Quan lộ thương đồ

Chương 1: Tài liệu bị thất lạc - Kiếp này kiếp trước

Khí trời vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước, gió thổi ù ù, xe từ từ chuyển bánh sang đường Thanh Niên. Trong mấy km từ phía nam đại tửu điếm Minh Thành đến Cẩm Hồ, đâu đâu cũng thấy những cô gai gọi đứng ven đường, đánh mắt đưa tình với các anh chàng chạy xe qua.

Trương Khác giảm tốc độ, miệng thở ra từng làn khói thuốc, nhìn các cô gái gọi đang bước dần về phía này. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, từng mảng tuyết lớn rơi trên bộ ngực và cặp đùi của họ càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Đỗ Phi bên cạnh nháy mắt cười nói:

- Mày nói có cô em thân hình mê hoặc lòng người, sao không thấy đâu?

Đã có vài cô gái ra sức vẫy tay, qua lớp kính cửa sổ không nghe rõ đôi môi đỏ mọng của bọn họ nói gì, con mắt Đỗ Phi gần như dán chặt vào kính:

- 200 đồng một lần, mày không nhầm đấy chứ?

- Đấy là tiền bọn họ phải trả cho mày...

Trương Khác cười nói.

- Cút mẹ mày đi.

Đỗ Phi nghe Trương Khác nói vậy, thần kinh căng ra như dây đàn:

- Bố mày thủ tiết nửa đời người, trinh tiết đều hủy trong tay mày hết.

Trương Khác cười ha hả.

Trương Khác và Đỗ Phi là bạn học 7 năm, luôn là bằng hữu thân thiết. Sau khi tốt nghiệp, Trương Khác hành vi phóng đãng, còn Đỗ Phi tận đến năm cuối nghiên cứu sinh vẫn là xử nam.

Đây là thời đại mà ai còn là xử nam đều phải hổ thẹn, Đỗ Phi học nghiên cứu sinh đến năm cuối cùng rút cuộc không chịu nổi thân phận xử nam này, vì vậy liền lấy 5000 đồng vừa mới được thầy hướng dẫn thưởng cho hắn, bảo Trương Khác dẫn hắn đi tìm các cô gái.

Lúc đó, Trương Khác là quản lí khách hàng của công ti thiết bị Mỗ Gia, các chốn ăn chơi hắn đều rõ như lòng bàn tay, vì thế y dẫn Đỗ Phi đến Thịnh Thế Niên Hoa, các cô em nơi đây được mọi người nói là các cô em đẹp nhất Hải Châu, giúp hắn thoát khỏi thân phận xử nam đáng xấu hổ.

Trương Khác mượn cớ đi vệ sinh, lấy ra một điếu thuốc, quay đầu lọc ra ngoài, sau đó lại đặt bao thuốc lá lên điếu thuốc đó.

Đỗ Phi không biết đây chính là ám hiệu của giới ngưu lang Hải Châu, chỉ dán mắt vào các cô gái tươi đẹp khêu gợi, trong lòng thấp thỏm, không có dũng khí đến gần, đành đợi Trương Khác tìm giúp hắn một cô.

Nhưng không chờ Trương Khác về chỗ ngồi, đã có một cô gái gợi cảm tiến đến, Đỗ Phi chỉ kịp đánh mắt với Trương Khác vừa đi từ nhà vệ sinh ra, sau đó liền theo cô gái kia vào khách sạn kéo đai cởi áo...

Đến sáng còn đang phân vân không biết đưa cho cô ta bao nhiêu, thì cô gái đã móc ra một xấp tiền mặt nhét vào tay hắn.

Đỗ Phi kinh ngạc đến nỗi quên mất hỏi cô gái vì sao lại như thế. Quay về hỏi Trương Khác, Trương Khác cười khoa tay múa chân nói ra lí do, lúc đầu Đỗ Phi còn bày ra bộ mặt tức tối, nhưng chẳng bao lâu lại quay sang bàn với Trương Khác tiêu khoản tiền này thế nào.

Trương Khác và Đỗ Phi từ đấy lại càng trở nên thân mật gắn bó.

Đỗ Phi đương nhiên không phải người khó tính, bằng không Trương Khác cũng không thể dụ dỗ được hắn. Sở dĩ đến tận năm cuối nghiên cứu sinh hắn vẫn còn là xử nam, bởi vì thời cao trung hắn có một kí ức đau lòng.

Sau đó ngẫu nhiên hắn lại gặp lại cô gái tình một đêm hôm đó, hơn nữa còn nảy sinh một đoạn tình cảm. Nhưng sau khi biết được cô gái kia là bồ nhí của tổng giám đốc tập đoàn Phong Mậu Hải Châu, Đỗ Phi liền đồng ý với nhân sinh quan "Nam nhân từ nhỏ đã phải tầm hoan tác lạc" của Trương Khác, nhưng vẫn tiếp tục duy trì loại quan hệ này với cô gái đó.

