Sắc đẹp khó cưỡng

Quyển 1 - Chương 34: Lễ phục bị cắt


Cùng đi với Phương Thịnh tới Tinh Cảng, là Vạn Dục Ninh.

Hứa Tình Thâm đang ngồi miên man suy nghĩ trước bàn làm việc, cho đến khi có y tá gõ vang cửa phòng khám của cô.

Vạn Dục Ninh khoác qua cánh tay của Phương Thịnh bước vào, vừa trông thấy Hứa Tình Thâm, mắt hạnh liền trợn tròn lên, "tại sao lại là cô ta ?"

"là trưởng khoa Chu sắp xếp cho tôi."

"không được, đổi người !"Vạn Dục Ninh xoay người định rời đi, "còn không phải là Tưởng Viễn Chu cố tình làm vậy à ? Tôi thấy vụ kiểm tra sức khoẻ này không cần phải làm nữa, cô cứ dứt khoát viết một tờ báo cáo không đạt tiêu chuẩn đi, có được không ?"

Phương Thịnh lập tức nắm lấy cổ tay của cô ta, "Dục Ninh, đừng nóng."

Hứa Tình Thâm lôi một cây bút từ trong túi áo ra, "đúng vậy, tôi dứt khoát viết luôn kết quả, các người liền không có cách nào để đính hôn được nữa."

Cô càng nói như vậy, trong lòng Phương Thịnh ngược lại càng thêm kiên trì. Anh đứng ở đó, cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy hông của Vạn Dục Ninh. Anh mặc áo khoác mỏng màu nâu nhạt vừa vặn thân người, cao lớn mà anh tuấn, "được rồi, mau bắt đầu đi, bây giờ vai trò của cô ấy là bác sĩ, sẽ không cố tình gây khó dễ cho anh đâu."

Phương Thịnh tiến tới hai bước, đem tài liệu trong tay giao cho Hứa Tình Thâm.

Sau khi cô nhận lấy liếc nhìn, danh sách phiếu kiểm tra này gồm khoảng mười mấy tờ, thậm chí ngay cả khoản đo độ dài của ngón tay cũng có.

"bác sĩ Hứa ?"Phương Thịnh cúi người xuống, "có thể bắt đầu chưa ?"

Hứa Tình Thâm xé mấy tờ phiếu ra, lần lượt đánh dấu vào những danh mục yêu cầu làm kiểm tra. Trước khi đặt bút đánh dấu vào một ô vuông trong số đó, tay của cô cũng đang khó có thể kìm nén được mà phát run lên.

Đôi mắt của Phương Thịnh cũng cố định ở nơi đó. Hứa Tình Thâm biết rõ, nếu cô đánh dấu vào mục kiểm tra này, Phương Thịnh sẽ trở thành một kẻ vô danh, không còn chút bí mật nào đáng để nói ra nữa.

"cô ngược lại nhanh lên một chút đi, lại đang nghĩ tới ý đồ gì xấu xa à ?"Vạn Dục Ninh ở bên cạnh thúc giục.

Bàn tay của Hứa Tình Thâm hạ xuống, nắm chặt cây bút không hề nhúc nhích chút nào.

Phương Thịnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô với ánh mắt không che giấu được một tia dịu dàng của ngày xưa.

Lúc viết kết quả kiểm tra sức khoẻ, Hứa Tình Thâm viết rất nhỏ. Có một danh mục mặc dù không làm, nhưng cô cũng vô cùng khéo léo mà che giấu bỏ qua.

Vạn Dục Ninh lấy được kết quả. Phương Thịnh cái gì cũng tốt, chỉ hơi bị thiếu máu.

"nhanh lên, mau về nhà đưa cho ba xem thử."

Phương Thịnh bị Vạn Dục Ninh kéo ra ngoài. Hứa Tình Thâm cầm nắp bút ở trên bàn lên đậy bút lại, đầu cây bút bị trượt ra khỏi nắp, đâm vào ngón tay của cô.   Cô đau đến mức hít sâu một cái. Phương Thịnh đã đi rồi, tựa như một cơn gió thoảng qua.

Cửu Long Thương.

Lúc Hứa Tình Thâm trở về, có người đang chờ cô.

Tưởng Viễn Chu trông thấy cô bước vào, liền quay sang người ở bên cạnh nói, "bắt đầu đi."

Người kia cầm thước dây bước tới. Hứa Tình Thâm ngơ ngác, "làm gì vậy ?"

"đặt may lễ phục cho em."

