một câu nào. Ông cũng xem như không biết đến chuyện nương tử âm thầm thương tâm. Hiện tại, người già rồi, mới hiểu được đạo lý hồng phấn rồi cũng hóa thành xương khô, mà ông và nương tử cũng trở thành tương kính như tân*. Người đời thường dùng câu nói tương kính như tân này để hình dung mối quan hệ tốt đẹp của phu thê, lại không biết rằng, phu thê như vậy quả thật có thể chung sống với nhau đến già, nhưng trong đó vẫn tồn tại một tấm màn ngăn cách.

(*tương kính như tân: tôn trọng lẫn nhau.)

Hiện tại Tần Chung còn trẻ, vẫn còn thấy Lý Hầu La mới mẻ, nhưng phu thê chung sống làm sao tránh khỏi việc va chạm. Có mới nới cũ đã thành bản tính của nam nhân. Mã chưởng quầy nghĩ đến đây lại khe khẽ thở dài, nếu Tần Chung cứ sống mãi ở Tiểu Thanh Thôn, thì nhất định có thể bạc đầu giai lão với Lý Hầu La. Thế nhưng, Tần Chung thật sự có thể sống mãi ở Tiểu Thanh Thôn sao? Chờ khi Tần Chung trở nên nổi bậc hơn người rồi, liệu hắn có còn toàn tâm toàn ý đối với Lý Hầu La nữa không?

Mã chưởng quầy lắc lắc đầu, ông thấy được bóng dáng của mình và nương tử thời trẻ trên người Tần Chung và Lý Hầu La. Nếu có thể, ông thật hy vọng Tần Chung sẽ không giống như ông, già rồi, từng trái ôm phải ấp, thời khắc này mới thấy hối hận thì mọi chuyện đều đã qua. Bỏ đi, nếu Tần Chung thật sự trở nên nổi bật, thì hắn cũng là người làm đại sự, tất nhiên sẽ không để nhi nữ tình trường trói buộc. Nam nhân thành công, có người nào không tam thê tứ thiếp đâu? Đành phải xem tạo hóa của hắn.

Lý Hầu La nào biết trí óc Mã chưởng quầy đang tưởng tượng phong phú ra sao, lúc nàng và Tần Chung đến cổng huyện thành, thì xe bò còn đang chờ ở đó.

"Trương thúc, làm phiền thúc chờ lâu như vậy! Sau khi trở về, cháu nhất định sẽ trả thêm tiền thuê xe cho thúc!" Lý Hầu La bỏ túi lớn túi nhỏ lên xe, rồi lấy tấm chăn trên xe bọc kín mít Tần Chung lại, xong xuôi hết mới quay đầu lại nói với vị Trương thúc đánh xe bò.

Hơn phân nửa thôn dân ở Tiểu Thanh Thôn đều họ Trương, cũng không có quan hệ họ hàng gì với Tần gia cả. Gọi Trương thúc chẳng qua là vì tuổi tác ông ấy độ khoảng trung niên mà thôi. Nếu là người già thì sẽ gọi là gia gia.

Vị Trương thúc kia hơi ngại ngùng: "Không cần trả thêm, đã giao trước là bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu là được."

"Vậy sao mà được chứ? Trời lạnh, thúc đã đứng đợi lâu như thế còn gì. Thời gian mà thúc đợi đã bằng với thời gian thúc có thể đánh được một chuyến xe nữa rồi. Nói thế nào thì cháu cũng phải trả thêm tiền mới được." Lý Hầu La ngồi xuống cạnh Tần Chung, tìm giúp vị Trương thúc kia một lý do để ông ấy nhận tiền.

"Vậy... Vậy ta xin nhận số tiền này vậy!" Trương thúc thấy rất ngại, tuyết rơi lớn như vậy, tất cả mọi người đều ở trong nhà tránh lạnh, làm gì còn ai đi lên huyện, đã suốt mấy ngày trời ông không đánh được chuyến xe nào rồi.

Bánh xe chậm rãi lăng trên nền tuyết dày, lưu lại hai rãnh nhỏ thật sâu trên đường. Sức khỏe Lý Hầu La tốt, trời thế này cũng không thấy lạnh bao nhiêu. Xe lắc lư, Lý Hầu La dựa vào Tần Chung nhắm hai mắt lại.

Tần Chung thấy thế, nhỏ giọng dặn dò Trương thúc đang đánh xe phía trước: "Trương thúc, đánh xe nhẹ thôi!" Tiếp đó thì nhẹ nhàng vuốt bay đi mấy hoa tuyết bám vào tóc Lý Hầu La. Sợ động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức Lý Hầu La, Tần Chung khẽ dịch thân mình, dùng một nửa tấm chăn đấp lên người Lý Hầu La.