Xe đến quán bar Thuyền Trưởng, trên biển hiệu có hình một thủy thủ đang dựa vào một cái mỏ neo rất to. Đỗ Phi nhảy xuống xe, đứng sau xe ra hiệu cho Trương Khác lùi xe vào chỗ đậu. Trương Khác cảm thấy đã vào chỗ, nhưng vẫn nghe Đỗ Phi nói:

- Lùi, lùi, lùi lại, đừng có dừng.

Trương Khác rút chìa khóa xuống xe, đến đuôi xe vừa nhìn liền mắng:

- Lùi cái con khỉ nhà mày, định hãm hại tao hả, nằm mơ đi.

- Không phải vẫn còn cách 5cm sao?

Đỗ Phi mỉm cười, từ lúc bị Trương Khác sỉ nhục là ngưu lang, hắn vẫn luôn tìm cách trả đũa, nhưng Trương Khác ranh như ma, bao nhiêu lần vẫn không bị mắc lừa.

Chu Hiểu Lộ nhận được điện thoại của Đỗ Phi, lúc này cũng đã ra tới cửa quán bar. Vóc người cao ráo, mặt mũi ưa nhìn, da thịt trơn mịn, Trương Khác cũng không nhịn được chăm chú nhìn, thầm nghĩ nếu Đỗ Phi không bị vướng chút tình cảm, thì quả thật là sự hưởng thụ tốt.

Chu Hiểu Lộ chính là cô gái tình một đêm của Đỗ Phi, ánh mắt Trương Khác dừng lại một lúc trên người Chu Hiểu Lộ, sau đó liền dời đến cô gái có vẻ thanh thuần đứng phía sau.

Trương Khác và bạn gái trước của y ở cùng nhau 3 tháng, thấy thể xác và tinh thần uể oải, gần đây đã chia tay. Đỗ Phi và Chu Hiểu Lộ thấy thế nhất quyết muốn hãm Trương Khác vào biển tình một lần nữa, vì thế liên tiếp giới thiệu những cô gái có vẻ thanh thuần trong sáng cho y.

Hôm nay cô gái trông có vẻ thanh thuần tên gọi là Trương Thanh, chân dài eo nhỏ, dáng người thanh tú, chiếc cổ thon dài làm Trương Khác yêu thích, mặc chiếc áo sơ mi bẻ cổ, nhìn không rõ bộ ngực lớn nhỏ ra sao, đôi mắt vừa dài lại quyến rũ, gần giống với Đường Thanh, tên sao nghe cũng cũng giông giống nhau, điểm này làm Trương Khác xao động.

Da thì không trắng lắm, tuy ăn mặc giống trí thức nhưng trong lòng Trương Khác không tin, bởi vì Chu Hiểu Lộ cũng thường mặc đồ giả mạo trí thức, hơn nữa còn giống như đúc, nói tiếng Anh cũng gần như Trương Khác.

Lúc uống rượu, Chu Hiểu Lộ kể ra các sự tích của Trương Khác, còn bấm ngón tay xem y đã trải qua bao nhiêu cô. Còn Đỗ Phi bên cạnh thì thề thốt rằng Trương Thanh là một mỹ nữ đàng hoàng tâm cao khí ngạo, còn nói rằng Trương Khác nhất định sẽ mất hồn khi đứng trước Trương Thanh.

Chu Hiểu Lộ kể những chuyện phong lưu của Trương Khác, Trương Khác lại ôm cổ Đỗ Phi ghì xuống mặt bàn, nói:

- Đôi gian phu dâm phụ chúng mày thật không biết tốt xấu, trò chơi còn chưa bắt đầu đã phá đồ của tao đi, bảo tao phải chơi thế nào?

- Như thế mới thể hiện được trình độ của mày, sao, có dũng khí thử hay không?

Đỗ Phi xòe bàn tay ra:

- Năm lần đến Thịnh Thế Niên Hoa, có dám chơi không?

- Được, cũng có chút lòng thành, tao thấy chẳng có chút khó khăn nào, chỉ cần tao nháy mắt một cái, là sẽ khiến cô ấy không kìm được lòng mà yêu tao.

- Nếu mày dám ra tay thật, tao sẽ bao mày năm lần tới Thịnh Thế Niên Hoa.

Vẻ mặt Đỗ Phi thô bỉ, đương nhiên không tin. Trương Khác không so đo với hắn, hai người buông nhau ra tiếp tục uống rượu. Đỗ Phi cố tình nói liều, nhưng Trương Khác nhất định không chịu. Đỗ Phi cười Trương Khác có ý không dám nói, Trương Thanh này từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười không nói, cũng có vài phần mê người.

Trương Khác uống một ngụm rượu, lộ ra thần thái nghiêm trang, nói:

- Chơi lớn như vậy, tao không chơi, để tao kể cho mọi người nghe một chuyện cũ bi thảm vậy.

