Sát nhân điện

Chương 2-8: Dạ Xoa 8

 Dịch giả: Hiệp sĩ què 
 Biên: Độc Hành 
 
 Giờ phút này, Hoàng Cổ Lăng thấy thương cảm cho lão quái nhân cô độc vô cùng, tuy biết bản thân mình cũng lắm thê lương, nên cũng thấy đồng tình, đồng cảnh ngộ. Trong lồng ngực hắn bỗng nổi lên một bầu nhiệt huyết sôi trào, hắn nói:  
 
 "Lão tiền bối, nếu như người trị liệu cho vãn bối lành bệnh, dạy vãn bối võ học tinh thâm, vãn bối nhất định giúp lão nhân gia người giết chết tên ác đồ kia."  
 
 - Quái nhân thật là quái đản đến cực điểm, lão nghe xong cười ha hả nói: "Không nên không nên! Ta từ trước đến nay không nhận nửa điểm ân huệ của người khác, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ thi ân cho người, ngươi muốn học võ công của ta thì cần phải giao dịch công bằng, ha ha. ha hah... Võ công của ta có bốn loại: bình thường, tuyệt chiêu, tàn chiêu, độc chiêu.  
 
 - Nếu như ngươi muốn học bình thường, đưa cơm bảy ngày dạy ngươi một chiêu.  
 
 - Nếu muốn học tuyệt chiêu, trăm ngày dạy một chiêu.  
 
 - Nếu muốn học độc chiêu, ba năm dạy một chiêu.  
 
 - Nếu muốn học tàn chiêu cần phải có hiện vật thực tế trao đổi, ta mới dạy ngươi một chiêu, ha ha ha... Tiểu oa nhi, hiện tại ngươi đưa cơm cho ta ba năm, ta chữa thương thế của ngươi nhanh chóng bình phục. Muốn học võ công, ba năm sau hẵng tính. Muốn học võ công bình thường, thì sẽ tính trong năm ngày dạy một chiêu.  
 
 Hoàng Cổ Lăng thật không ngờ lão già lại quái dị đến như thế, nhìn lão đáng thương như vậy, bản thân mang đồ ăn cho lão thì ngại gì chứ? Chẳng lẽ lão quái nhân thật có thể trị liệu quái bệnh của ta sao?  
 
 Lão quái than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi tới đây để cho ta chẩn đoán bệnh một chút."  
 
 Hoàng Cổ Lăng chậm rãi đi tới, khoanh chân ngồi xuống trước mặt quái nhân. Quái nhân duỗi cánh tay phải khô gầy, đặt nhẹ trên mạch môn của Hoàng Cổ Lăng một hồi, lão khẽ ho nhẹ một tiếng, lại duỗi đơn chưởng đặt trên "Huyệt Khí Hải" của hắn, một hồi lại đến hai huyệt "Tàng Huyết", "Phúc Kết".  
 
 Thời gian khoảng một tuần trà, quái nhân mới cười nói: "Đáng tiếc! Đáng tiếc, nếu ta chữa lành bệnh cho ngươi, ngươi có thể sẽ mất ba bốn mươi năm công lực."  
 
 Hoàng Cổ Lăng mờ mịt hỏi: "Lão tiền bối nói vậy là có ý gì?"  
 
 Quái nhân cười nói: "Tiểu oa nhi, sư phụ của ngươi thật sự là một người thông minh tuyệt thế, hắn biết dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt "Nghịch khí ", để tăng trưởng công lực cho ngươi, ba yếu huyệt gồm "Tàng Huyết", "Phúc Kết", "Khí Hải", ba huyệt đạo này đều nằm gần lá gan, nơi hiểm yếu khí huyết giao nhau, chỉ cần hơi tức giận thôi, ba huyệt trụ cột này sẽ tạo ra hiện tượng khí huyết ngược dòng, mỗi khi huyệt Khí Hải hội tụ đủ nghịch huyết, khi sự tức giận lên tới đỉnh điểm, liền xuyên thấu qua đan điền di chuyển đi khắp cơ thể.  
 
 - Loại độc môn điểm huyệt này, ngoại trừ lão hủ ra, thiên hạ võ lâm ngoài kia, chỉ sợ không ai có thể giải nổi thủ pháp điểm Huyệt độc đáo này.  
 
