Sinh tồn thời mạt thế

Chương 27: Tai nạn mạt thế 14


Editor: củ cải đường

Mấy ngày liên tiếp, Du Hành ra ngoài đều dùng thuyền nhựa, vớt đồ trở về không nhiều, nhưng có một chút còn hơn không.

Hôm nay, khi cậu đem Thuyền nhựa cất kỹ ở tòa nhà A, Du Hành phát hiện tuy lúc này đã chạng vạng tối, thế nhưng ở đây hoàn toàn không có một chút mùi nào của đồ ăn. Ngay cả tầng bốn cũng yên tĩnh, cậu men theo âm thanh đi lên tầng năm, phát hiện một đám người đứng chen chúc ở đây.

"Các người đang làm gì? " Du Hành bị kẹt ở đầu bậc thang không vào được, hô vài tiếng mới có người nhường ra cho cậu một kẽ hở đi lên.

"Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, ở trong cái nhà này từ hạt gạo đến giọt nước đều là ta kiếm được, ta thích cho người nào thì cho người đó, dựa vào cái gì mà ta phải cho một tên tội phạm giết người! "

Mất đi con trai bây giờ Lý Lệ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, cô đứng ở cửa tay cầm dao phay chém loạn vào không khí.

Một người đàn ông ôm lấy tay ngồi trên đất, bên cạnh là một bà lão đang ôm hắn ta khóc. Du Hành nhớ rõ đây là chồng và mẹ chồng của Lý Lệ.

"Ai..., cô Lý, chuyện này...... Là chuyện của vợ chồng hai người." Ngô Xuân Nghiên đứng ra nói:

"Chúng ta cũng không xen vào, nhưng con trai của cô...... mặc dù thời tiết bây giờ rất lạnh, đặt đứa trẻ ở đó cũng không phải là cách hay. Cô nghĩ xem có đúng không? "

Thấy Lý Lệ kinh ngạc, Ngô Xuân Nghiên nói tiếp: " Chúng ta là đồng hương, đều coi trọng việc lá rụng về cội, người mất đi, cũng xem trọng việc nhập thổ vi an. Cô yêu thương con trai của mình như thế, làm sao có thể cam lòng để đứa trẻ phải nằm xuất trên mặt đất lạnh lẽo phải không?"

Thấy Lý Lệ hoàn toàn ngây người ra, nước mắt chảy xuống. Ngô Xuân Nghiên nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy đao của cô.

Bà Vương nhảy lên dơ tay tát Lý Lệ một cái, sau khi lấy lại tinh thần cô dùng sức tát lại bà ta. Đôi mắt đỏ bừng trừng lên: " Tôi nhịn bà rất lâu rồi, bà cút mau! "

"Nghiệp chướng... Nghiệp chướng! " Bà Vương gào lên. " Bây giờ con dâu này còn dám đánh cả mẹ chồng, cầm đao chém chồng mình, tại sao lại có một người đàn bà lòng dạ ác độc như thế, ông trời ơi mau tới bắt cô ta đi đi! Tôi sống không nổi nữa! "

Ngô Xuân Nghiên tức giận, ra hiệu cho Liễu Quốc Huy lôi người đi. Đám người bị kéo đi xa, Ngô Xuân Nghiên tiếp tục trấn an cảm xúc của Lý Lệ: "..... Cô thấy tôi nói có đúng không? Không nên kéo dài thời gian đứa trẻ đi đầu thai."

Lý Lệ đã nghĩ thông suốt, muốn đưa con trai đi hoả táng.

Ngô Xuân Nghiên do dự nói: " Chỗ chúng tôi chỉ có rượu cồn...... Nếu có xăng thì tốt rồi."

Lý Lệ lắc đầu, rượu cồn sẽ làm cho con trai chịu thêm không ít đau khổ?

“Mọi người......Xin hỏi nhà ai có xăng không? Tôi có thể cầm mì ăn liền để đổi!" Lý Lệ hỏi một vòng, đối với lương thực họ đều động tâm, nhưng xăng thật sự không có ai có cả. Ai cũng đều vội vã trốn thủy tai, mang theo đồ ăn đã rất miễn cưỡng.

Du Hành không nghĩ tới đã qua nhiều ngày như vậy, thi thể của đứa trẻ chết yểu kia vẫn còn ở trong phòng. Nghĩ đến xăng nhà mình hiện tại vẫn chưa cần dùng đến, không bằng đem đi đổi chút gạo, vì vậy cậu liền nói: "Tôi có chút xăng, tôi đưa cho cô."