Dừng một chút, đợi Đỗ Phi chỉnh lại tư thế ngồi đường hoàng, y nói tiếp:

- Trước đây có một cô bé và một cậu bé, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng đi nhà trẻ, cùng vào tiểu học, sau đó lại cùng sơ trung, cao trung, đến khi đại học cũng là học cùng nhau, hai người vẫn luôn trong tầm mắt người kia. Người con trai kia ở phương diện tình cảm là một người nhút nhát, mặc dù hai người ở gần nhau, nhưng hắn lại cẩn thận che giấu tình cảm của hắn, càng không nói tới chủ động nói thẳng. Lúc này chúng ta ngồi đây thì thấy cậu bé có hơi ngốc nghếch đáng thương, nhưng nếu nghĩ lại khi chúng ta ở tuổi đó, chắc cũng ấu trĩ trong tình cảm như vậy. Cô bé kia trong lòng cũng thích cậu bé, mặc dù cậu bé vẫn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại muốn cậu bé phải nói thẳng ra tình cảm của mình. Hai người cứ như thế chờ đợi, 4 năm đại học cứ vậy trôi qua...

Nói đến đây, Trương Khác ngừng lại, mắt hơi nheo nhìn vào con ngươi trong veo của Trương Thanh, cười cười nói thêm:

- Trong 4 năm đại học, cô bé càng trở nên nổi bật, còn cậu bé lại rất bình thường. Cũng có thể vì như thế, cho nên càng về sau cậu bé đó càng không có dũng khí thổ lộ. Cho dù biết tâm tư của cô bé, nhưng cậu bé cũng vẫn lo lắng rất nhiều điều, về việc này Đỗ Phi hiểu rất rõ, các cô nếu muốn biết cứ hỏi hắn...

Đỗ Phi đánh Trương Khác một cái:

- Đấy là chuyện của mày, sao lại liên quan đến tao?

- Nói mau, nói mau...

Chu Hiểu Lộ bên cạnh giục.

Khóe miệng Trương Khác nửa cười nửa không, nói:

- Trong lúc này, cô bé kia đã từ chối rất nhiều nam nhân ái mộ nàng, mãi cho đến khi một người xuất hiện. Một người vô cùng kiên trì, một nam nhân cực kì kiên trì. Thật ra lúc này cô bé đã có chút thất vọng với cậu bé rồi, cho nên đã xiêu lòng trước sự theo đuổi mãnh liệt của nam nhân kia, nam nhân này cũng rất ưu tú, cũng gần giống như tôi...

- Làm gì có người nào không biết xấu hổ như anh nữa chứ?

Chu Hiểu Lộ ngắt lời:

- Được rồi, chúng ta đã biết tên nam nhân này rác rưởi thế nào rồi, đoạn này bỏ qua...

- Bỏ qua à?

Trương Khác mỉm cười:

- Cô bé trở thành bạn gái của nam nhân kia. Đến lúc này, cậu bé mới biết rằng mất đi cô bé đau đớn đến mức nào. Vì thế đúng vào lúc cô bé định cùng nam nhân kia rời thành phố về quê của nam nhân, cậu bé quyết định thổ lộ chân tình của mình. Cô bé vui sướng quay trở lại bên cậu bé, rồi hai người kết hôn, sống đến già...

- Chuyện này có gì mà bi thảm, không phải là có hậu sao?

Trương Thanh mở to đôi mắt đen láy, nghiêng đầu hỏi.

- Đối với nam nhân kia mà nói, chẳng phải là chuyện quá bi thảm sao?

Trương Khác lại uống một ngụm rượu, nuốt ngụm rượu trôi khỏi cổ họng, lại nói:

- Nam nhân kia cũng yêu cô bé hết sức chân thành tha thiết, nỗi xót xa của hắn người khác không thể nào hiểu được, bởi vì hắn cũng chỉ là người phối hợp để diễn ra câu chuyện này thôi.

Trương Khác tới phút cuối cùng vẫn không thể tin mình lại đánh mất Trần Ninh vào tay cậu con trai yếu đuối kia, ngày Trần Ninh đòi chia tay, y đưa cô về tận Tân Vu, lúc xuống ga tầu y vẫn mong cô thay đổi mà quay lại với mình, nhưng nhìn nụ cười khi tạm biệt, y biết mình đã hết hi vọng … 6 năm qua Trương Khác chưa từng tới Tân Vu, chưa bao giờ dám tìm hiểu cuộc sống của Trần Ninh ra sao, y không đủ cao thượng để coi hạnh phúc của cô là hạnh phúc của mình.

Cả đời này Trương Khác vô số bạn gái, số cô gái y đưa lên giường còn nhiều hơn nữa, nhưng y chỉ thực sự yêu hai cô gái đó là Đường Thanh và Trần Ninh, cả hai đều đều để lại vết thương không bao giờ khép miệng trong tim y..

