Sinh tồn thời mạt thế

Chương 21: Tai nạn mạt thế 08


Editor: Tú Trịnh

Ngũ Thường Hân rất tin tưởng Du Hành, cô nhìn ra được vội vàng trong mắt Du Hành, vì thế hỏi cũng không hỏi đã đi thu thập đồ đạc.

Trương Thao thấy vậy, lại vội hỏi một lần.

“Anh Trương, anh thấy tình hình thiên tai thế nào rồi?”

“Mưa đều rơi nhiều ngày thế này, xem chừng vẫn còn mưa tiếp, cậu xem độ ấm cũng giảm xuống, thiên tai rất nhanh sẽ đi qua.” Trương Thao nói, đây cũng là đại đa số ý tưởng của mọi người.

Du Hành lắc đầu: “Anh Trương, em thực bất an trong lòng. Tôi vừa mới trở về, thời điểm đi qua Vọng Hải Kiều, nước sông cách đầu nguồn chỉ khoảng cách nửa thước *, nước sắp tràn đến trên đường. Bên khu Lão Thành này của chúng ta, địa thế vốn dĩ là thấp, mỗi ngày bão đến đều suýt ngập nước. Nhìn mưa rơi nhiều như vậy thì khả năng sẽ có úng lụt lớn, hiện tại Thường Hân bụng lớn như vậy, không biết khi nào thì sinh, trong nhà không an toàn.”
  • một thước= 100cm, nửa thước= 50cm


Cái lý do này rất đầy đủ.

“Tôi tìm thấy một khách sạn bên cạnh thành phố, cùng người đã hẹn lấy lương thực để làm phí thuê nhà, tính mang Thường Hân qua đi bên kia ở.”

Trương Thao nghe đến đó đã đồng ý, nhưng mà thấy bên kia quá xa, “Không phải bên này của chúng ta cũng có cao ốc hay sao, đầu thôn còn có một khách sạn cao bốn tầng, cho dù có ngập nước cũng không sợ.”

Du Hành còn lo lắng thứ khác nhưng lại không thể nói ra. Đành phải nói: “Tôi tìm nhà kia, phòng đủ lớn, chúng ta ở ba người đều được, đồ đạc cũng có chỗ để. Nếu muốn đi ra ngoài ở, tất cả đồ đạc phải rời qua đi đúng không? Anh Trương, anh có muốn đi cùng bọn tôi không?”

Bọn họ đều đi rồi, anh ta ở lại đây một mình làm gì chứ? Vì thế Trương Thao gật đầu: “Đương nhiên cùng mọi người đi, đi bên ngoài ở cũng không an toàn đâu, anh phải đi theo.”

Du Hành dự định ở bên kia thường xuyên nên đã thu thập toàn bộ nhà. Nồi, chén, gáo, chậu phòng bếp của khách sạn nhất định có, liền không mang theo.

Đồ ăn uống nước nhất định phải mang, đệm, chăn, quần áo cũng là phần chính, Minibus của Trương Thao chỉ chứa được một phần, dư lại còn một đống. Du Hành đến đầu thôn có một nhà có xe vận tải liền mượn xe của người ta, dùng nửa túi mễ* làm thù lao.

Mễ: Gạo đen, gạo lứt

“ Trời mưa to, anh muốn xe làm cái gì?”

Cũng không phải chuyện gì không thể nói, Du Hành nói: “Nhìn mưa lớn như vậy, sợ trong nhà nước đọng, định ra bên ngoài ở nhờ một đoạn thời gian, nên mượn xe anh dọn đồ.”

“Cái này có là gì đâu! Tôi hiện tại chỉ thích mưa như này, chính là/dù nước ngập tôi cũng vui.” Chỉ sợ hạn hán.

“Chỉ sợ nước ngập quá sâu, anh cũng phải cẩn thận.”