"Được được! Cảm ơn! Cảm ơn cậu! "

Ngô Xuân Nghiên cười nói với Du Hành: "Đừng vội lấy ra.” Chị ta sợ bây giờ Du Hành đem xăng đưa cho Lý Lệ, đêm nay cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ. Tuyệt đối không thể hỏa táng người ở trong phòng, tòa nhà B ở bên cạnh trống trải lại không có người ở, trưa mai mang đứa trẻ sang bên đó hỏa táng, cũng sẽ không làm khách nhân khác sợ hãi.

Nói xong chị ta nói với Lý Lệ: "Đợi giữa trưa ngày mai chúng ta đi, cô Lý hiện tại tâm trạng của cô không tốt lắm, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt trước."

"Được, đã làm phiền chị rồi." Hiện tại đầu óc của Lý Lệ không có cách nào suy nghĩ quá nhiều, không thể lý giải được nỗi khổ tâm của Ngô Xuân Nghiên, gật gật đầu rồi đóng cửa vào nhà.

"Cậu Ngũ, ngày mai làm phiền cậu xuống đi một chuyến giúp đỡ cô ấy một chút. Tình trạng hiện tại của cô Lý, không quá phù hợp...... " Ngô Xuân Nghiên nhỏ giọng nói với Du Hành.

" Được, chị yên tâm." Cậu cũng không kiêng kị những việc này. Trước kia làm nhiệm vụ cậu gặp qua rất nhiều người chết, không có hơn vạn cũng có hơn ngàn người, lão Tam cũng là cậu và lão Tứ cùng hoả táng.

"Vậy chị định xử lí ba người Vương Từ Dũng như thế nào? " Thật ra Du Hành đối với người nhà họ Vương không có chút cảm tình nào. Vợ thì quá cường thế, chồng thì ăn bám lại còn tâm địa sắt đá, bà lại trơ mắt nhìn cháu trai chết...... Bà ta phải hận con dâu nhiều như thế nào mới giận cá chém thớt hận luôn cả cháu trai.

Nhưng vì người vợ trải qua nỗi đau mất con khiến người khác đồng tình nên khi Du Hành so sánh tương đối thiên vị cô.

Theo cậu thấy, một người đàn ông có thể ăn bám phụ nữ cũng là một loại bản lĩnh, nhưng mà tâm địa của hắn ta quá độc ác ra tay cả với một đứa trẻ làm người khác cảm thấy rợn người.

"Cũng không thể để bọn hắn chết đói?" Ngô Xuân Nghiên cũng rất buồn rầu.

Nghe lời này, Du Hành liền biết lựa chọn của cô: "Vương Từ Dũng không phải rất muốn cùng, chị Ngô lưu tâm một chút. " Thân thiết với người quen sơ, nói xong cậu đi thẳng lên tầng.

Mắt Ngô Xuân Nghiên tối sầm lại, Trang Tiểu Yến ở sau lưng gọi chị ta lại: " Chị Ngô ăn cơm thôi!"

"Đến đây." Chị ta quay người lại thấy Trang Tiểu Yến ôm một đứa bé, đây không phải là con riêng của Vương Từ Dũng Vương Bối Bối sao?

"Sao em lại ôm thằng bé?"

Trang Tiểu Yến cười tủm tỉm: "Chị Ngô, chị không biết đâu đứa nhỏ này rất nghe lời! Nói chuyện rất ngọt, đến, gọi chị đi Bối Bối......"

Vương Bối Bối cười tươi, lớn tiếng nói: " Chị ơi! Ăn cơm thôi! Ba ba em nấu cơm rất thơm đó! " Nói xong giang hai tay muốn Ngô Xuân Nghiên ôm.

Ngô Xuân Nghiên cười sờ sờ đầu của Bối Bối, nhưng lại không ôm thằng bé, quay sang hỏi Trang Tiểu Yến: " Là Vương tiên sinh nấu cơm hả?"

"Đúng vậy, anh ấy nhìn thấy em mệt mỏi nên bảo em ra chơi cùng Bối Bối, anh ấy làm giúp em. "

"Vậy không tốt lắm đâu. Tiểu Yến, Vương tiên sinh là khách, về sau không thể như vậy. Nếu em mệt, thì gọi chị đến, chị giúp em làm."

