Sinh tồn thời mạt thế

Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên 01


"Du Hành!" Ba cậu vẫy tay với cậu từ trên ban công, Du Hành cũng đưa tôiy vẫy lại ông.

"Tiểu Nam bị thương sao?"

Du Hành ngồi liệt dưới đất, nghe mẹ Du hỏi chuyện, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

" Anh Thôi bị rắn cắn, anh ấy___"

Mẹ Du sờ mặt của Thôi Nam, không còn hô hấp, cơ thể cũng đã lạnh.

"Cái, rắn thế nào mà lại độc như vậy..." mẹ Du cũng lau nước mắt trên mặt.

"Đều do con, nếu lúc ấy con đem ba lô ném đi, anh Thôi cũng không bị quăng ngã, cũng càng không bị rắn cắn!" Du Hành hối hận không kịp, gánh nặng trong lòng nhanh chóng khiến cậu trở nên suy sụp.

"Nhanh đưa đi bệnh viện, có lẽ vẫn còn có thể cứu chữa!" cha Du vỗ đầu của Du Hành, "Ba đi cùng con!"

Người đã lớn như vậy mà chết, cậu có thể để im cho người chết sao?

"Đúng, đúng, không phải trong tiểu thuyết cũng nói tới chết giả hay sao? Có thể anh Thôi đang lâm vào chết giả..." hai mắt Du Hành sáng rực lên.

Đường không dễ đi, cha Du cầm sào phơi đồ đi trước mở đường, còn Du Hành cõng Thôi Nam đi ở phía sau.

"Anh Thôi, nhất định đừng chết...."

Cha Du dùng tôiy gạt nước mắt, tiếp tục cảnh giác bốn phía. Bọn họ giống như lâm vào rừng rậm bạt ngàn thời nguyên thủy, mà con người lại nhỏ bé đến đáng thương. Thời điểm con sơn dương ăn thịt người mà Du Hành gặp lúc sáng xuất hiện, cậu nhanh chóng lấy ra con dao phay, hung tợn trừng mắt nhìn nó: "Cút!"

Tròng mắt sơn dương gắt gao gắt gao dính lên trên người Thôi Nam, tựa như đang nhìn bữa tiệc mỹ vị nhất thế gian.

"Ba, nó ăn thịt người, ba cẩn thận một chút!"

"Yên tâm, con cũng phải cẩn thận."

Sơn dương nhào lên, cặp sừng dài cũng hướng về phía bọn họ, cha Du cầm sào phơi đồ nhanh chóng ngăn trở lại, may mắn cây sào này làm bằng inox, nếu làm bằng plastic chắc chắn sẽ bị con sơn dương này làm vỡ vụn. Du Hành lấy thuốc đuổi côn trùng từ trong ba lô phun vào mặt nó, sơn dương khó chịu phun một hơi, hơi lui về phía sau vài bước. Lúc này, con sơn dương càng thêm hung hăng, chân sau không ngừng cà mặt đất, hừ hừ thở dốc, sau đó lại nhào lên lần nữa.

Lúc này, cha Du bị hai cái sừng kia gạt ngã, Du Hành thấy vậy thì tức đỏ mắt, nhào lên mạnh mẽ ôm chặt cổ nó, đem đầu kéo lên. Cha Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, cặp sừng bén nhọn kia thiếu chút nữa là đâm vào ngực của ông.

"Dao!" Cha Du chịu đau, đem con dao mà Du Hành làm rơi nhanh chóng nhặt lên, chém một đao thật mạnh lên cổ con sơn dương. Cha Du có kinh nghiệm giết gà, giết vịt nhiều năm, lần này, con sơn dương không thể tránh thoát, cổ phun ra suối máu, bắn vào mặt của cha Du, ông đang há to miệng thở dốc, không may nuốt phải một ngụm máu sơn dương.

Co giật vài cái, lúc này sơn dương mới bất động.

"Ba, ba có sao không?"

Cha Du xoa bụng, xua tôiy: "Không có việc gì! Chúng tôi đi tiếp thôi."

