Quân lâm dưới thành

Chương 42


Edit: Ngọc Hân

Thái tử đang trong cơn giận dữ, nghe bên cạnh có người phát ra tiếng cười, càng tức giận đến hận không thể giậm chân, thế nhưng bây giờ toàn thân vô lực, mặt cũng đỏ ửng không biết là do bị thẹn quá hóa giận gây ra, hay thật sự bệnh sốt nặng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Vương Thuật Chi: “Ngươi cười cái gì!”

Vẻ mặt không hiểu của Vương Thuật Chi bây giờ thật sự không phải giả, quả tình Tư Mã Vanh lẩn nhanh, vừa phát ra tiếng cười liền nhanh chóng lùi trốn sau lưng hắn, làm hắn cái người đứng trước phải gánh tội.

Nhưng nỗi oan này ngược lại hắn rất vui vẻ gánh lấy, cũng không giải thích, vẻ mặt vô lại, cười hì hì chắp tay: “Hạ quan nghe nói Vĩnh Khang vương bệnh dậy không nổi, lúc này thấy khí sắc ông ấy dường như chuyển biến tốt hơn, trong lòng vui sướng, một khi vui sướng tất nhiên không tránh được cười khẽ một tiếng, Thái tử điện hạ ngài nói đúng không?”

Trống ngực của Thái tử đập càng lợi hại hơn: Cái này gọi là cười khẽ một tiếng! Rõ ràng đây là đang cười nhạo cô!

Thái tử kiêu căng từ nhỏ chưa từng chịu nhục nhã lớn thế này, ngắn ngủi mấy ngày vứt sạch toàn bộ mặt ngoài mặt trong, lập tức không nói thêm lời nào, chỉ có ánh mắt độc ác nhìn Vương Thuật Chi và Vĩnh Khang vương, xoay người muốn lên xe ngựa, nhưng đột nhiên dừng lại, trầm mặt nói: “Kiểm tra cẩn thận xe ngựa từ trong ra ngoài, không được sót bộ phận nào!”

Vương Thuật Chi kinh ngạc nhìn về phía Vĩnh Khang vương: “Thái tử đây là…..”

Vẻ mặt Vĩnh Khang vương đau thương, liên tục than thở: “Haizzz…. Tính tình con thật sự nóng nảy, mặc dù có hiểu lầm đi chăng nữa thì chúng ta cũng là bác cháu ruột, bá phụ há lại lấy tính mạng con làm trò đùa? Khụ khụ…. Haizzz, trong lòng bá phụ thật sự ……”

Tiếng xấu của Thái tử nhanh chóng truyền khắp huyện Vĩnh Khang.

Vương Thuật Chi thấy hắn ta trèo lên xe, bước nhanh hai bước ngoắc tay nói: “Từ từ đã! Hạ quang đang tính hồi kinh, nếu Thái tử điện hạ không ghét bỏ, không ngại cho hạ quan cùng đi, bây giờ bên ngoài không yên ổn, nhiều người cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thái tử không thèm nhìn hắn cái nào, hừ lạnh nói: “Ghét bỏ!”

Tư Mã Vanh thiếu chút nữa lại bật cười, vội vàng nhịn xuống.

Vương Thuật Chi quay đầu lại, hiếm khi thấy y cười thoải mái như vậy, lại thấy y nâng mắt, trong con ngươi đen kịt lóe lên tia sáng nhỏ vụn, không khỏi thấy tâm hồn đong đưa một hồi.

Sau khi Thái tử đi khỏi, Vương Thuật Chi cũng không ở lâu, liền nói lời tạm biệt với Vĩnh Khang vương rồi dẫn theo Tư Mã Vanh rời đi.

Trong phủ Vĩnh Khang vương thì Tư Mã Vanh luôn cúi đầu từ đầu đến cuối, trùng hợp Vĩnh Khang vương đang vui vẻ nên không chú ý tướng mạo của y, sau khi người ngoài rời đi liền hết sức phấn khở ở lại trong nội đường, ngồi ngay ngắn chính giữa, trầm giọng hạ lệnh: “Ngày mai dựng thiện đường bố thí, nói bổn vương bị Thái tử giận dỗi đến bệnh tình nặng thêm, hành động làm việc thiện là vì tích đức cầu phúc, hi vọng trời cao có thể phù hộ Thái tử bình an về kinh.”