Nghe Ngô Xuân Nghiên nói Trang Tiểu Yến cảm động cô ngượng ngùng nói: " Thật ra cũng không phải em mệt mà..... " Ánh mắt Trang Tiểu Yến nhìn đứa bé đang bế trên tay. Ngô Xuân Nghiên liền biết cô ta thật ra là muốn chơi cùng đứa bé. Thật ra, cô ta mới hai mươi tuổi, tâm tính vẫn còn ham chơi, đứa bé này cũng thật làm cho người khác yêu thích.

Chị ta cười thông cảm nói: " Chị hiểu, nhưng khách vẫn là khách, lần sau không thể làm thế này, biết không?"

"Dạ chị Ngô."

Khi Ngô Xuân Nghiên đến phòng ăn ở tầng bốn, Vương Từ Dũng đang xếp đũa, nhìn thấy cô liền cười, ngại ngùng nói: " Chị Ngô tới, mau lại đây ăn cơm đi."

Trần Xảo với Liễu Quốc Huy cùng Vương lão thái đã ngồi xong, đang chờ Vương Từ Dũng xới cơm. Ngô Xuân Nghiên ngồi xuống, gắp một miếng mộc nhĩ xào. Hương vị so với bốn người bọn họ nấu ngon hơn nhiều, đến cả cơm hỏa hầu* cũng không tệ, nhai cơm cũng thật dẻo mềm.

Ngô Xuân Nghiên ở trên bàn cơm nhìn cảnh Vương Bối Bối nói, Vương Từ Dũng cưng chiều đáp lại...... Trong lòng lại có nhiều suy nghĩ vụt qua.

Trong một thời gian ngắn, Lý Lệ không có khả năng làm lành với Vương Từ Dũng, nếu như là cô gặp phải chuyện như thế, muốn làm lành sao nằm mơ đi! Cho nên, cha con Vương Từ Dũng cùng Vương lão thái đồ ăn và chỗ ở của họ phải bố trí lại lần nữa.

Chỗ ở thì đơn giản, chị ta sẽ sắp xếp cho bọn họ ở một gian phòng mới.

Đồ ăn...... Mấy ngày nay họ đều ăn ở đây, ăn thêm mấy ngày cũng không phải việc khó.

"Sau này Vương tiên sinh có tính toán gì không? "

Vương Từ Dũng lộ ra nụ cười khổ, còn chưa lên tiếng, Vương lão thái liền nói: "Từ Dũng nhà chúng ta từ nhỏ đã hiền lành, theo ta là để Lý Lệ đem đồ ăn chia làm ba phần, ba người chúng ta là bề trên mỗi người được một phần, đứa trẻ ở cùng chúng ta, sau đó chúng ta côi như cùng với cô ta thanh toán xong. Có con dâu là một người đàn bà hung ác như thế ta không dám nhận."

Nói thật giống như là Lý Lệ muốn nuôi đứa bé này vậy!

Lão thái thái không nói đạo lý, Ngô Xuân Nghiên lại không thể làm ẩu theo bà, chị ta lắc đầu: "Cháu đã nói qua đây là chuyện nhà của mọi người, khách sạn của chúng cháu sẽ không quản nhiều chuyện. Còn chuyện mọi người muốn lấy chìa khóa dự bị nhà cô Lý, trước đó cháu đã không đồng ý, sau này lại càng không thể đồng ý. Đây là nguyên tắc của khách sạn.

Vương lão thái rất bất mãn, oán giận vài câu, Vương Từ Dũng vội vàng ngăn bà ta lại, mang vẻ mặt xin lỗi nói:

"Thật là ngại quá, mẹ chú đã lớn tuổi, nói chuyện có chút quá đáng. Tiểu Ngô nói đúng, chú sẽ cố gắng xin Lệ Lệ tha thứ, chỉ là trước đó, có thể nhờ mọi người ra tay giúp đỡ một chút? "

Giúp đỡ cái gì, bốn người Ngô Xuân Nghiên đều hiểu rõ. Bốn người trao đổi ánh mắt, Ngô Xuân Nghiên liền nói:

"Chuyện này thì có thể, trước hết ba người giống mấy ngày hôm trước đi, đến giờ cơm thì đến đây. "

"Cảm ơn! Thật sự là rất cảm ơn mọi người! Chú nấu cơm rất thành thạo, về sau mỗi ngày ba bữa cơm đều để chú làm. " Biểu cảm của Vương Từ Dũng rất chân thành, Ngô Xuân Nghiên nghĩ không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu.

