Sau khi mang thai con của kim chủ, cầu xin chia tay

Chương 30: Kế hoạch sủng thê (10)


Tư liệu về hai mẹ con họ Sở rất nhanh nằm trên tay Trịnh Tranh.

Mẹ Sở trông dáng vẻ của người bị bệnh, màu da toát ra một cỗ chết chóc, nhưng nhìn qua thời còn trẻ chắc hẳn là một đại mỹ nhân. Về phần Sở Tiểu Mộc, mặt mày có vài nét giống Chử Tiểu Du, cũng coi như thiếu niên thanh tú, nhưng trông gương mặt rất u ám.

Có đôi khi số phận thật trớ trêu, số phận bị bỏ rơi không nhất thiết phải tệ hơn số còn lại.

Cha Chử Tiểu Du ngày trước có thể coi như điển trai nhưng lòng dạ hẹp hòi, hay u sầu. Ba mươi tuổi nghiện rượu, lại không có tiền mua rượu xịn, dần dần mất lý trí, mỗi ngày chỉ ăn cơm uống rượu đánh người.

Chử Tiểu Du sinh ra làm ông ta cảm thấy thật mất mặt trước bạn bè, người túng trách lão thiên gia(*), ông ta uống rượu xong là muốn đánh Chử Tiểu Du, hai năm đầu mẹ Sở còn phản kháng, bà nghĩ chỉ có một cách duy nhất là nhốt Chử Tiểu Du ở trong kho củi khóa cửa lại, còn bà tình nguyện bị chồng đánh.

[(*)Nguyên văn là: “人怂怪老天爷.” – Có thể hiểu đơn giản là người nghèo trách chúa trời.]

Sau hai năm như vậy, mẹ Sở ở nhà bị đánh, đi ra ngoài lại nghe hàng xóm đàm phán nói này nói nọ, tinh thần bà cũng dần suy sụp. Tuy nhiên bà không đem thù hận đổ lên người chồng vô dụng mà bắt đầu tra tấn Chử Tiểu Du mà không trực tiếp ra tay.

Chử Tiểu Du sống như súc sinh ở trong kho củi, cứ như vậy mà vượt qua tuổi thơ.

Mẹ Sở nghĩ rằng nếu có một đứa trẻ khác ra đời là có thể thay đổi tất cả, vứt bỏ Chử Tiểu Du, năm tháng vô tình tàn nhẫn đã mài giũa ý chí của bà thêm sắt thép, chỉ cần sống sót là được, một thiếu nữ trẻ kiêu ngạo trở thành một người đàn bà chanh chua.

Nhưng cha Sở vẫn rác rưởi như trước, nát rượu đánh vợ con đã trở thành thói quen của ông. Mẹ Sở cùng con trai nhỏ vẫn sống trong cơn ác mộng, trong nhà không có gì để ăn, không ai quan tâm mở lòng với bọn họ, phong độ ngày xưa của mẹ Sở đều bị phai mờ. Chờ sau khi cha Sở chết, bà dựa vào làm thuê mang theo con trai nhỏ phiêu bạt đến nhiều thành phố.

Nhưng hiện giờ bà lại muốn chết.

Mẹ Sở nhìn đứa con trai nhỏ mới 14 tuổi, bà còn sống là vì nó. Sau đó lại tự nhiên biết được Chử Tiểu Du đang học đại học, bà lập tức cảm thấy ngày trước vứt bỏ Chử Tiểu Du chính là vì cậu, chính bà nhịn đau vì tiền đồ mở rộng của con trai.

Nếu như vậy, mẹ Sở cảm thấy bà phải cho Chử Tiểu Du biết lúc trước bà đau lòng đến cỡ nào, phải đấu tranh như nào mới đưa ra được quyết định đưa cậu đi “tận hưởng cuộc sống”. Chử Tiểu Du lên được đại học, như vậy có thể cho em trai cậu một nơi để ăn không phải là chuyện khó. Dù sao cậu cũng không thể kết hôn sinh con, mai sau có một người em trai dưỡng già cùng, hai anh em có thể thay nhau bảo vệ lẫn nhau.

Mang theo suy nghĩ “thiện giả nhân ý”(*) này, mẹ Sở tìm được viện mồ côi, nhưng kết quả viện mồ côi một mực khẳng định không biết tung tích Chử Tiểu Du. Mẹ Sở ở viện mồ côi lăn lộn đến người đầy bùn đất nhưng vẫn không hề có chút tiến triển nào.

[(*)Thiện giả nhân ý (善解人意): Có thể hiểu đơn giản là am hiểu lòng người.]