Ngoài cửa phủ Vĩnh Khang vương dựng lều suốt đêm, tin tức lan truyền cấp tốc, đám dân chúng đều chạy tới, được lợi ích tất nhiên trong lòng vui vẻ, liền khen Vĩnh Khang vương có tấm lòng lương thiện, ngắn ngủi mấy ngày, huyện Vĩnh Khang nhà nào cũng dâng hương cầu cho Vĩnh Khang vương sớm ngày bình phục.

Như thế một đồn mười, mười đồn một trăm, cộng thêm nghe nhầm đồn bậy, đến cuối cùng Vĩnh Khang vương nghiễm nhiên trở thành người chịu khổ, còn Thái tử thì gánh tiếng bất nhân bất hiếu, đợi đến lúc Thái tử về tới kinh, thì trong triều đã sớm truyền mấy lần chuyện ở huyện Vĩnh Khang sinh động như thật.

Dữu hoàng hậu nghe tin hết sức bất ngờ, suốt đêm lén lút phái người ra ngoài thành nghênh đón, nghe nói Thái tử bị bệnh dọc đường, trái tim đau đớn, đi mấy vòng tại chỗ, vội truyền tin bảo Thái tử giả vờ bất tỉnh, còn mình thì chạy tới trước mặt Hoàng đế quỳ xuống, chảy nước mắt ưu tư nói: “Từ trước tới nay Xương nhi luôn hiếu thuận, không biết vì sao lại nổi lên những lời đồn đãi bên ngoài kia, chắc chắn có hiểu lầm gì đó…..”

Dữu hoàng hậu trước mặt Hoàng đế vĩnh viễn là bộ dạng nhỏ bé điềm đạm đáng yêu, nước mắt đầm đìa như vậy, Hoàng đế làm gì còn cứng rắn hạ quyết tâm trách cứ, chỉ thở dài dìu bà ta dậy, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ: “Tất cả cứ chờ Xương nhi hồi cung rồi nói sau, chuyện rốt cuộc thế nào cuối cùng cũng phải hỏi rõ, trẫm sẽ không tùy ý tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ kia.”

Dữu hoàng hậu không ầm ĩ nữa, chỉ vạn phần thông minh gật đầu, nhưng không sao ngăn được nước mắt, đổi liên tục mấy chiếc khăn, rốt cuộc nghe được tin Thái tử hồi cung, lập tức lộ vẻ lo lắng đứng dậy bước nhanh ra ngoài nghênh đón.

Thái tử được mang vào trong điện, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, chỉ nhắm chặt hai mắt không ngừng nói mê: “Phụ hoàng…. Mẫu hậu…..”

Dữu hoàng hậu thấy khí sắc hắn ta không tốt, vốn trong lòng đã vô cùng đau đớn, hơn nữa cố tình diễn trò, lập tức hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngất đi, được tỳ nữ dìu lấy, lại lảo đảo bổ nhào vào trên người Thái tử, sờ sờ mặt hắn ta, rồi cầm lấy tay hắn ta, nức nở nói: “Xương nhi, con tỉnh lại…..”

Hoàng đế dù nhất thời không xác định được Vĩnh Khang vương rốt cuộc bệnh thật hay giả, nhưng đồn đãi ầm ĩ như vậy vô cùng bất lợi cho Thái tử, trong lòng không khỏi trách cứ Thái tử xử lý không chu toàn, nhưng bây giờ nghe hắn ta trái một tiếng khẽ gọi phụ hoàng, phải một tiếng khẽ gọi mẫu hậu, lại cảm thấy hắn ta là thật sự là một người con hiếu thuận, cuối cùng không đành lòng trách móc nặng nề, liền sai người đưa hắn ta về Đông cung, lại ra lệnh cho thái y chữa trị cẩn thận.

Dữu hoàng hậu đi thẳng tới Đông cung, sau khi thái y xem xong cho mọi người lui ra ngoài, cầm khăn lau nước mắt trên mặt, trong nháy mắt liền che giấu vẻ bi thương, trong mắt chỉ giữ lại sự đau lòng, thấp giọng nói: “Xương nhi, trên đường con chịu khổ rồi.”

Thái tử mở mắt ra, tất cả uất ức phẫn nộ xông lên đầu, lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Mẫu hậu!”

Dữu hoàng hậu sờ gò má gầy gò của hắn ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chính là Vĩnh Khang vương không đối xử tử tế với con? Sao đang yên đang lành lại biến thành bộ dạng như vậy?”