"Lý Lệ đã đồng ý trưa mai đưa đứa bé đi hoả táng...... Cháu cảm thấy trong thời gian này, Vương tiên sinh vẫn là đừng kích thích đến cô ấy, còn làm hòa thì đợi chuyện này qua đi rồi mới nói tiếp."

Trong nháy mắt khuôn mặt Vương Từ Dũng trở nên cứng ngắc, thật lâu sau mới gật đầu.

Ở trên tầng mười một cả nhà Du Hành cũng đang ăn cơm tối, đồ ăn chính là mì ăn liền mà hôm nay Du Hành nhặt về. Ngũ Thường Hân đổ nốt đồ gia vị của mì ăn liền vào, lại cho thêm nửa mảnh cơm cuộn rong biển, ngửi thấy mùi thơm nức xông vào mũi. Một gói mì ăn liền nấu, Du Hành ăn đến mỹ mãn.

"Ngày mai em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, anh để thuyền ở chỗ nào thế? "

"Để ngay dưới tầng, ở dưới gầm cầu thang của tầng ba. Em muốn đi ra ngoài, hoặc là sau bữa trưa của ngày mai, hoặc là đợi khi anh giúp Lý Lệ trở về rồi đi." Bụng của Ngũ Thường Hân đã lớn như vậy, không thể ở nhà một mình.

"Anh ra ngoài lúc sáng, đến trước bữa trưa khẳng định có thể trở về. "

"Trương ca cũng đừng học theo anh ấy, nói là trở về trước bữa trưa kết quả đến bữa tối mới trở về."

Trương thao sờ ót cười rạng rỡ đáp: " Anh khẳng định nói lời giữ lời."

Buổi chiều, thừa dịp khi Ngũ Thường Hân ngủ thiếp đi, Trương Thao lặng lẽ tìm Du Hành nói chuyện: " Hằng Nhạc, bà đỡ của thôn các cậu đang ở nơi nào? "

Du Hành kinh ngạc: " Anh hỏi chuyện này làm gì? " Lại rất mau trả lời, thở dài: " Anh không cần đi. Tôi buổi sáng đã đi qua, nhìn bên kia sông Hải Hà rất nguy hiểm, vận khí kém một chút sẽ bị nước cuốn đi. Về sau tôi cũng đã nghĩ qua, sân viện nhà bà đỡ Lục và nhà chúng ta giống nhau, anh nhìn bên ngoài một chút liền biết, nơi đó mực nước nhất định rất sâu. Bọn họ khẳng định không còn ở lại nơi đó, cho dù đi cũng không tìm thấy người."

Nếu như bà đỡ Lục dọn đi tị nạn, nơi đâu cũng là nước rộng mênh mông, họ biết đi nơi nào tìm?

Trương Thao lo lắng nói:

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Kỳ thật hôm nay Tiểu Hân nói bụng có chút không thoải mái, nhưng mới năm phút liền không sao nữa. Sợ cậu lo lắng nên không dám nói cho cậu. Anh cảm thấy cô ấy sắp sinh rồi. Hai chúng ta lại là một đại nam nhân, làm sao biết đỡ đẻ thế nào. "

Trước đó bà đỡ Lục đã nói vị trí bào thai của Thường Hân rất phù hợp, khả năng thuận sinh là rất lớn."

Du Hành suy nghĩ nói: " Ngày mai em xuống dưới lầu hỏi một chút, có thể ở đó sẽ có người biết đỡ đẻ."

Tạm thời chỉ còn có cách này.
  • Cơm hỏa hầu: Hoả hầu như nấu cơm, lúc mới nhuốm lửa nước lạnh gạo sống, phải dùng vũ hoả mãnh liệt khiến nó mau nóng. Nếu hoãn gấp không điều hoà, lúc cháy lúc tắt thì cơm được nấu sống chín không đều, vị cũng không ngon. Nếu đã dùng lửa lớn nấu qua thì nên dùng lửa nhỏ nấu từ từ, cơm chín thì dừng lửa, nếu như vẫn dùng lửa lớn thì có sư sôi trào nước và cơm khê vị đắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status