"vì sao ?"

"tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh, đến hôm đó, tôi định dẫn em đi cùng."

Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối, "tôi không đi đâu."

"nhát gan."

"đó là chuyện tốt của bọn họ, có quan hệ gì với tôi chứ ?"

Người ở bên cạnh hình như không thèm nghe lời của Hứa Tình Thâm nói, vẫn đang tập trung đo kích cỡ trên người cô.

Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sa lon, thờ ơ hỏi một câu, "trước đây Phương Thịnh từng bị ngất xỉu, có phải anh ta bị bệnh gì không ?"

Trái tim của Hứa Tình Thâm rơi ' bộp ' một phát, vừa khéo người đo kích cỡ bảo cô xoay người lại. Cô cố gắng che giấu vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt mình, "không có, ngất xỉu có thể là do bị thiếu máu mà thôi."

"không phải em đã nói, anh ta không thể bị kích thích sao ?"

Hứa Tình Thâm trả lời, "tôi thuận miệng nói một câu thôi mà, Tưởng tiên sinh nhớ rõ thật. Hay là bởi vì không bỏ được Vạn tiểu thư ?"

Ở cách đó không xa, người đàn ông nâng tầm mắt lên, nhìn cô thật sâu, "chuyện của Vạn Dục Ninh không liên quan đến tôi."

"chuyện của Phương Thịnh cũng không liên quan đến tôi."

"tốt lắm."Tưởng Viễn Chu cười khẽ. Anh đứng dậy bước tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, hai tay nhẹ nhàng bóp vào thắt lưng của cô, sau đó bắt đầu trượt lên trên, "thứ tôi cần là một bộ lễ phục có thể hoàn toàn phô bày ra vóc dáng của người mặc. Nếu như đến lúc đó có thể nhét vào được một ngón tay, tôi sẽ lập tức trả lại hàng."

Yêu cầu này......

Người ở bên cạnh thận trọng nói, "nếu bó sát quá, có thể mặc sẽ không thoải mái."

"Xinh đẹp và thoải mái từ trước đến giờ không thể đi chung được với nhau. Cái tôi cần là vẻ đẹp của cô ấy, cô chỉ cần chú ý làm theo là được."

Người kia liếc nhìn Hứa Tình Thâm. Cái loại ánh mắt đó, Hứa Tình Thâm hiểu được.

Ở trong mắt Tưởng Viễn Chu xem ra, Hứa Tình Thâm bất quá chỉ là một món đồ trang trí xinh đẹp ở bên cạnh anh. Anh muốn mặc cho cô một bộ lễ phục lộng lẫy, sau đó dẫn theo cô đi tới tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh.

Lúc ăn cơm tối, người giúp việc bưng món ăn cuối cùng lên bàn, "Tưởng tiên sinh."

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn chị ta.   Người giúp việc khẽ lau chùi hai tay, "mọi năm đến Tết ngài đều phải trở về nhà, cũng sẽ cho chúng tôi nghỉ Tết, năm nay cũng giống như vậy chứ ạ ? Em trai tôi vừa khéo sắp kết hôn......"

Hứa Tình Thâm có cảm giác như bị mắc nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt nóng rát tựa như bị thiêu đốt. Cô vội vàng nuốt miếng cơm xuống, gấp gáp cuống quít nói với Tưởng Viễn Chu, "tôi muốn đi trực Tết, tôi sẽ ở trong bệnh viện."

Tưởng Viễn Chu đặt đũa xuống, "ai cần em ở trong bệnh viện ?"

"trực...... cho tiện mà."

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn người giúp việc đang đứng ở đó, "đến lúc đó cho chị nghỉ, nơi này tôi sẽ sắp xếp người khác tới."

Trong lòng Hứa Tình Thâm có một loại cảm xúc không nói ra được. Ít nhất đến Tết, cô không cần phải lưu lạc ở nơi đầu đường xó chợ.

Hôm lễ phục được đưa tới, vừa khéo cũng là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu đưa bộ lễ phục cho cô, "đi thử một chút xem."

Hứa Tình Thâm mở ra nhìn, là một bộ lễ phục màu hồng phấn tươi tắn, vừa nhìn chính là muốn nổi bật lấn át cả chủ tiệc, "quá rực rỡ đi ?"

"mặc đẹp là được."

Hứa Tình Thâm bước lên lầu, phải cố gắng hết sức mới nhét được người vào trong bộ váy. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cô cũng không thích.