Thái tử nghiến răng, nâng nửa người kể rõ một năm một mười toàn bộ từ chuyện trên đường rơi xuống nước lại gặp hỏa hoạn, đủ loại chật vật, cùng với tới huyện Vĩnh Khang bị bắt vào trong đại lao, lại độc ác nói: “Vĩnh Khang vương giả vờ bệnh cũng quá lộ liễu, cố ý nhốt con vào trong lao, lại còn bày ra bộ dáng trưởng bối mặt mũi hiền lành, nhìn phần nham hiểm kia so với Vương Thuật Chi thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, nói không chừng hai người bọn họ đã sớm lén lút liên thủ với nhau, lần này đặc biệt lừa gạt con tới, chính là để hại con!”

Dữu hoàng hậu nghe xong nhíu mày, trầm ngâm nói: “Vĩnh Khang vương có lòng đoạt vị thì rất có khả năng, nhưng Vương thị ủng hộ ông ta thì có chút nói không thông, lúc trước Vương thị chọn Tứ hoàng tử chẳng phải là cảm thấy Tứ hoàng tử rất dễ bắt chẹt sao? Nếu đổi thành Vĩnh Khang vương, chẳng phải là tự rước lấy đường chết? Thứ nhất đắc tội Si thái úy, thứ hai, Vĩnh Khang vương vốn chả phải lương thiện gì, nếu ông ta đắc thế, chỉ sợ sau đó sẽ cắn ngược lại Vương thị, Vương Thuật Chi là người thông minh, há lại làm ra chuyện ngu xuẩn đến như vậy?”

Thái tử càng nghe nói càng thấy rất có đạo lý, liền gật đầu, lại hừ lạnh nói: “Thông minh cái gì! Âm hiểm xảo trá thì có! Rắn chuột một ổ, sớm làm trò!”

Dữu hoàng hậu sợ hắn nổi giận ảnh hưởng thân thể, vội ấn hắn ta nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngày hôm sau, Thái tử “Từ từ tỉnh lại,” lập tức tới gặp Hoàng đế: “Phụ hoàng, Vĩnh Khang vương tinh thần sáng láng, mặt mày hồng hào, hoàn toàn không bệnh đau! Lần này đi nhi thần còn gặp phải âm mưu của ông ta, đầu tiên là làm xe ngựa của nhi thần rơi xuống cầu nổi, thấy nhi thần chưa bị chết đuối lại phóng hỏa bao vây trong rừng, sau đó lại sai người bắt nhi thần tống vào đại lao, giam rất nhiều ngày, ngay cả cơm cũng không cho ăn!”

Hoàng đế nghe hắn ta kể chuyện gặp phải, nhíu mày suy tư, trên đường bị tập kích là một chuyện, hôm qua Vu Tuấn Đạt đã bẩm báo, nhưng Víĩnh Khang vương bệnh hay không bệnh, Vu Tuấn Đạt và Thái tử giải thích lại khác nhau, cũng không biết rốt cuộc là ai nói dối.

Thái tử thấy sắc mặt ngài không đúng, trong lòng không khỏi lo lắng, tâm tư xoay một vòng, lại nói: “Dựa vào nhi thần thấy, Vĩnh Khang vương tất có tâm làm phản!”

Hoàng đế kinh hãi: “Những lời như vậy không thể nói lung tung!”

Thái tử thấy rốt cuộc ông ta cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng đắc ý, tức giận nói: “Vĩnh Khang vương coi rẻ thánh chỉ, không chỉ coi thường mà còn ném thánh chỉ xuống lấy chân hung hăng giẫm, giẫm xong dường như còn chưa cam lòng, còn ra lệnh đám thủ hạ tiểu lên thánh chỉ, Vĩnh Khang vương sỉ nhục thánh chỉ như vậy, đây không phải là sỉ nhục phụ hoàng sao?”

Hoàng đế nghe xong vẻ mặt khi trắng khi đen, tức giận đến đầu choáng váng tay run rẩy, cả giận nói: “Lại có chuyện như vậy?”

“Sao còn giả được? Nếu không thánh chỉ cũng đã lấy ra rồi, vì sao ông ta còn muốn nhốt nhi thần vào trong lao? Chứng tỏ không để phụ hoàng vào mắt.”

“Lố lăng!” Hoàng đế nghe xong lửa giận càng tăng, lập tức hạ lệnh: “Hạ chỉ! Truyền Vĩnh Khang vương vào kinh!”

Lúc này Vương Thuật Chi đang trên đường về kinh, nghe nói Hoàng đế tuyên chỉ Vĩnh Khang vương vào kinh thành, cười to không ngừng: “Yến Thanh, ngươi cảm thấy Vĩnh Khang vương có phụng chỉ vào kinh không?”