"Cha súc miệng trước đi." Du Hành lấy một chai nước đưa cho ông, lại lấy tôiy áo lau khuôn mặt đầy máu của cha Du, cau mày nói: "Máu này không biết như thế nào..." Nói thối không thối, nói thơm thì lại càng không phải, nghe mùi quái quái, một lời khó nói hết.

Vậy mà cha Du còn vô tình uống mất một miệng đấy! Bóp mũi súc miệng một hồi, dùng sức áp chế cảm giác không khỏe xuống.

Đường đi kế tiếp thật kì lạ, hai người không hề gặp thêm công kích nào. Ngược lại một ít động vật nhỏ lại bị bọn họ quấy nhiễu, kêu gào nhào vào bụi cỏ. Bụng cha Du vẫn luôn không thoải mái, chỉ là ông vẫn luôn chịu đựng không nói, hai người cứ đi mãi cho đến khi nhìn thấy bệnh viện. Hiện tại, bệnh viện đã bị bao kín bởi tơ nhện, một mảng lại một mảng bao bọc lên nhau thành một lớp thật dày, nguyên một đám nhện đang bò loạn bên trên, nhan sắc tươi đẹp.

"May mắn hai mẹ con con đã về nhà trước, bằng không.... " Cha Du nghĩ lại đã thấy sợ, "Tình huống bên ngoài đã như vậy, bên trong liệu còn người sống không?"

Tâm trạng Du Hành cũng hơi trùng, không chết tâm hô to vài tiếng, ngoại trừ làm kinh động đến đám nhện kia thì không có một ai đáp lại họ.

Cha Du dùng sào chọc chết một con nhện, xuy một tiếng, sào phơi đồ inox vậy mà lại bị thủng mất một lỗ, phát ra mùi hôi thối. "Đi mau! Đám nhện này có độc!"

Đám nhện rậm rạp thả tơ từ từ bò xuống, hai cha con Du Hành nhanh chóng chạy trốn, chạy được hơn hai trăm mét, đám nhện lúc này mới bỏ cuộc, quay lại bỏ về địa bàn.

Hai người ngồi dưới đất thở hồng hộc, Thôi Nam được Du Hành nhẹ nhàng đặt ở trên cỏ, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, hơi cong cong. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra thì không ai có thể nhìn ra được anh đã không còn hô hấp.

"Trở về thôi!" cha Du nói, "Tiểu Thôi cũng đã... Nếu cứ mang theo thi thể của tiểu Thôi chạy đông chạy tây cũng không phải cách hay." Nói rồi, ông duỗi tôiy lấy đi cọng cỏ dại rơi trên tóc Thôi Nam. Ông cũng có tâm tư riêng của mình, hiện tại ông đã một đống tuổi, có thể sống thêm được mấy ngày? Thôi Nam đã chết, ông sẽ không để Du Hành xảy ra chuyện gì được!

Thật ra Du Hành cũng đã nản lòng. Họ gian nan lắm mới đi được đến bệnh viện, thế nhưng lại gặp công kích của đám nhện độc, cậu rốt cuộc cũng vứt bỏ đi hy vọng về thế giới tốt đẹp trước kia, hoàn toàn đón nhận lấy hiện thực.

Một lần nữa đặt Thôi Nam lên vai, hai cha con dìu nhau trở về nhà. Vừa đi được một lúc mặt trời đã xuống núi, hai người lại không mang theo đồ ăn, đường đi khó khăn, hiện tại cả hai cha con đều cảm thấy mệt mỏi. Du Hành thở dốc một hơi, cha Du cũng không ngoại lệ. Tuổi tác ông đã lớn, hôm nay lại hoạt động nhiều như vậy, trong người lại có cảm giác không khỏe, ông thở hổn hển càng thêm lợi hại.

Nhưng hai người không dám dừng lại. Sau khi mặt trời xuống núi, bọn họ có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt sáng quắc của dã thú đang quan sát họ trong bóng tối.