 Bây giờ nếu ta giải khai huyệt đạo, máu huyết của ngươi sẽ được lưu thông, khôi phục lại như bình thường, nhưng cách đó sẽ làm cho hiệu quả tăng trưởng công lực bốn mươi năm của ngươi bị mất hết.  
 
 Hoàng Cổ Lăng nghe xong, nội tâm vô cùng bội phục quái nhân chẩn đoán bệnh như thần.  
 
 ""Ôi! Quả nhiên sư phụ dụng tâm khổ cực, nghĩ ra loại phương pháp này để tăng trưởng công lực cho mình, ba năm qua mình chịu đựng khổ sở cũng có giá trị.""  
 
 Thình lình nghe quái nhân cười ha ha nói: "Tiểu oa nhi, ngươi thật là có cốt khí, có thể chịu được nghịch khí xông lên, làm cho ngươi phải chịu đau đớn thống khổ cực kỳ như bị tra tấn. Nếu lão hủ đoán không sai, ngươi đã chịu đựng mười năm hiệu quả tăng trưởng công lực, chẳng trách vừa rồi ngươi có thể tiếp ta ba chưởng."  
 
 Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Lão tiền bối, nói như vậy là bệnh của ta trị không khỏi được rồi, nhưng ta vẫn mang đồ ăn đến cho tiền bối."  
 
 Quái nhân cười nói: "Không được! Ta chưa trị bệnh cho ngươi, nên ta cũng không tiếp ân huệ của ngươi."  
 
 Hơn nữa ngươi ở đây ngắn ngủi chỉ có mấy tháng, nếu ta tăng cường sáu mươi năm công lực cho ngươi, sẽ kịp thời gian, không hiểu khi đó huyệt đạo của ngươi có chịu được huyết mạch tăng vọt không, sẽ vô cùng thê thảm, đau khổ hơn là chết!  
 
 - ""Thôi như vậy đi, ta nghĩ ra một phương pháp, ""nghịch khí"" cho ngươi, đau khổ gặp đau khổ sẽ tiêu trừ, sau đó đến hết thời hạn qui định, lão hủ sẽ giải khai huyệt đạo cho ngươi."  
 
 Hoàng Cổ Lăng mừng rỡ trong lòng, hỏi: "Lão tiền bối, người thật sự có thể tiêu trừ quái bệnh của ta, khiến nó hết phát tác thống khổ sao?"  
 
 Quái nhân đột nhiên nhắm mắt lại, không hề đáp câu hỏi của Hoàng Cổ Lăng, lão quái giống như đang suy nghĩ dùng phương pháp gì để giảm bớt quái bệnh phát tác thống khổ của Hoàng Cổ Lăng.  
 
 Ước chừng qua thời gian một bữa cơm, quái nhân mở hai mắt ra cười ha hả một hồi, nói: "Đã có! Ta lấy Băng Phách Chỉ điểm "Huyệt Khí Hải" của ngươi.  
 
 Ngón trỏ phải của Quái nhân nhanh như điện xẹt điểm vào ""Huyệt Khí Hải"" trên người Hoàng Cổ Lăng  
 
 Trong khi chỉ phong cực nhanh điểm vào người, bên tai hắn chợt có một âm thanh kiều uyển cất lên:  
 
 "Tàn Nhân Ngu, bất luận thế nào ta cũng không muốn hắn tiếp nhận hậu quả, trong khi ta còn muốn học trộm võ công của lão."  
 
 Thình lình nghe quái nhân cười ha hả nói: "Nữ oa ngươi cũng không thể cả đời hầu hạ lão hủ chứ, phóng mắt nhìn võ lâm thiên hạ, đại khái có thể tìm được mấy người thắng được ngươi?""  
 
 Hoàng Cổ Lăng hơi hé mở một mắt ra nhìn. Dưới ánh đèn sáng tỏ, một thiếu nữ y phục màu xanh lam, đang ngồi trên một khối đá. Thiếu nữ này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mày thuỳ, mũi ngọc, môi hồng, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp của nàng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, quả thực là một tiên nữ, vưu vật nhân gian, Hoàng Cổ Lăng nhìn qua không khỏi ngẩn ngơ.  
 
 Hắn không thể tưởng được nhân gian lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn vốn cảm thấy Tây Môn Ngọc Lan và mỹ nhân áo xanh, đã là hồng phấn giai nhân hiếm thấy trong nhân gian rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu nữ áo lam này, vẻ tươi đẹp của nàng đã trên các nàng kia vài phần.  
 