Ba người kia sửng sốt, cuối cùng vẫn là Đỗ Phi phục hồi tinh thần trước:

- Nếu mày có thể chảy ra hai giọt nước mắt, thì có phải càng hay hơn không?

Bốn người tiếp tục uống rượu cho đến tận nửa đêm, Trương Khác có chút tâm sự nên uống hơi nhiều một chút, có điều tinh thần của y vẫn tỉnh táo. Đến lúc ra cửa, Đỗ Phi đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, Trương Khác liền hiểu là hắn muốn hỏi chuyện đánh cuộc trước lúc uống rượu có còn tính không?

Trương Khác nhếch miệng cười, hơi nghiêng người lại, vẫy tay với Chu Hiểu Lộ ở phía sau, đầu y lập tức đụng phải kính cửa. Thủy tinh công nghiệp rắn chắc, Trương Khác bật ngửa người ngồi phịch xuống đất. Khách khứa trong quán bar nghe tiếng động quay ra, thấy Trương Khác đang quay đơ thì cười vang. Trương Khác kinh ngạc nhìn mọi người trong quán bar, líu lưỡi hỏi:

- Cười cái gì?

Nói rồi tay chống đất muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, cả người lại ngã vật ra đất.

- Cậu ấy uống hơi nhiều, chuyện vừa rồi cậu ấy kể cũng là thật, mỗi khi có tâm sự là cậu ấy thường uống nhiều.

Đỗ Phi xốc nách kéo Trương Khác ra khỏi quán bar, rồi ngoái đầu lại nói:

- Tôi đưa cậu ấy về trước, các cô cứ đi xe về đi, tránh cho cậu ấy nôn vào người các cô. Nhưng các cô hãy đỡ cậu ấy hộ tôi trước đã...

Đỗ Phi chuyển Trương Khác cho hai cô gái, còn hắn lấy chìa khóa đi mở cửa xe.

- Đây là đâu?

Trương Khác ngẩng đầu lên, rượu làm mắt y nhìn không rõ, chăm chú nhìn Trương Thanh hỏi:

- Cô là ai?

Nói rồi vung tay lên, nhìn như vô ý nhưng lại là một cái tát vào mặt Trương Thanh:

- Cút, lão tử không tìm gái...

Trương Thanh bị cái tát này làm cho tối tăm mặt mũi, tay liền buông ra. Trương Khác mất đi người đỡ, nói chưa dứt lời lại ngã đập vào cửa kính, ngã ngồi xuống đất, nhưng không ngồi được mà dựa vào thành cửa, không thấy nhúc nhích gì nữa.

- Không việc gì chứ.

Đỗ Phi hoảng sợ, vội chạy tới xin lỗi:

- Thằng hâm này uống nhiều rượu quá, hiểu nhầm cô rồi, chờ đến lúc nó tỉnh tôi sẽ bắt hắn xin lỗi cô.

Đỗ Phi luống cuống tống Trương Khác đang say như chết vào trong xe, chạy được nửa đường thì cảm giác có cái gì đang cào vào cổ mình, hắn giật mình nhìn lại, thấy Trương Khác tỉnh táo ngồi đó, không hề có chút bộ dạng nào của người say rượu:

- Năm lần đến Thịnh Thế Niên Hoa, nếu tính tiền gọi các cô em lại thì mày phá sản đi.

- Giỏi, không ngờ mày dám ra tay thật.

- Cái này gọi là lấy bất ngờ để giành phần thắng.

Trương Khác cười đắc ý, đổi chỗ với Đỗ Phi, rồi lái xe chở hắn về tập thể công ty.

Sau khi y về đến ổ của mình thì cũng đã gần sáng. Trương Khác mở máy vi tính lên, vào trang Bossanovababy.com, rồi lấy một *** bia từ tủ lạnh ra, đong đưa thân thể theo tiếng nhạc. Vừa mới uống được nửa chai thì chuông điện thoại vang lên, vừa nghe thì đã thấy giọng của mẹ:

- Có chuyện gì mẹ mau nói đi, sao khuya thế này còn gọi điện tới?

- Cha con đang chơi bài, mẹ cũng ngồi ở đấy. Buồn chẳng có việc gì làm, muốn xem con trai đã về nhà chưa.

- Hâm rồi, mẹ quản cha cho tốt là được, khuyên cha đừng có đánh bài nữa, cha tưởng rằng còn khỏe mạnh như con sao?

- Cha con mà nghe mẹ khuyên thì đã tốt rồi...

Nghe tiếng thở dài của mẹ ở đầu dây bên kia, trong lòng Trương Khác có chút bi thương, không phải y tức giận cha ham cờ bạc, mà là thương cho cha gặp phải cảnh khổ.