Quá mệt mỏi, lỗ tôii Du Hành cũng bắt đầu xuất hiện tiếng gầm rú, thần kỳ hơn là thân thể cậu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển, có âm thanh máy móc xuất hiện bên tôii cậu: "Số hiệu rt9009 vì ngài phục vụ, ngài may mắn được chọn làm người sử dụng duy nhất của hệ thống truyền bá tri thức, hệ thống do công ty Tấn Giang chủ trì nghiên cứu phát minh, tận sức xúc tiến quan hệ giữa các vị diện. Ngài xác định mở không? Nếu trong hai mươi giây không đưa ra lựa chọn, hệ thống sẽ coi như ngài từ chối. 20, 19...."

Du Hành sốt ruột, cậu bất chấp ý nghĩ nghi ngờ sự tình quỷ này là thật hay giả, vội vàng hỏi: "Nếu tôi tiếp thu cái hệ thống này thì có thể làm người nhà của tôi sống sót không?"

Âm thanh đếm ngược máy móc tạm dừng một chút: "Nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu hoạch được Tân hỏa điểm, Tân hỏa điểm có thể đổi lấy rất nhiều vật phẩm, ký chủ có thể mượn vật này để đề cao tỷ lệ sinh tồn của chính mình. Tỷ như vị nhân loại bên cạnh ngài, hiện tại anh ta đang tiến vào giai đoạn đồng hóa, nhưng theo như số liệu biểu hiện thì anh ta đang có dấu hiệu đồng hóa thất bại, nếu như ngài có Tân hỏa điểm thì có thể đổi lấy gen tu bổ cho anh ta. Tình hình cụ thể hệ thống sẽ thông báo cho ngài sau, hiện tại ngài vẫn chưa có quyền hạn được biết đến. Đếm ngược tiếp tục 15, 14, 13...."

"Tôi đồng ý!"

"Chúc mừng vị diện địa cầu. Ký chủ Du Hành chính thức trở thành ký chủ duy nhất của hệ thống truyền bá tri thức (chưa trói định), căn cứ xứng đôi, mau chóng mở ra vị diện truyền bá tri thức- hình thức tương quan nhiệm vụ mạt thế. Nhiệm vụ sẽ được mở sau 10 giây nữa, thỉnh ký chủ điều chỉnh tốt tâm tình, cố gắng lấy tinh thần no đủ nhất để tiếp nhận khiêu chiến. 10,9,.....3, 2, 1."

Du Hành mở to mắt, cậu cảm thấy cơ thể của mình hiện tại tràn đầy lực lượng, may mắn là trước khi tiếp nhận nhiệm vụ cậu đã chuẩn bị tốt trạng thái nên mới không bị cỗ lực lượng trong thân thể này đè ép. Cậu ngồi bật dậy, phát hiện bản thân mình đang ngồi trên giường: "rt9009, ngươi ở đâu?"

"Số hiệu rt9009 vì ngài phục vụ. Hệ thống đã đưa thông tin của thế giới này vào não của ngài. Thận trọng nhắc nhở, mong ký chủ cẩn thận đọc."

Trong đầu Du Hành nhanh chóng ùa vào một đống tin tức lớn, Du Hành thật cẩn thận đọc qua một lượt. Cậu nhặt được bảo bối, sau khi đọc xong toàn bộ, Du Hành nghĩ thầm, bởi vì quá sung sướng nên khóe miệng mỉm cười không thôi. Sau khi hệ thống truyền bá tri thức này trói định cậu liền kích hoạt hình thức mạt thế. Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, đạt được Tân hỏa điểm là có thể đổi lấy dược tề cứu tính mạng của Thôi Nam, cũng có thể đổi lấy dược vật cường thân kiện thể, những thứ này chắc chắn sẽ rất hữu dụng cho ba mẹ cậu. Quan trọng nhất là nhờ có hệ thống, trong lúc cậu làm nhiệm vụ thời gian phía cha mẹ cậu sẽ ngừng chảy. Có thể nói chỉ cần cha Du vừa hoảng thần một giây, cậu cũng đã trở lại.