Khóe miệng Lý Hầu La cong lên một độ cong rất nhỏ: Rất tốt, nam nhân ấm áp, biết quan tâm!

Sau đó, cũng không biết là không khí quá tốt, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Lý Hầu La thật sự từ từ ngủ thiếp đi.

"Hầu La, Hầu La...." Lý Hầu La mơ màng mở mắt, liền thấy ngay khuôn mặt Tần Chung đang ở gần sát, miệng còn khẽ gọi tên nàng.

Lý Hầu La đứng dậy duỗi lưng một cái: "Tới rồi?"

Tần Chung gật gật đầu, sờ sờ trán nàng một cái, thấy nàng không có dấu hiệu phát sốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Sau này gặp phải thời tiết như hôm nay thì không thể ngủ ở bên ngoài được!"

Lý Hầu La không mấy để ý mà gật đầu, ôm lấy túi lớn túi nhỏ, thanh toán tiền xe, để Tần Chung đi lên trước, vừa tới cửa thì nàng đã lớn tiếng gọi: "Mẹ, chúng con về rồi!" Giọng nói Lý Hầu La nhẹ nhàng nhưng lại có lực xuyên thấu rất lớn, mọi người ở trong phòng đều nghe thấy.

Tần Tử Viễn là người đầu tiên chạy ra, giống hệt như một chú chó con cực kỳ vui vẻ, miệng cười tươi, hai mắt sáng rỡ đứng bên cạnh cửa: "Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, hai người về rồi!" Nhóc con nhiệt tình y như đang nghênh đón người thân ở xa lâu ngày mới về thăm nhà.

Hai tay Lý Hầu La đều mang đồ, không cách nào ôm Tần Tử Viễn được, bèn mỉm cười mà nói: "Đúng vậy! Tiểu Tử Viễn của chúng ta ở nhà có ngoan không?"

Tần Tử Viễn vội nói: "Ngoan ạ! Con rất ngoan! Mẹ và bà bảo con làm cái gì con liền làm ngay."

Lý Hầu La nghe xong thì thấy rất mắc cười, còn nói là bảo cái gì liền làm ngay nữa chứ, chuyện có thể bảo nhóc làm là chuyện gì? Chỉ có duy nhất một chuyện là ăn mà thôi!

Tần Chung đi phía trước, Tần Tử Viễn nhìn nhìn hai tay Tần Chung, thấy hai tay tiểu thúc thúc trống trơn, vì thế, nhóc liền đi song song với Lý Hầu La, miệng thì không ngừng lải nhải hỏi những câu hỏi như một tiểu đại nhân: "Tiểu thẩm thẩm, hai người đi lên huyện có mệt không? Trên huyện chơi có vui không? Có bị lạnh không?" Bla bla bla..., đi bên cạnh Lý Hầu La, cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tử Viễn chưa từng khép lại.

Tần Chung dừng bước, xoay người lại giữ chặt Tần Tử Viễn, nhỏ giọng nói vào tai nhóc: "Con lấy lòng tiểu thẩm thẩm con làm gì? Tiểu thẩm thẩm của con là nương tử của thúc, cho dù đồ thật sự ở trong tay tiểu thẩm thẩm của con đi nữa, nhưng phải đợi thúc bảo cho các con, thì lúc ấy tiểu thẩm thẩm con mới được phép cho các con!"

Ngay tức khắc, Tần Tử Viễn liền cứng đờ cả người, vẻ mặt đã lấy lòng sai người như bị sét đánh giữa trời quang, tiếp theo là cảm thấy ý đồ của mình đã bại lộ, nên mắt nhỏ chột dạ mà không ngừng ngó quanh quất khắp nơi. Hai chân vô thức chà chà trên mặt đất: "Đâu có, chỉ là con thích tiểu thẩm thẩm thôi mà!" Thích là thật! Nhưng muốn có đồ ăn cũng là thật!

Tần Chung cười khẩy một cái: Tiểu tử, còn muốn chơi trò tâm nhãn với thúc à? Tiếp theo thì Tần Chung bỗng thấy có chút nghi hoặc, lúc nhỏ đại ca đâu có biết mấy trò này, sao đến lượt tiểu tử ngốc này thì ruột của nó lại quẹo nhiều đường như thế nhỉ?

Thế nhưng, ngay sau đó Tần Chung lại đánh giá Tần Tử Viễn một lượt rồi đưa ra nhận xét: Biến khéo thành vụng, càng ngu hơn!