Trương Khác nghĩ thầm: nếu không phải án oan 14 năm trước liên lụy đến cha, thì chắc bây giờ cha cũng phải là thị trưởng hoặc bí thư Thành ủy rồi cũng không chừng, đâu có trở thành con bạc như bây giờ.

14 năm trước bí thư Thành ủy Đinh Hướng Sơn hãm hại phó thị trưởng Đường Học Khiêm. Mấy năm sau chân tướng sự việc rõ ràng đã làm kinh động toàn quốc. 14 năm trước, cha Trương Khác là Trương Tri Hành, lúc đó đang làm phó chủ nhiệm chính phủ thành phố Hải Châu, là người do Thường vụ phó thị trưởng Đường Học Khiêm đề bạt, trước khi lên phó chủ nhiệm đã có thời gian dài làm thư ký cho Đường Học Khiêm.

Sau khi Đường Học Khiêm bị hãm hại, đã cho người báo tin cho Trương Tri Hành, bảo cha y tránh đi một thời gian. Không ngờ Trương Tri Hành vừa rời Hải Châu liền bị quy kết chạy án, trở thành một chứng cứ buộc tội Đường Học Khiêm.

Đến vài năm sau Đường Học Khiêm mới được minh oan, nhưng lúc đó tinh thần ông không còn được minh mẫn, không nhớ ra đã cho người báo với Trương Tri Hành. Còn hành vi trốn tránh của Trương Tri Hành trong mắt người khác được cho là hành vi phản bội đáng hổ thẹn.

Trương Tri Hành cả đời thông minh, nhưng lại tin nhầm vào người truyền tin, khiến cả đời không ngóc lên được, trong lòng uất ức, chưa tới 50 mà đầu tóc đã bạc hết, mấy năm nay lại càng sa đà vào chiếu bạc. Trương Tri Hành là người rất thông minh, vì thế chơi bài chẳng qua chỉ là trò giải trí, vì thế chẳng bao lâu sau, hàng xóm xung quanh chẳng còn ai muốn chơi cùng ông.

Trương Khác biết trong lòng cha chịu nhiều uất ức, tuy số lần thua tiền rất ít, nhưng mỗi lần thắng là cha lại quyên góp cho quỹ nhi đồng thất học. Cha không phải là người ham mê cờ bạc, chỉ là mượn cách này để giải tỏa bức bách trong lòng mà thôi, nhưng chính vì như vậy, càng làm cho Trương Khác cảm thấy bất công thay cho số phận của cha.

Trương Khác cúp điện thoại, uống nốt *** bia, sau đó mang *** bia ra ngoài ban công thả xuống, rồi cầu khẩn với vẻ nghiêm túc:

- Cầu thượng đế hãy đập cho con BMW *** kia nát vụn ra.

*** bia được thả từ tầng 20 xuống, sau một lúc truyền lên một tiếng vang nặng nề, tiếng *** rơi trên nền xi-măng. Trương Khác bỏ ý định muốn dùng búa đập xe, định hút thuốc nhưng mò mãi trong túi không thấy đâu, mới nhớ tới lúc trước đã bị Đỗ Phi cầm đi mất. Đang do dự không biết có nên đi mua hay không, thì lại nhớ tới vẻ mặt thanh xuân của cô gái kia.

Trương Khác lập tức bỏ đi suy nghĩ này, vội đi vào rửa mặt rồi lên giường, lấy từ đầu giường ra một quyển sách, đọc một lúc thì lăn ra ngủ, lúc này còn hai tiếng nữa thì trời sáng.

Giấc ngủ rất ngắn, đang mơ màng thì ánh dương buổi sáng đã chiếu lên mặt. Trương Khác mở mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, cố gắng nghĩ lại nhưng không tài nào nhớ ra mình vừa mơ cái gì.

Vệ sinh cá nhân xong, y đứng trước gương sửa sang lại cà- vạt, cầm lấy công văn, thay giầy mới, đứng sau cửa đợi một lúc, đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng cửa mở, chính là tiếng cửa mở của phòng đối diện, Trương Khác cũng vội vàng mở cửa ra. Bên ngoài là một cô gái mặc áo khoác ngắn màu hồng, đang quay lưng lại khóa cửa, nghe tiếng y mở cửa thì quay lại, cười nói:

- Lại ra cửa cùng lúc với anh Trương rồi.

- A, thật à?

Trương Khác giơ tay nhìn đồng hồ, cười nói:

- Tôi lúc nào cũng rời nhà vào lúc này, chắc là tôi và cô đều là người thích đúng giờ.

- Thật sao?

Cô gái xinh đẹp cảm thấy nghi hoặc:

- Tôi còn tưởng hôm nay đi muộn chứ, làm tôi vội vội vàng vàng, đến tóc còn chưa kịp chải cho cẩn thận.

Nói rồi đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

- Muốn tôi nói thật không?