Kết quả ngày thứ ba, lão thái thái cho người tới điều tra Chử Tiểu Du, nhìn thấy mẹ Sở giống như xa quê mà gặp lại bạn cũ, vội vàng đưa bà đến A thị tấc đất tấc vàng.

Mấy năm nay, lão thái thái ru rú ở trong nhà, nói cách khác là ở nhà tĩnh dưỡng.

Mẹ Sở được đưa tới một ngôi nhà cũ trong rừng núi hoang vắng, bà thấy nhà ở đây không phải là nhà cao tầng cao sang phú quý trong thành phố mà giống như nhà trệt ở nông thôn, nhưng bên trong tỏa ra một cỗ không khí lành lạnh nghiêm chỉnh.

Mẹ Sở che chở đứa con út, nơm nớp lo sợ đứng ở góc cửa.

Thế nhưng bước ra là một người đàn bà hơn 60 tuổi, tóc ngắn, ánh mắt rất sắc bén đầy lạnh lùng.

Sở Tiểu Mộc bị mẹ đẩy che sau lưng, nhìn người đàn bà đi tới không nhịn được ngó đầu nhìn qua, lại bị mẹ Sở vội vàng đẩy ra sau lưng.

Người đàn bà kia nhàn nhạt liếc mắt: “Là một đứa trẻ rất xinh đẹp, Tiểu Lưu, mau dẫn nó đi chải đầu rửa mặt ăn chút gì đi.”

Bà ta vừa nói một câu, không biết từ đâu có ba bốn người chạy đến muốn đưa Sở Tiểu Mộc đi, nhưng mẹ Sở nhất quyết không cho phép, giống như gà mẹ đem Sở Tiểu Mộc bảo vệ sau lưng, quát to: “Mấy người muốn làm gì? Các người muốn làm gì?”

Người đàn bà không để tâm tới người phụ nữ chanh chua này, bảo người chờ mẹ Sở bình tĩnh lại.

Mẹ Sở run rẩy hỏi: “Bà, bà là chủ nhân ngôi nhà này sao?”

Người đàn bà cười nhạo trong lòng, trên mặt không có một chút kiên nhẫn: “Tôi biết hai người là người nhà Tiểu Du, một lúc nữa nó sẽ tới, hai người không thích đi rửa mặt tôi cũng không ép buộc, nhưng hai người không được động chạm vào bất cứ thứ gì.”

Trong lòng mẹ Sở biết một điều người này ghét mẹ con họ bẩn.

Nhưng mẹ Sở vẫn đồng ý, bà nghĩ đến 20 năm chưa được gặp Chử Tiểu Du, bà phải ăn diện mặc diện để Chử Tiểu Du không ghét bà thêm nữa.

Hai mẹ con họ Sở được đưa vào phòng tắm gột sạch từ trong ra ngoài, người làm tên Tiểu Lưu cho hai mẹ con họ thay quần áo. Mẹ Sở tắm rửa xong đi ra, hai tay cứ kéo vạt áo, không cảm thấy quen thuộc.

Sở Tiểu Mộc cũng cảm thấy lạ lẫm, mắt nhìn ngả nhìn nghiêng bốn phía.

Mẹ con Sở Tiểu Mộc lại được đưa đến phòng khách. Do được xây theo kiểu cách cũ nên trông phòng khách cũng không tính là lớn, cũng giống như các gia đình bình thường khác có đặt sofa TV nhưng màu sắc khá tẻ nhạt.

Ba giờ, Trịnh Tranh vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ con họ Sở đến sofa cũng không dám ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Mẹ Sở chuẩn bị gần đất xa trời, sắc mặt nhìn rõ như sắp chết, Sở Tiểu Mộc lớn lên trông giống Chử Tiểu Du một hai điểm nhưng nét mặt khá ảm đạm.

Trịnh Tranh không nói gì, trực tiếp đi đến ngồi xuống sofa: “Sở Tiểu Mộc? Hoàng Quế Trân?”

Nhiều năm qua mẹ Sở đã hình thành nên nhiều thói quen, bà ra vẻ dũng cảm: “Cậu là ai? Gọi chúng tôi đến đây có thật là có thể gặp Tiểu Du không?”

“Tiểu Du?” Trịnh Tranh buồn cười: “Tiểu Du nào? Cậu ấy với hai người có quan hệ gì chứ?”

“Nó là con trai tôi.” Mẹ Sở buột miệng.

Trịnh Tranh cười nhạo: “Con bà? Vậy tại sao tôi lại nghe được cậu ấy lớn lên ở viện mồ côi, năm hay sáu tuổi gì đấy bị bà bỏ rơi?”