Lời này không có người để ở trong lòng. Bên này nhiều sông nhiều suối, mỗi năm mùa mưa đều sẽ có nước sông tràn ra, nhưng kênh mương đường thoát nước tu sửa không tồi, cho dù có ngập nước cũng không nghiêm trọng. Cái này cũng làm khô nhanh hai năm, nghe nói nơi biển xa đều khô cạn, so với Thiển Đích Tứ Hải nghe nói còn phải lộ ra mảng lớn mảng lớn thềm lục địa.

Có thể thấy được tình hình hạn hán nghiêm trọng như nào. Mưa liên tiếp mầy ngày, ngay cả mấy cái hồ và biển đều khó lấp đây, làm sao có thể ngập được?

Ngũ Thường Hân ở nhà thu dọn quần áo. Trải qua mấy tháng chuẩn bị, cô nhàn rỗi liền khâu vá tã cho con, cắt chăn, đệm nhỏ. Hơn nữa Du Hành và Trương Thao mang quần áo về nhà, mỗi tuổi đều có hai bộ, dầy mỏng đều có.

Quần áo nhỏ của tiểu trẻ con, nghe thì nhiều, nhưng là sửa sang lại gấp chỉnh tề, lấy chăn đơn quấn lại, lại lấy dây thừng trói chặt thì cũng chỉ vừa đủ cái bao.

Chính cô quần áo cũng đơn giản, chỉ có vài cái váy bầu hay mặc. Cô thu dọn rất nhanh, lại nhanh nhẹn mà đem quần áo Du Hành thu thập đủ, lúc này Du Hành cũng lái xe vận tải trở về nhà.

Đã hơn bảy giờ tối, nhà họ Ngũ vì phải thu dọn đồ đạc nên đã thắp hai ngọn nến. Kho thức ăn, Du Hành liên tục sửa sang lại, tính toán rời đi trong một lần.

Nếu trời mưa, không kín sẽ dính nước, Du Hành lau khô năm cái thùng nhựa trống trong nhà, đem bao gạo mở ra, đổ gạo vào, đổ đầy hai thùng đựng gạo, đsong nắp chắc chắn.

Ăn đồ thật ra lại rất đơn điệu, hiện tại trong kho hàng trừ bỏ gạo, thùng đựng nước thì chính là bánh mì linh tinh, hai mươi mấy thùng mì ăn liền và những đồ đạc vụn vặt linh tinh khác. Rất nhiều thứ ăn xong cũng chưa chỗ nào bán.

Đồ đạc thu thập được không sai biệt lắm, Du Hành đem đồ vật dọn lên xe.

Vốn định để sáng mai ra cửa sớm, chính là ăn xong cơm tối, Du Hành phát hiện sân ngập nước đến bậc thang thứ hai. Lúc cậu về nhà nước mới ngập tới bậc thứ nhất, mà mới qua một tiếng nước đã ngập thêm mười centimet rồi.

Tổng cộng bốn bậc thang, theo cái tốc độ, hơn nửa đêm nay, nước mưa đã tràn vào nhà.

Vì vậy mọi người quyết định đi vào nửa đêm.

Ban đêm, dưới tiếng mưa rơi, động tĩnh cũng không coi là nhỏ, rốt cuộc một chiếc xe vận tải từ hẻm cửa lái tiến vào. Một loạt liền ở Ngũ gia cùng Lưu gia/nhà họ Ngũ và nhà họ Lưu, hơi có động tĩnh một chút hai nhà đều biết được.

Mất điện nên không có tiết mục giải trí, con của Lưu Kiến Tuệ nhao nhao lấy muốn đi chơi nước, bị ba cậu bé đánh một cái, giọng khóc thét kia khiến Mập mạp bị đánh thức.

Lúc Bình tẩu này không thể nhịn được nữa, vốn dĩ đã nổi lên suy nghĩ mang Mập mạp về nhà mẹ đẻ ở, không nghĩ tới trời mưa. Vấn đề thiếu nước được giải quyết, nhiệt độ không khí cũng dần dần giảm xuống, hết thảy đều vui sướng hướng vinh. Chị cô một nhà cũng muốn về nhà, cô liền nhịn xuống.