"Về rồi?" Tần mẫu bước từ trong phòng ra, cầm phụ đồ trong tay Lý Hầu La: "Hầu La, con lại mua cái gì thế? Có tiền cũng không nên tiêu như vậy!" Tần mẫu thấy một đống đồ chất đầy trên bàn mà đau lòng, Hầu La kiếm tiền không dễ, phải cúi đầu thêu thùa suốt, không nói đến cái khác, chỉ riêng đôi mắt và cổ thôi, về lâu về dài cũng sẽ yếu đi.

"Mẹ, không có gì! Đại đa số chỗ đồ này đều là cho tướng công bồi bổ thân thể. Còn có một ít điểm tăm là cho cha, mẹ và mấy đứa nhỏ trong nhà mình."

Tần Tử Viễn vừa nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên.

Tần mẫu nghe là đồ cho Tần Chung bồi bổ thân thể, trong lòng thầm thở dài, việc này cũng hết cách, chỉ có thể tạm thời uất ức cho Hầu La.

Lý Hầu La đem một phần lớn số đồ kia về phòng, rồi lấy một túi thuốc lá đưa cho Tần phụ: "Cha, con thấy mỗi ngày cha đều hút thuốc, nên mua một ít sợi thuốc lá này cho cha. Nhưng mà vì sức khỏe của cha, sau này nếu có thể hút ít một chút thì cha nên tận lực hút ít lại một chút." Tần phụ là người hồ đồ, Lý Hầu La hiển nhiên không có để tâm đến ông nhiều như là đối với Tần mẫu, nhưng một túi thuốc lá cũng chẳng đáng là bao, dù gì thì ông ấy cũng là cha của Tần Chung.

Tần phụ hơi sửng sốt, ông không ngờ Lý Hầu La lại nhớ mua đồ cho cả ông, Tần phụ cảm động nhận lấy: "Có tiền cũng nên để dành lấy! Cha hút loại thuốc lá nào mà không được."

"Cái này đâu có giống! Nhưng mà cha à, hút thuốc nhiều thật sự không tốt cho sức khỏe, về sau cha nên cố gắng hút ít thôi."

Tần phụ có chút buồn rầu nhìn tẩu thuốc trong tay, đã hút nhiều năm như vậy, đâu phải nói bỏ là có thể bỏ được ngay. Nhưng mà con dâu vừa mua thuốc lá cho ông, trong đám con cháu, đây là lần đầu tiên có đứa nhớ đến mà mua đồ về cho ông.

Tần phụ theo thói quen lại tính hút một hơi thuốc, nhưng chợt hồi thần, chột dạ nhìn về phía Lý Hầu La, phát hiện con dâu đang chia đồ ăn vặt cho đám cháu, không có để ý đến ông, lúc này Tần phụ mới thở phào một hơi.

"Cám ơn tiểu thẩm thẩm!" Tần Tử Viễn nhận kẹo đường, chớp chớp mắt rồi đột nhiên cúi đầu một cái với Lý Hầu La. Tử Hạo và Tử Như đứng ngay sau Tử Viễn, không biết Tử Viễn tại sao lại làm như thế, nhưng mấy đứa bé nhỏ hơn luôn có thói quen bắt chước theo những đứa bé lớn hơn chúng. Trông thấy Tử Viễn làm như thế, Tử Hạo và Tử Như cũng học theo, khom người với Lý Hầu La, tuy nhiên, động tác của chúng lại không được chuẩn, xiêu xiêu vẹo vẹo, Tử Hạo không cẩn thận, thiếu chút nữa là ngã nhào cấm đầu xuống đất. Cũng may là bé kịp đứng vững lại, những chuyện thế này cứ như đã thành thói quen của Tử Hạo, chân còn chưa đứng vững thì đã không chờ được mà bỏ kẹo đường vào trong miệng nhai nhòm nhoàm. Tiếp đến là bị mỹ vị của viên kẹo làm cho kinh ngạc, hai mắt mở to tròn xoe như hai viên bi.

Lý Hầu La thấy mấy đứa nhỏ ăn đến vui vẻ vô cùng, nàng chọt vào trán Tần Tử Viễn một cái: "Xem như con lanh lợi!" Động tác Lý Hầu La quá nhanh, Tần Tử Viễn căn bản là không kịp tránh, Tiêu rồi!!! Nhóc sắp bị tiểu thẩm thẩm ăn mất rồi!!!!