Tư Mã Vanh cũng không nhịn được cười, đáp: “Thuộc hạ thật sự không đoán ra, tâm tư Vĩnh Khang vương sâu kín, có thể giả cáo bệnh nặng làm trái thánh ý, cũng có thể nói mình chữa khỏi bệnh rồi, tinh thần vô cùng phấn chấn vào kinh thành, cứ xem ông ta làm thế nào, dù sao cũng muốn chọc Hoàng thượng tức chết đi được.”

Vương Thuật Chi nghe y nói như vậy càng cười to, cười xong phẩy tay áo một cái, chỉ bàn nhỏ bên cạnh: “Đúng rồi, viết một quyển tấu chương giúp ta.”

“Viết gì?”

“Vạch tội Thái tử, Thái tử bất nhân bất hiếu, không nên làm Thái tử, nên chọn một người tài đức sáng suốt khác.” Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tư Mã Vanh.

Đôi mắt Tư Mã Vanh lóe lên, dường như có chút sương mù phả ra, rũ mắt gật đầu bắt đầu mài mực.

Thời gian qua Hoàng đế Đại Tấn luôn phải chịu các thế gia vọng tộc dùng thế lực kiềm chế, lập bỏ Thái tử cũng phải chịu ảnh hưởng khá lớn từ các thế gia vọng tộc, Vương Thuật Chi công khai thỉnh chỉ phế Thái tử, chỉ cần viết đúng cũng không tính là quá phận.

Hơn nữa năm đó Ngụy cướp ngôi Hán, Tấn lại cướp ngôi Ngụy, từ đầu tới cuối danh bất chính ngôn bất thuận, các triều đại Hoàng đế Đại Tấn vốn không dám để chữ “Trung” bày ở vị trí thứ nhất, nên dùng cách khác đó là bắt đầu cường điệu chữ “Hiếu,” cho đến hôm nay, dùng hiếu trị thiên hạ đã xâm nhập vào lòng người, nếu ai đó bất kính với trưởng bối, đừng nói là bị người ta khinh thường, cho dù bị nước bọt dìm chết đuối cũng rất có khả năng.

Bây giờ buộc tội Thái tử, mặc dù chưa chắc đã lật đổ được Thái tử, nhưng nghiêm túc tấu lên cũng làm hắn ta đủ chịu đựng.

Trong lòng Tư Mã Vanh âm thầm chờ mong, liền bình tĩnh xách bút viết nhanh.

Lúc này sắp hoàng hôn, ánh trời chiều dần biến mất sau dãy núi, Vương Thuật Chi khơi tim đèn, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh tập trung quan sát gò má y, mặc dù không muốn điều tra y, nhưng trong lòng lại không nhịn được suy đoán: Có lẽ y vì đối phó với Thái tử? Về phần nguyên nhân…. Chẳng lẽ y cửa nát nhà tan là do Dữu thị ban tặng?

Tư Mã Vanh viết xong tấu, đặt bút xuống nâng mắt nhìn qua: “Mời Thừa tướng xem thử.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên như khựng lại.

Tư Mã Vanh tỉnh hồn lại đầu tiên, vội nghiêng mắt qua một bên: “Dùng cơm trước đã,” nói xong liền xoay người vén rèm lên xuống xe ngựa.

Vương Thuật Chi cũng không cản y, nhìn bóng lưng y chạy trối chết, không nhịn được mặt lộ vẻ vui vẻ, thong dong theo y xuống xe ngựa.

Vào đêm tối, hai người nghỉ tạm trên xe ngựa, yên tĩnh đến mức nghe được hơi thở của nhau, tinh thần hơi rối loạn.

Vương Thuật Chi xoay người một cái, cúi trên người y, ẩn chứa ý cười thấp giọng gọi: “Yến Thanh.”

Dọc đường hắn đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, đây là lần đầu dùng tư thế thân mật như vậy tới gần, Tư Mã Vanh bị hắn làm giật mình, hoảng sợ rụt rè, lại vội lấy lại bình tĩnh, đưa tay đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Thừa tướng có chuyện gì cần nói?”

Vương Thuật Chi lại giống như cục đá vô hại dán lấy y, mặc y đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, ngược lại hai tay vòng qua eo y ôm lấy y, cười nhẹ nói: “Ừ, có chuyện muốn nói.”

Hết chương 42
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status