Du Hành cậu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, làm cả nhà cậu cùng Thôi Nam sống thật tốt.

"Nhiệm vụ là gì?"

"Tuyên bố nhiệm vụ:

Khó khăn: Nhiệm vụ đầu tiên

Mục tiêu công lược: Chạy ra khỏi trường học zombie, phối hợp quân đội rút lui

Hoàn thành khen thưởng: 15 điểm Tân hỏa

Trừng phạt khi thất bại: Hệ thống giải trừ trói buộc (dành riêng cho người mới)

Mặt khác:... ( đối đãi)"

Du Hành nhìn qua một lượt, gen mà Thôi Nam cần yêu cầu 99 điểm Tân hỏa mới có thể đổi được. "Không sao, cấp bậc của người mới sao. Về sau nhất định sẽ tích cóp đủ." Du Hành hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía bầu trời hắc ám đằng sau cửa sổ. "Tôi nhất định sẽ sống sót!!"

Thế giới này vì virus zombie mà biến thành địa ngục trần gian. Chủ thân thể này là Trần Hằng, là một học sinh cấp ba, ký túc ở trường học. Sau khi bùng nổ virus zombie vào ban đêm, ba người bạn cùng phòng nhiễm virus cắn chết hắn.

Cậu dựa theo kí ức của Trần Hằng lấy đồng hồ báo thức ra xem, hiện tại là hai giờ đêm. Ký túc xá này không thể ở lại lâu. Cậu nghĩ, trước tiên nên chạy đến khu tự học vắng vẻ, có thể tránh thoát đợt sóng triều tôing thi đầu tiên.

Du Hành nhảy xuống giường, bật đèn đầu giường lên, đem sách vở trong ba lô đổ hết ra ngoài, sau đó, lấy đồ ăn còn lại trong ngăn kéo, bên trong còn lại năm gói mì ăn liền, một hộp chân giò hun khói còn nguyên cùng hai bình sữa bò. Cậu còn lấy thêm chai nước tinh khiết đặt trên bàn. Tim của cậu nhảy bang bang, thỉnh thoảng lại nhìn một chút trên đầu.

Suy nghĩ một hồi, lại chạy ra ban công đem cây sào phơi cầm áo cầm lên, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến khiến cậu giật mình một cái.

Động tĩnh của cậu không nhỏ, vậy mà bạn cùng phòng lại không hề hay biết. Chờ đến khi cậu thu thập xong mọi thứ, Du Hành vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, còn thật cẩn thận đem then cài cửa đóng lại. Hành lang đen như mực, Du Hành dựa theo kí ức của nguyên chủ, bò xuống từ tầng hai bằng đường ống nước, không làm kinh động đến quản lý ký túc xá, nhanh chóng nhảy qua tường, chạy về hướng khu dạy học.

"Hai ngày nay ký túc ở đây đang tiến mô phỏng khảo thí, trường thi xem như phong bế hoàn toàn." Du Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn lầu ba, vì để đảm bảo cho học sinh cấp 3 (lớp 12) có thể chuyên tâm học tập, khu dạy học cho lớp tương đối hẻo lánh, lại để cho học sinh có thể tiết kiệm thời gian, trường học đã bố trí hai căn tin, một căn ở ngay lầu của lớp 12, một căn thì ở ngay bên cạnh.

Khi Du Hành đi ngang qua căn tin, trùng hợp nhìn thấy máy bán đồ ăn tự động. Vì vậy cậu đã tiến vào ngay lập tức. Trần Hằng mới vừa lấy được phí sinh hoạt, Du Hành không chút do dự đem thẻ cà toàn bộ. Bên trong máy bán hàng tự động có rất nhiều đồ ăn, có thể lấy cậu đều lấy đi. Sau đó lại tìm được hai bao gạo ở bên cửa căn tin, Du Hành cũng không nản lòng mà vác theo toàn bộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status