“Vậy cũng không thể nói là vứt bỏ?” Mẹ Sở biện hộ cho bản thân: “Là vì tôi muốn tốt cho nó, là tôi dụng tâm lương khổ(*), cậu nhìn đi hiện giờ nó còn đang học đại học…”

[(*)Dụng tâm lương khổ (用心良苦): Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.]

Nếu không phải vì Trịnh Tranh không đánh phụ nữ, nhất định hắn sẽ cho bà mẹ này một cái vả.

Trịnh Tranh ung dung ngồi trên sofa, chờ mẹ Sở nuốt nước bọt mới thản nhiên lên tiếng: “Bà biết tội vứt bỏ con phán mấy năm tù không?”

Mẹ Sở sững sờ.

“Tôi biết bà không sợ đi tù. Dù sao thì bà cũng sắp chết, vậy sao không vứt bỏ thêm lần nữa đi?”

Mẹ Sở choáng váng.

“Trước lạ sau quen, năm đó là vì bà muốn tốt cho Chử Tiểu Du, lần này cũng như vậy đi.” Trịnh Tranh cong khóe miệng, con ngươi đen đầy tà khí nhìn người mẹ tốt trước mắt này: “Nhìn xem con trai nhỏ này của bà có thể thi đậu vào một trường đại học trọng điểm nào không, bước vào một xã hội mới.”

Nói xong, hắn đứng lên nhìn camera cười cười: “Bà nội, tâm ý của bà con nhận, đứa trẻ này bà có tặng thì con nhận, không tặng thì bà nuôi hay vứt bỏ nó thì con và chồng nhỏ của con không có ý kiến.”

“Nhưng có một điều, sức khỏe em ấy đang không tốt và cháu trai bà thì càng nguy hiểm.”

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Trịnh Tranh đến tay không về tay không, ngoài trừ tầm 10 phút mẹ Sở khóc thút thít thì hắn ngồi không quá 2 phút. Camera quay đến chỗ Triệu Tân Đức đứng chờ Trịnh Tranh ở cửa, hai người lên xe cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cho đến lúc đi thật xa, Triệu Tân Đức vẫn thấp thỏm sợ hãi: “Trịnh tiên sinh, anh cứ để hai người họ ở lại đấy không sao chứ?”

Trịnh Tranh biểu tình lạnh nhạt: “Có thể xảy ra chuyện? Chỉ là hai con bọ chó chẳng lẽ lão thái thái còn định ra tay bóp chết chắc?”

“Nhưng dù sao họ cũng là người thân của Chử tiên sinh.” Triệu Tân Đức cảm thấy việc này không thể giấu mãi được, họ còn sống sờ sờ, sớm hay muộn thì Chử Tiểu Du cũng sẽ biết.

Trịnh Tranh: “Cậu thấy chiêu này có tác dụng với Chử Tiểu Du à?”

Triệu Tân Đức có chút không chắc chắn, Chử Tiểu Du bình thường hiền hiền lành lành, nhìn qua cũng biết tâm địa tốt bụng.

Trịnh Tranh cười cười như đang nhớ ra chuyện vui nào đó: “Cậu vẫn lo là Chử Tiểu Du sẽ nhảy dựng lên rồi chạy đến cho mẹ con nhà kia ăn đúng không.”

Vì lời cảnh báo của Trịnh Tranh mà nhà cũ bên kia mới được an tĩnh một chút.

Một tháng sau, Chử Tiểu Du và Chử Trịnh xuất viện.

Lúc này Chử Trịnh xưa đâu bằng nay, đại khái là đã nhỏm đầu được mấy ngày. Hiện giờ không chỉ thể trạng ngày càng tốt, cũng không còn vàng vọt xanh xao như mấy ngày đầu, bắt đầu lộ ra làn da trắng như tuyết, nhìn qua giống như một bé người tuyết vậy.

Chử Tiểu Du chưa được ôm con trai lần nào, hôm nay được xuất viện lòng thật sự ngứa ngáy khó nhịn, bắt bảo mẫu đưa con trai cho cậu bế.

Vừa mới ôm một cái, Chử Tiểu Du đã cảm nhận được Đỉnh Đỉnh thật nặng nha ><

Chử Tiểu Du nghĩ trẻ con đứa nào chả thích mút ngón tay nên một tay ôm con trai một tay đưa lên môi Đỉnh Đỉnh. Kết quả Đại vương Đỉnh Đỉnh nhìn cậu một cái rồi lạnh lùng thu mắt về, đối với ngón tay người trần không có tí hứng thú nào.