 Hoàng Cổ Lăng cảm thấy đã từng gặp mặt nàng ở đâu rồi, nhưng trong giây phút ngắn ngủi, hắn không thể nào xác định nổi là đã gặp ở nơi nào.  
 
 Hoàng Cổ Lăng sợ cô gái kia phát hiện hắn nhìn trộm, nên vội nhắm mắt lại.  
 
 Chỉ nghe bên tai truyền lại âm thanh như pha lê từ miệng mỹ nhân:  
 
 - "Tàn Nhân Ngu, ta muốn hầu hạ lão đến hết quãng đời còn lại, ta phải học được toàn bộ võ công của lão."  
 
 Quái nhân cười sằng sặc nói: "Bình thường, Tuyệt chiêu, Độc chiêu võ công, ngươi có thể học được, nhưng Tàn chiêu võ công, ngươi sẽ vĩnh viễn không học được, trừ phi ngươi mang tất cả Sát Nhân Chỉ đến đây cho ta, ta mới có thể dạy ngươi Tàn chiêu mười bảy thức võ công."  
 
 Hoàng Cổ Lăng nghe xong trong lòng giật mình, "Sát Nhân Chỉ! Sát Nhân Chỉ!" Lão nhân bị tàn phế, nếu có được Sát Nhân Chỉ thì có ích lợi gì?  
 
 Một ý niệm trong tâm trí hắn bất chợt nổi lên, quái nhân này đích thị là một Kỳ Nhân Dị Sĩ, vô địch thiên hạ. Theo như lời lão nói thì Tàn chi võ công nhất định là võ học cực kỳ huyền ảo, nếu mình đoạt được ""Sát Nhân Chỉ"" đến tay, cầm đưa cho lão, như vậy mình sẽ học được Tàn Chiêu võ công của lão, mình sẽ đánh bại, giết được ""Sát Nhân Điện Chủ".  
 
 - Thiếu nữ áo lam kia dịu dàng nói: "Một ngón Sát Nhân Chỉ có thể học được mấy thức Tàn chiêu võ công?"  
 
 Quái nhân cười nói: "Ngón tay cái trái phải và ngón phải áp út, mỗi đôi có thể học ba chiêu, ngón phải áp út có thể học hai chiêu, Sát Nhân Chỉ còn lại mỗi đôi một chiêu. Nữ oa à! Vóc dáng ngươi cực đẹp, nếu học được Tàn chiêu võ công, người sẽ trở nên cực kỳ tàn khốc, điều đó không tốt đâu, lão hủ khuyên ngươi chỉ học võ công Bình thường và Tuyệt chiêu là đủ rồi."  
 
 Trong lòng Hoàng Cổ Lăng có chút kinh sợ, thầm nói: "Võ công Quái nhân được phân theo đẳng cấp: Bình thường, Tuyệt chiêu, Độc chiêu, Tàn chiêu, như vậy võ công độc và tàn chiêu đích thị là chiêu thức cực độc, cực tàn phế rồi."  
 
 Thiếu nữ áo lam nói nghe rõ ràng: "Tàn Nhân Ngu, hôm nay ta đưa tới bảy ngày đồ ăn, lại đến kỳ mỗi trăm ngày, lão phải dạy ta một chiêu Bình thường và một Tuyệt chiêu."  
 
 Quái nhân cười nói: "Được, được, được! Ta sẽ dạy ngươi."  
 
 Thiếu nữ áo lam đột nhiên đứng lên, khoan thai đi về phía Hoàng Cổ Lăng, bỗng dưng nàng vận đủ công lực nhắm huyệt "Môn vị" của Hoàng Cổ Lăng đá vào...... Một tiếng kêu đau đớn từ miệng Hoàng Cổ Lăng thốt ra!  
 
 Quái nhân cười ha hả nói: "Nữ oa à, ngươi học được ta hai Độc chiêu, vậy mà cũng trở nên lòng dạ độc ác rồi."  
 
 Thiếu nữ áo lam cười dịu dàng nói: "Ta vất vả khổ cực mới có thể được lão truyền thụ hai chiêu võ công, làm sao vô duyên cớ để hắn học lén chứ."  
 
 Quái nhân cười ha ha nói: "Có lý có lý! Nữ oa à, ngươi nhìn rõ ràng chiêu thức Bình thường này, "Bạch Vân Phiêu Phi" nhé. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status