Mắt Trương Khác mở to hơn một chút, nhìn chăm chú vào đôi mắt mỹ lệ của cô gái, nói:

- Nhìn qua thì hơi rối, nhưng thực ra lại rất đẹp. La tiểu thư mà không nói, tôi còn định khen nữa đấy, có điều thực sự là rất hợp với khuôn mặt của cô...

- Thật vậy à?

Vẻ ngượng ngùng trên mặt cô càng rõ, cùng Trương Khác bước vào thang máy. Trương Khác lại bắt đầu cầu nguyện thang máy hãy đột nhiên mất điện. Nhắm mắt cầu khẩn một hồi thì đột nhiên cửa cửa thang máy mở, thật khiến y thất vọng.

- Hà, La tiểu thư.

Một thanh niên ăn mặc loè loẹt bước ra từ chiếc BMW, vẫy tay với cô gái.

- Tôi đưa cô tới công ty.

Cô gái vẫy tay với Trương Khác, sau đó bước vào xe BMW. Lúc này Trương Khác ảo não, hận mình sao tối qua không lấy búa đập cho chiếc xe này thủng một lỗ đi, trong lòng bèn nhẩm tính lại sách lược. Sau đó bước lên con Jetta, nổ máy đi về phía công ty.

Trương Khác là quản lý chi nhánh của Long Dụ ở Hải Châu, giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng.

Lúc này y vẫn còn ngồi trên xe, bật radio nghe báo buổi sáng, cũng không có tin tức gì đặc biệt. Vừa cho xe rẽ vào đường Hồng Giang thì điện thoại di động đổ chuông, trên màn hình là một con số xa lạ, nhưng giọng nói lại khiến y cảm thấy rất quen, nhưng trong chốc lát Trương Khác không nhớ ra là ai.

- Còn nhớ tôi không?

- Sao lại không nhớ, chỉ thắc mắc là sao cô cũng còn nhớ tới tôi?

Trương Khác nói quàng xiên.

- Vừa mới đêm qua thôi, anh cho rằng tôi mất trí sao? Anh đã tỉnh rượu chưa?

Thì ra là cô gái Trương Thanh kia, nhớ lại đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ của cô, Trương Khác chút nữa muốn huýt sáo, nhẹ nhàng cười:

- Thật muốn cảm ơn cô quá, lúc 4h sáng tỉnh lại thấy mình đã ở nhà, thật là muốn cảm ơn cô, tôi mời cô tối nay ăn cơm nhé?

- Vì sao lại cảm ơn tôi? Muốn mời tôi ăn cơm thì phải cho tôi một lí do xem?

Trương Khác lặng lẽ cười, trong lòng đang nghĩ tới tiêu tiền ở Thịnh Thế Niên Hoa thế nào để làm Đỗ Phi phá sản, nhưng vẫn cẩn thận đáp:

- Nếu không phải có cô ở đó, thì đôi gian phu dâm phụ Đỗ Phi rất có thể đã ném tôi ra đường, cô xem có nên cám ơn cô cho tốt không?

Trương Khác ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn giao thông, thấy vừa nhảy qua đèn xanh thì định đánh tay lái đi, nhưng chợt nghe một tiếng phanh chói tai vang lên, không đợi Trương Khác kịp phản ứng, va chạm cực mạnh đã bắn người và xe y ra xa...

- Thượng đế ***...

Trương Khác còn chưa kịp chửi một câu, thì cảm giác tử vong đã ập tới. Trong ý thức mơ hồ của y, xuất hiện một cái động đen ngòm thật lớn trên bầu trời, đang hút toàn bộ linh hồn hèn mọn của y vào...

*****

Ký ức được khôi phục, Trương Khác nỗ lực nhớ lại lúc xảy ra tai nạn, nhưng phát hiện thời gian và không gian như mảnh vỡ còn lại sau khi xoắn vào nhau, cảm giác rất không chân thực.

Lúc này Trương Khác mới từ từ tỉnh lại, trước mắt là trần nhà mờ mờ sơn màu vàng nhạt hơi loang lổ, có vẻ không giống phòng bệnh cho lắm, màu này rất quen, hơi giống nhà mình trước khi rời khỏi khu tập thể cơ quan thành phố, khi đó cha là phó thư ký trưởng chính phủ, mẹ là cán bộ bình thường của cục đơn thư khiếu nại, mình còn là một học sinh ngoan.

Bên cạnh có người thì thầm nói chuyện.

- Ý của Đường thị trưởng là muốn anh ra ngoài tránh một một thời gian..

Chỉ có một tiếng như thế rồi rơi vào im lặng, không nghe ra bên cạnh có mấy người.

Nội dung cùng ngữ điệu của câu nói này Trương Khác có cảm giác hết sức quen thuộc, nhất định có ai đó, ở đâu đó, vào lúc nào đó, đã nói câu này rồi.