Nhóc con nhắm chặt hai mắt, run lên bần bật, nhưng qua một lúc lâu, tiếng nói của Lý Hầu La càng ngày càng xa, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra với nhóc cả.

"Ca ca, ca làm sao vậy?" Tử Hạo thấy Tử Viễn nhắm chặt hai mắt, miệng còn đang ngậm kẹo nhưng lại không ăn, nên mới mở miệng hỏi thử, ai ngờ vừa hỏi xong thì Tử Viễn lại đột ngột mở hai mắt ra.

Hai hàng chân mày của Tử Viễn nhíu chặt, nhóc phát hiện ra, chuyện này không hề đơn giản.

Từ đầu đến cuối, người nói cho nhóc biết tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người cũng chỉ có mỗi mình tiểu thúc thúc. Lần trước, khi nhóc kể với cha, cha rõ ràng đã nói tiểu thẩm thẩm không ăn thịt người. Nhưng tại sao sau đó nhóc lại tin rằng tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người chứ?

Cái đầu nhỏ của Tần Tử Viễn xoay chuyển trăm hồi, cuối cùng chợt bừng tỉnh, tiểu thúc thúc bảo nhóc đi thử một lần, còn nói tiểu thẩm thẩm chỉ ăn một mình nhóc, cho nên nhóc không dám thử, vì thế.....

Tần Tử Viễn đau lòng muốn chết, sao tiểu thúc thúc có thể hư như vậy chứ?

Thân thể nhỏ bé của Tần Tử Viễn bừng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào phòng tìm Tần Chung. Đáng tiếc, nhóc con nhất thời không để ý đến ngạch cửa dưới chân, nên sơ ý vấp phải rồi ngã sấp mặt xuống đất.

Trong phòng lúc này chỉ có mình Tần Chung, Lý Hầu La đang bận bịu công việc dưới bếp. Tần Chung vừa thay y phục xong thì chợt nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa ở ngay sau lưng.

"Oa...." Tần Tử Viễn thật sự quá thương tâm, bị tiểu thúc thúc lừa thì thôi đi, vậy mà còn bị té ngã nữa, té ngã cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là, viên kẹo đường trong miệng bị văng ra đất mất rồi.

Tần Tử Viễn đau lòng òa khóc, nhìn thấy viên kẹo trên đất thì chợt ngừng khóc một chút, khụt khịt nhặt viên kẹo lên, vẻ mặt đau lòng, dùng tay phủi phủi, xong xuôi thì định bỏ vào miệng mình.

Tần Chung nhìn thấy liền cau mày, giữ chặt lại cánh tay ngắn ngủn của nhóc: "Không thấy bị bẩn rồi à?"

Tần Chung không lên tiếng còn đỡ, hắn vừa lên tiếng, Tử Viễn liền thấy uất ức vô cùng, đôi mắt nhỏ lên án nhìn chằm chằm vào Tần Chung: "Còn không phải tại thúc sao?"

Tần Chung hơi hơi mỉm cười: "Tử Viễn, tùy tiện đổ lỗi cho người khác thì không phải là một đứa bé ngoan!"

"Tiểu thúc thúc, thúc gạt con! Tiểu thẩm thẩm vốn không có ăn thịt người! Vừa rồi tiểu thẩm thẩm đã sờ đầu con, nhưng con căn bản là không xảy ra chuyện gì cả. Con vì tới tìm tiểu thúc thúc nên mới bị ngã, rồi thì kẹo đường mới bị văng ra...." Tần Tử Viễn không nhịn được lại khụt khịt khóc lần nữa, nhóc thật sự là rất thương tâm.

"Ai gạt con? Thúc vốn không có gạt con!" Tần Chung hơi khựng lại, sau đó liền khôi phục ý cười ngay, dịu dàng lau nước mắt cho Tần Tử Viễn: "Để thúc rửa sạch kẹo đường cho con rồi hãy ăn."

"Nhưng mà... Nhưng mà thúc nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người..."

"Tiểu thúc thúc không có gạt con! Tiểu thúc thúc thích nhất là Tử Viễn, làm sao lạt gạt con được? Hửm?" Tần Chung ngồi xổm xuống, bắt đầu nói bằng giọng mê hoặc.

"Huynh không gạt nó cái gì hả?" Lý Hầu La bất thình lình lên tiếng, cũng không biết là đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.

Cả người Tần Chung trong nháy mắt như bị hóa đá tại chỗ.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Hầu La: "Chàng lại dám bêu xấu hình tượng của ta?"

Tần Chung: ".........." Không, nương tử, nàng nghe ta giải thích!

______

Sa: há há há, đáng đời! Thật hả hê!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status