Hiện tại liền ôm Mập mạp ra cửa hóng mát, thổi gió mát dỗ thằng bé đi ngủ. Khi phát hiện cách vách có động tĩnh, cô ban đầu cô ta không để ở trong lòng, sau lại nghe được khóa cửa cùng tiếng ô tô, cô mới kinh ngạc phát hiện nhà họ Ngũ muốn đi ra ngoài.

Không biết cô ta nghĩ như thế nào lại đưa Mập mạp về phòng, vội vàng bung dù mở cửa đi ra ngoài.

“Hằng Nhạc sao? Mọi người muốn đi ra ngoài?”

Du Hành vừa muốn đóng cửa xe, nghe được giọng, nhô đầu ra đáp: “Đúng vậy, chúng tôi muốn đi bên ngoài ở, Bình tỷ, nếu nước ngập sâu, phải chạy nhanh lên, đi đến chỗ cao nhé.”

Lời này không thể hiểu được, Bình tẩu cũng không biết nói tiếp như thế nào. Du Hành cũng không thèm để ý, làm bạn một thời gian, cậu nói trước một câu, nếu thật sự tới lúc ấy rồi cũng là chuyện tốt cứu mạng.

Xe lái đi rồi, Bình tẩu mơ hồ mà về nhà, Lưu Kiến Thông hỏi cô: “Em đi đâu vậy?” Bình tẩu liền nói chuyện vừa rồi, Lưu Kiến Tuệ cười: “Lấy đâu ra mà ngập. Sợ rằng cậu ta không muốn nói đi đâu nên mới nói như vậy với em.”

Mẹ Lưu cũng gật đầu: “Tiểu Bình, đi vào chăm sóc Mập mạp đi, con vừa đi thằng bé đã khóc ầm lên rồi.” Bình tẩu nghe vậy chạy nhanh vào nhà, đem lời nói Du Hành ném ở sau đầu.

Du Hành lái xe ở phía trước, trên đường có một tầng nước ngập, khi xe đi qua bọt nước văng khắp nơi.

Một đường thuận lợi mà tới cửa hàng Tứ Quý Xuân, Du Hành dẫn đường đem xe lái tiến vào ngầm bãi đỗ xe, không nghĩ tới ngầm bãi đỗ xe nước đã ngập bao phủ nửa cái lốp xe.

"Quay trở lại đi!” Du Hành thăm dò kêu, Trương Thao liền đảo ngược đầu xe cho Du Hành nhìn đằng sau.

Không có biện pháp, chỉ có thể tìm cửa khác để vào. Du Hành xuống xe, đối với trên lầu hô, hô hơn mười tiếng mới nhìn đến tầng năm có ánh sáng đèn pin xuyên thấu qua kính thủy tinh thẳng tắp bắn xuống dưới.

Cửa kính bị mở ra, Ngô Xuân Nghiên nhô đầu ra: “Là cậu sao? Hiện tại sao lại ở đây?”

“Trong nhà ngập nước nên mới chuyển tới đây sớm, mọi người ngủ rồi sao?”

“Mới vừa ngủ…… Cậu chờ chút, tôi đi xuống mở cửa.”

“Chị Ngô, bãi đỗ xe bị nước dìm, xe không đi vào được, chị có thể mở cửa khác không?”

Ngô Xuân Nghiên liền nói: “Tôi mở cửa sau cho các cậu vào, /cậu chạy xe đến phía sau, chính là bãi đỗ xe bên phải con đường kia, quẹo phải.”

Du Hành và Trương Thao chạy xe đến phía sau, lại đợi khoảng nửa giờ, cửa trước mắt mới mở ra một bên cửa nhỏ, có hai người chui ra, một người là Ngô Xuân Nghiên, một người là Trang Tiểu Yến.

“Trước tiên đem giấy chứng nhận cho tôi xem.”

Du Hành liền đem CMND ba người chuẩn bị cùng với hai bản hộ khẩu nhà cho bọn hắn xem.