Không thấy cơ thể có chỗ nào đau đớn, song gáy lại như có người ra sức cậy ra, đau dữ dội, chẳng còn sức quay đầu nhìn người đứng bên cạnh là ai. Cái cảm giác đau đầu này rất quen thuộc, Trương Khác còn nhớ lần nghỉ hẻ sau khi mình tốt nghiệp sơ trung, đầu cũng đau như bị người ta dùng đinh đóng vào đầu, giống y hệt thế này.

Khi ấy là năm 94, Đường Học Khiêm phó thị trưởng thường vụ thành phố Hải Châu, bị vu cáo vào tù, cha là người Đường Học Khiêm đề bạt lên bị liên lụy lớn, cả nhà hoảng hốt, chẳng ai còn tâm tư nào đưa mình vào viện.

Cảm giác đau đớn quen thuộc đó làm Trương Khác hoài nghi mình lại sốt cao chứ không phải tai nạn xe.

- Lời của Đường thị trưởng anh cứ nghĩ đi.

Người kia lại nói, tiếp đó nghe thấy có người đẩy cửa đi ra, không vào nữa, cửa bị người ta đóng lại ở bên ngoài.

Nghe tới người này lại lần nữa nhắc đến "Đường thị trưởng", Trương Khác nghĩ:" Ông Đường thị trưởng này là ai, mình quen mỗi thị trưởng họ Đường là Đường Học Khiêm, nhưng ông ấy năm 94 bị người ta vu cáo vào tù, tới năm 99 phán xét lại vô tội thả ra, khi đó tình trạng tinh thần của ông ấy rất không ổn, nghỉ ngơi mới năm cũng không quay về được cương vịnh lãnh đạo, hiện giờ chỉ là ông già ốm yếu, còn đâu ra vị Đường thị trưởng nào nữa?"

Nhớ tới Đường Học Khiêm lại không khỏi nhớ tới vận mệnh long đong chìm nổi của cha mười mấy năm theo ông ta.

Cha tốt nghiệp nghiên cứu sinh vào những năm 80 liền trở về Học viện Sư phạm Hải Châu công tác, về sau, hiệu trưởng học viện là Đường Học Khiêm điều tới thành phố làm phó thị trưởng, cha cũng theo ông ấy lên làm phó chủ nhiệm ban thư ký chính phủ.

Ở thành phố năm sáu năm, Đường Học Khiêm lên làm thường vụ phó thị trưởng, cha cũng từng bước lên tới vị trí phó thư ký trưởng chính phủ.

Năm 94, Đường Học Khiêm chủ trị công tác cải cách tập đoàn Tân Phong, bị kiểm tra tình nghi nhận hối lộ, tỉnh phải tổ điều tra xuống. Đường Học Khiêm khi bị cách lý thẩm tra nhớ người chuyển lời cho cha tránh đi.

Cha nhân cơ hội tang lễ chú mình, rời khỏi Hải Châu. Quả nhiên không lâu sau, tổ kiểm tra tỉnh lấy được chứng cứ quan trọng Đường Học Khiêm nhận hối lộ. Kỳ lạ là, lúc đó bên ngoài dấy lên tin đồn cha là người cung cấp manh mối.

Sau khi Đường Học Khiêm vào tù, cha nghỉ việc, về dạy học ở đại học Hải Châu, lúc này Học viện sư phạm Hải Châu đã cùng các trường khác sát nhập thành Đại học Hải Châu.

Tới năm 99, bí thư thành ủy Hải Châu là Đinh Hướng Sơn bị bắt vì ăn hối lộ, tòa án mới phán lại Đường Học Khiêm vô tội. Mọi người lúc này mới biết, năm 94 Đường Học Khiêm vào tù là do bị người khác hãm hại, còn vì sao thì toàn án chỉ tuyên bố hàm hồ, để lại không gian cho người ngoài tưởng tượng.

Có người nói Đinh Hướng Sơn và Đường Học Khiêm tranh nhau một cô gái tên Hứa Tư, có người nói Đường Học Khiêm nắm được chứng cứ nhận hối lộ của họ Đinh, muốn thừa cơ lật đổ, nhưng bị Đinh Hướng Sơn ra tay trước.

Còn về phần chân tướng là gì, hình như chẳng có được kết luận, nhưng sau khi ra tù tinh thần Đường Học Khiêm rất tệ, không nhớ năm xưa từng chuyển lời cho cha.

Mọi người nhớ lại lời đồn năm xưa, khi Đường Học Khiêm bị điều tra thì cha lại rời khỏi Hải Châu, trong mắt họ, trừ phản bội ra, còn có hiềm nghi cùng Đinh Hướng Sơn hãm hại Đường Học Khiêm.

Tòa án không giải thích rõ ràng cho cha, cha không còn chỗ đứng chân ở Đại học Hải Châu, được đồng nghiệp trước kia giúp, điều tới viện cờ Hải Châu làm bảo vệ sống qua ngày.