Chẳng qua Tưởng Viễn Chu chỉ muốn biến cô thành tiêu điểm của bữa tiệc đính hôn mà thôi. Mà còn cô thì sao ? Cô chán ghét cảm giác này, tựa như một con vật đang bị vườn bách thú cưỡng ép lôi ra triển lãm cho mọi người ngắm nhìn vậy.

Lúc Tưởng Viễn Chu bước vào trong phòng ngủ, Hứa Tình Thâm đang ngồi ở mép giường, "mặc thử thấy thế nào ?"

"ồ, không vừa người, quá chật."

"làm sao có thể, "Tưởng Viễn Chu bước tới, "để tôi xem thử."

"thế nhưng không sao cả, "Hứa Tình Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười nói, "tự tôi có thể giải quyết."

Tưởng Viễn Chu trông thấy ở bên cạnh Hứa Tình Thâm có đặt một cây kéo, trong ánh mắt của anh lộ ra vẻ khó tin, tầm mắt lại nhìn về phía bộ lễ phục kia lần nữa, "em đang làm gì vậy ?"

"lễ phục chật quá mà, tôi nới ra thêm một đoạn."Hứa Tình Thâm đã cắt rời phần thắt lưng, trong tay đang cầm kim chỉ không biết lấy từ đâu ra, dưới vạt váy cũng bị cắt mất một đoạn, hình như là định nối thêm vào bên hông.

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm cô tựa như đang thấy một con quái vật, "em ——"

"sao vậy ?"Hứa Tình Thâm biết rõ còn hỏi, "yên tâm đi, tay nghề may vá của tôi rất khá. Khi còn bé quần của tôi quá ngắn, đều là do tự tay tôi nới ra hết."

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu thay đổi liên tục. Anh cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện quái gở như vậy, "Hứa Tình Thâm, em đừng có diễn trò với tôi. Chẳng lẽ em không biết bộ lễ phục này giá trị bao nhiêu à ?"

"tôi là người nghèo mà, tôi đâu có biết."Ngón tay Hứa Tình Thâm vuốt ve những viên đá quý nhỏ vụn được đính nạm trên thân váy.

Tưởng Viễn Chu cúi người xuống tiến tới trước, hơi thở tràn ngập lan toả khắp khuôn mặt cô, "em hãy thành thật nói cho tôi biết, em không thích đúng không ?"

"Tưởng tiên sinh, nếu có một ngày tôi bắt anh phải mang một đôi giày không vừa chân mình, anh sẽ thích sao ?"Cô chống lại tầm mắt của anh, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Không, không, không, việc này cũng không phải là điểm quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, Tưởng Viễn Chu anh mang tới một bộ lễ phục, nhưng lần đầu tiên lại bị người ta phá tan tành như thế.

"tốt lắm, có phải em muốn cả người trần truồng mà đi không ?"

"thật xin lỗi."

Tưởng Viễn Chu ngược lại giật mình với lời xin lỗi đột ngột này của cô.

"ban nãy tôi mặc thử rồi nhưng nó siết chặt đến mức tôi thở không nổi. Tưởng tiên sinh, tôi sẽ đi cùng anh đến dự tiệc đính hôn của Vạn tiểu thư. Anh muốn cho tôi ăn mặc như thế nào, tôi cũng đều có thể nghe theo. Thế nhưng có thể...... cho tôi một bộ quần áo vừa người được không ?"

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nhớ tới một câu nói mới vừa rồi của Hứa Tình Thâm, khi còn bé quần của cô quá ngắn, đều là do chính tay cô tự nới ra.

Người đàn ông tránh né cái nhìn chăm chú của cô."cách mùng sáu vẫn còn thời gian, tôi sẽ bảo người ta may lại cho em một bộ khác."

"còn cái này thì sao ? Tôi cũng biết giá cả không rẻ."

"em đền."

"bao nhiêu tiền ?"

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, tựa như đang nghĩ tới một cảnh tượng vui vẻ, "thật ra thì em căn bản cũng không cần phải cắt nối làm gì, mặc thêm vài lần nữa, giãn ra là được rồi."

"Tưởng tiên sinh thật biết nói đùa, quần áo sao có thể nói giãn là giãn được chứ ?"

"tại sao không được ?"Tay của người đàn ông chỉ xuống dưới người cô, "tựa như tôi làm giãn em ra vậy đó......"

Hứa Tình Thâm nhìn xuống đống vải vóc bên tay, đột nhiên rất muốn đem nó dán lên miệng Tưởng Viễn Chu rồi khâu tất cả lại vào nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status