Chử Tiểu Du cảm thấy Chử Đính Đính có phải thiếu máu lên não hay không, không cảm giác mà thành mặt than.

Đúng lúc Trịnh Tranh cũng đến để đón cậu xuất viện. Chử Tiểu Du giao con trai nhỏ cho bảo mẫu rồi kéo Trịnh Tranh sang phòng nhỏ để thảo luận: “Anh nói xem, có phải Đỉnh Đỉnh thiếu máu lên não nên chỉ số IQ thấp không?”

Trịnh Tranh phì cười: “Y học hiện đại mà em vẫn lo lắng?”

Chử Tiểu Du nghĩ lại cũng thấy đúng, mèo con chui vào lồng ngực hắn cọ cọ, được một lúc đã tưởng tưởng ra cảnh cậu giấu kim chủ ở trong phòng nhỏ, dính hắn cả đời không cho ra ngoài.

Nhưng Chử Trịnh còn ở bên ngoài, Đại Vương Đỉnh Đỉnh cao lãnh đang đói bụng, oa oa khóc lớn.

Chử Tiểu Du vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cậu không có nhiều sữa, chỉ có thể lo lắng nhìn Đỉnh Đỉnh, trái lại động tác bảo mẫu lưu loát bắt đầu cho Đỉnh Đỉnh bú.

Chử Tiểu Du muốn học cách vắt sữa của bác gái, nhưng không dám nhìn người ta, đôi mắt mèo trộm liếc sau lưng bác gái.

Bác gái phát hiện ra ánh mắt của cậu, cũng không ngẩng đầu lên, hào phóng nói: “Chử tiên sinh có muốn học không, đóng cửa đi tôi dạy cậu cho.”

Trịnh Tranh lập tức từ chối, Chử Tiểu Du đầy bất mãn, lôi kéo hắn nũng nịu: “Trịnh tiên sinh, em muốn học.”

Trịnh Tranh dẫn người đi ra ngoài, đen mặt đứng ở cửa nhà canh gác.

Cứ 10 giây Chử Tiểu Du lại mở cửa lớn chạy tới, chưa nói lời nào đã ôm chặt Trịnh Tranh, vùi mặt vào lồng ngực hắn, mặt không ngừng chôn vào bên trong, cả người thẹn đến phát run.

Trịnh Tranh nhẹ giọng ghé vào tai cậu nói: “Làm sao vậy?”

Chử Tiểu Du xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người: “Không, không dám nhìn…”

Trịnh Tranh tủm tỉm cười.

Do mấy ngày gần đây tiếp xúc không ít người, Chử Tiểu Du đã không còn sợ gặp người lạ nữa nhưng tiếp xúc thân mật vẫn không quen, ngoài bác sĩ thì người khác cũng không được động chạm vào cậu, nói gì đến chuyện này.

Tất cả sức lực đều dùng để làm nũng trên người Trịnh Tranh. Nhiều lúc đói khát, khát khao được thân mật, loại khát vọng này làm Chử Tiểu Du mềm nhũn cả người, không tại Trịnh Tranh cậu chỉ có thể hai mắt đẫm lệ mà cọ cọ chăn gối.

Trịnh Tranh nói: “Không sao, phải từ từ, chậm rãi.”

Chử Tiểu Du “Vâng” một tiếng, cảm thấy cậu chữa khỏi cái tâm lý kì quặc sợ giao tiếp này chỉ có thể bằng cách mỗi ngày tiếp xúc giao tiếp với mọi người dần dần sẽ hết. Hiện giờ cậu đã dám gặp người lạ, đây quả là một kì tích.

Vì có tự tin nên Chử Tiểu Du ở trong thang máy mà cả người tràn đầy tự tin. Mặc dù đã rất lâu không tiếp xúc với bên ngoài, cậu ngồi trên xe nhìn người đi ngoài đường có cảm giác mơ hồ, nhưng không có sợ hãi.

Coi như sau khi bụng lớn, ngoài lần đi tới bệnh viện thăm Chử Trịnh, đã nửa năm rồi cậu chưa có dịp đi ra ngoài nhìn người lạ trong phạm vi rộng như này.

Chử Tiểu Du rụt rè nhưng vẫn mong chờ, lần thứ hai bước chân vào xã hội.

Trịnh Tranh nhìn biểu tình lo lắng của cậu, vòng tay qua thắt lưng cậu, cúi đầu xuống hôn cậu một cái: “Mèo Tiểu Du xuất viện rồi có muốn được thưởng gì không?”

Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái mới nói: “Em muốn đi học.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status