Cha thông minh cả đời, nhưng bị hại bởi kẻ chuyển lời kia, không trở mình lại được, trong lòng u uất, chưa tới 50 mà tóc đã bạc trắng.

Theo cùng sự chìm nổi của cha, vận mệnh của cả nhà cũng gập ghềnh, sau khi cha rời thành phố, mẹ cũng mau chóng được điều tới xĩ nghiệp, nhưng làm ăn không tốt, năm 98 thôi việc.

Một dạo kinh tế gia đình hết sức khó khăn, tới khi Trương Khác tốt nghiệp đại học rồi làm giám đốc chi nhánh của tập đoàn Long Dụ Hải Châu, tình hình kinh tế gia đình mới cải thiện.

Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Trương Khác còn nhớ mình bị tai nạt ngày 28 tháng 4 năm 2008, y rời khỏi tiểu khu tới trạm xe buýt, đột nhiên bị một cỗ xe hơi xô văng đi, người mất ý thức, cảm giác hôn mê rất lâu, chừng ba bốn ngày, có lẽ cả tuần..

Mặc dù cơn đau đầu kịch liệt không xua đi được, Trương Khác thầm nghĩ:" Còn sống là tốt rồi." Mơ mơ màng màng ngủ mất.

- Chưa hạ sốt...

Một bàn tay lạnh giá đặt lên trán mình, Trương Khác mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc. Quen là vì Trương Khác nhìn khuôn mặt này 30 năm rồi, lạ là vì khuôn mặt ấy không thể trẻ như thế, trông như mười mấy năm trước, lúc đó mẹ y Lương Cách Trân là cán bộ cục đơn thư khiếu nại, cho dù đuôi mắt có nếp nhăn, nhưng nhìn trẻ hơn phụ nữ cùng tuổi rất nhiều.

Trương Khác nghi hoặc nhìn lại lần nữa, dù nếp nhăn trên trán đã biến mắt, làn da như nước khôi phục vẻ đàn hồi, nhưng người trước mắt đúng là mẹ y... Vì sao mẹ trở nên trẻ như vậy?

Trương Khác nhìn mẹ, đột nhiên nhớ tới mùa hè 14 năm trước mình sốt cao nằm mê man ở nhà, đầu cũng đau như sắp nứt ra.

Đang mơ sao?

Trương Khác nhắm mắt lại, mặc cơn đau nuốt chửng ý thức, dù tỉnh lại có gẫy chân mất tay, thế nào cũng tốt hơn không tỉnh.

Lại chẳng biết hôn mê bao lâu, Trương Khác vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mẹ ngồi trước giường, mặt đầy quan tâm. Tay trái y cắm ống truyền dịch, cơn đau đầu dữ dội chưa dịu đi, duỗi chân tay ra, thấy yếu ớt vô cùng, không cảm thấy mất chân mất tay...

Mình vẫn đang mơ thấy cảnh 14 năm trước.

Lương Cách Trân thấy con mình tỉnh lại, vẻ lo lắng trên mặt phai đi phần nào, đưa tay sờ trán con, lại đặt lên trán mình, cảm nhận chênh lệch nhiệt độ:

- Đỡ sốt rồi, Tri Hành, Tiểu Khác đỡ sốt rồi.

Trương Khác lòng đầy nghi hoặc, cảm giác mẹ đặt tay lên trán quá thật. Cha từ ngoài đẩy cửa vào, mặc áo sơ mi trắng cộc tay, mắt hõm sâu, tóc bù xù, râu như vài ngày chưa cạo, chính là hình tượng cha 14 năm trước khi tổ kiểm tra xuống vì vấn đề Đường Học Khiêm.

Vẫn đang mơ ư?

Lúc này Trương Khác nhớ tới tiếng người kia, đó là thư ký chuyên trách Diệp Tân Minh của Đường Học Khiêm. Nếu như là giấc mơ 14 năm trước, Diệp Tân Minh hẳn là mượn danh nghĩa Đường Học Khiêm, lừa cha rời khỏi Hải Châu.

Khi ấy cha rời đi, Đường Học Khiêm vào tù, lời đồn đại dấy lên, cha thành kẻ phản bội hãm hại Đường Học Khiêm, vận mệnh cả nhà phát sinh nghịch chuyển kinh người.

Thế giới xung quanh tức thì trở nên băng giá tàn khốc, Trương Khác trải qua thống khổ của khó khăn đầu đời, trở nên bất cần đời.

Một bác sĩ mặc áo choàng trắng cùng cha đi vào, Thẩm Mặc còn nhớ người đó họ Lục. Bác sĩ Lục sờ trán Trương Khác, khẳng định:

- Hạ sốt rồi, phải uống thuốc đúng giờ, ngày mai tôi tới chuyến nữa, không sao cả đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status