Ngô Xuân Nghiên nhìn kỹ, lại kiểm tra một lần xác thật là nhân số mà Du Hành đã nỏi hồi chiều, liền nói: “Được rồi, tôi đem cửa lớn mở ra, mọi người trực tiếp đem xe lái tiến vào.”

Sau khi đem xe lái tiến vào, Du Hành mới phát hiện phía sau cửa còn có một người, chính là Liễu Quốc Huy.Trong lòng hiểu được đây là người ta phòng bị bọn họ. Cũng có thể lý giải, đêm khuya gõ cửa, là lúc nên cảnh giác.

“Chìa khóa cậu đã có, tự mình lên đi, chúng tôi phải đi về ngủ. Phí dừng chân chờ ngày mai lại đưa cho tôi.” Ngô Xuân Nghiên khóa cửa xong thì lập tức rời đi.

Trang Tiểu Yến ngắm xe bọn họ một lúc, nói: “Đồ đạc các anh rất nhiều ha.”

Du Hành liền cười ngây ngô.

Trang Tiểu Yến trợn mắt trừng một cái: “Lúc các anh dọn đồ đạc nhỏ giọng một chút, đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”

Trương Thao bảo đảm: “Yên tâm đi người đẹp, chúng tôi nhất định cẩn thận.” Ngũ Thường Hân liền nhìn hắn một cái, cúi đầu sờ bụng.

Mà Liễu Quốc Huy cái gì cũng chưa nói, đã sớm đi rồi.

“Đi thôi, dọn đồ đạc, dọn xong còn ngủ.”

Du Hành khiêng lên hai bao đồ đạc, bảo Ngũ Thường Hân đi cùng anh: “Hân Hân, ngươi cùng ta đi, em đi cùng anh, đi ngủ trước đi.” Cô mang thai liền thích ngủ, lúc thường ngày ngủ sớm, hiện tại che miệng không ngừng ngáp.

Trương Thao liền nói: “Vậy được, cậu mang Tiểu Hân đi lên trước, anh tại đây nghỉ một lát.” Anh ta cần phải phòng bị những người xa lạ sắp trở thành hàng xóm kia.

Này cùng tâm tư Du Hành nhất trí, cậu gật đầu, mang theo Ngũ Thường Hân lên lầu.

Ngũ Thường Hân mở đèn pin ra, cẩn thận đi theo ở phía sau. Tầng mười một thật sự là quá cao, dọc theo đường đi, đi một chút, nghỉ ngơi một chút, rồi đi qua nửa giờ.

“May mắn trước đây đi lại nhiều, nếu không bò lên không nổi.” Ngũ Thường Hân thở phì phò, nhưng sắc mặt coi như còn tốt, chờ Du Hành cửa mở ra, cô ngạc nhiên hô lên: “Oa, thật là đẹp mắt. Từ trước tới giờ em chưa từng ở khách sạn nào xa hoa như vậy.”

“Anh cũng chưa từng ở thử, được rồi, em ngủ trước đi.”

Chờ Du Hành đóng cửa đi ra ngoài, Ngũ Thường Hân đi dạo một vòng quanh phòng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ sau đó liền bắt đầu thu thập. Cô sờ qua gia cụ (đồ dùng trong nhà), đều có một tầng tro mỏng, liền cầm lấy khăn lông trên bàn trà bắt đầu lau dọn.

Du Hành mới vừa mang lên chính là quần áo cùng đệm chăn linh tinh, cô vừa mới nhìn đến nơi này có phòng giữ đồ, liền cầm quần áo phóng tới phòng giữ đồ. Bên trong tủ âm tường (tủ xây trong tường) có chăn thì vui mừng, không gian tủ âm tường cũng lớn, cô mang đệm chăn nhà mình cũng bỏ tốt vào trong.

Trong lúc này, Trương Thao cùng Du Hành lần lượt đi lên, thực mau liền đem đồ vật dọn xong.

“Tốt rồi, ngày mai lại sửa sang lại đi. Hân Hân ngủ trên giường, cậu và tôi ngủ sô pha là được.”

Sô pha rất lớn, hiện ra lõm hình, mỗi người ngủ một bên cũng đủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status