Tà dạ vô hối

Chương 11: Một trong những lạc thú


Dạ Hạo Thiên đã đoán trước phản ứng của Dạ Hối.

Thân ảnh Dạ Hối chậm rãi tiêu thất, Dạ Hạo Thiên thu hồi nụ cười trên mặt. Nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên của hai người, bộ dáng chật vật của Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên nhớ lại vẫn cảm thấy mới mẻ.

Mắt phượng nhướn lên u ám, buông mắt nhìn hai bên trái phải, Dạ Hạo Thiên mở miệng hỏi:" Dung Thanh, ngươi nói xem trẫm gần đây thay đổi phải không?"

" Khởi bẩm bệ hạ, nô tài không cảm thấy như vậy." Giọng nói như trước không có sóng, DungThanh buông mắt, bộ dáng phục tùng. Dạ Hạo Thiên nhíu mày:" Nga? Phải không?"

Mắt híp lại, tay chống cằm, ánh mắt Dạ Hạo Thiên lướt qua trên người Dung Thanh trở nên lợi hại vài phần:" Ngươi cảm thấy trẫm không thay đổi?"

Ngữ điệu có chút nguy hiểm, nhưng Dung Thanh không sợ chút nào. Theo Dạ Hạo Thiên lâu như vậy, hắn biết rõ người nọ khi nào tức giận thật sự, người này bây giờ chỉ đang đùa mà thôi.

" Nô tài ngu dốt." Dung Thanh không dám nói, Dạ Hạo Thiên đích thực không thay đổi, chính là hài tử kia vừa rời đi thì thay đổi. Dung Thanh lần đầu tiên thấy Dạ Hối thì khẳng định hài tử kia về sau nhất định sẽ được Dạ Hạo Thiên biệt đãi (phân biệt đối xử), nhưng sau này thì sao?

" Ngươi càng ngày càng hiểu rõ trẫm."

" Nô tài không dám."

Dạ Hạo Thiên cười mắng một tiếng. Ngồi thẳng lưng, tiện tay lật tấu chương trên bàn xem, mỗi bản không phải ca tụng công đức thì chính là bẩm báo một ít chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến.

Dạ Hạo Thiên bĩu môi, nghĩ bản thân có nên dạy đám người đó viết tấu chương như thế nào không? Loại tấu chương vô ích này, căn bản là khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn.

Ngẩng đầu hỏi:" Người còn chưa tới sao?"

" Khởi bẩm bệ hạ, người đang ở bên ngoài đợi gặp."

Dạ Hạo Thiên khoát tay một cái nói:" Gọi đến."

" Vâng." Dung Thanh lĩnh mệnh đi.

Bên ngoài ngự thư phòng không xa có một nữ tử thướt tha vận cung trang ( trang phục hoàng cung) đang đứng, tóc được cố định bằng chiếc trâm phượng, cánh phượng giương cao, đuôi phượng rũ trước trán, làm cho dung mạo của nàng tăng thêm vài phần khí thế không dám chạm đến.

Trông thấy dáng người thướt tha, trong mắt Dung Thanh hiện vẻ phức tạp, rồi ngay lập tức cúi đầu thu liễm, tiến lên cung kính mở miệng nói:" Hoàng hậu nương nương, bệ hạ mời người vào."

Thấy hắn, Thẩm Ngọc Hạ nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười còn chưa thành hình thì đã tiêu tán, Dung Thanh còn đang trong tư thế hành lễ, càng khiến cho sắc mặt của nàng càng thêm cứng nhắc.

" Hoàng hậu nương nương, bệ hạ cho mời người vào." Lặp lại một lần nữa, sợi tóc rủ xuống che đi biểu cảm khuôn mặt của Dung Thanh.

Thẩm Ngọc Hạ nhìn hắn, muốn nói gì đó, lại thôi, khẽ cắn môi dưới. Chỉnh lý một chút. Vẻ mặt Thẩm Ngọc Hạ có chút chật vật, dứng thẳng lưng:" Bổn cung đã biết." Theo Dung Thanh vào ngự thư phòng.

" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Dịu dàng cúi đầu, cười nhẹ nhàng yếu ớt, dưới ống tay áo rộng thùng thình, Thẩm Ngọc Hạ khẽ nắm chặt khăn tay.

" Bình thân." Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn nàng, nhếch môi cười đắc ý bất minh:" Những người khác lui ra."

Dung Thanh cúi đầu hành lễ, dẫn đám tiểu thái giám nối đuôi nhau ra ngoài.

Nhìn chằm chằm theo đường nhìn của Thẩm Ngọc Hạ, tuy mặt không đổi sắc nhìn Dung Thanh lui ra ngoài, nhưng ánh mắt có chút buồn bã. Dạ Hạo Thiên đều thu hết vào mắt.

Phục hồi tinh thần đối diện với ánh mắt hứng thú mười phần của Dạ Hạo Thiên, Thẩm Ngọc Hạ có chút gian nan cúi đầu:" Không biết hoàng thượng triệu thần thiếp đến đây là vì chuyện gì?"

" " Hoàng hậu " nghĩ sao?"

Dạ Hạo Thiên nhấn mạnh cách xưng hô, khiến Thẩm Ngọc Hạ chỉ có thể liều mạng xoắn chiếc khăn trong tay "...Thần thiếp không biết, hoàng thượng có chuyện gì cần phân phó?"

Không vội giải thích thắc mắc trong lòng nàng, Dạ Hạo Thiên trái lại hỏi:"Dung Đại tổng quản vài ngày trước đó bị thương, không biết hoàng hậu có nghe qua chưa?"

Thẩm Ngọc Hạ thân thể cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn:" Ngươi đả thương hắn?" Biết được tin tức như vậy, nữ tử ôn nhu không còn phong thái thong dong nữa. Xé đi vẻ mặt cung kính bên ngoài, Thẩm Ngọc Hạ nhìn chằm chằm Dạ Hạo Thiên, trong mắt mang theo hận ý:" Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không động đến hắn!"

Nhắc tới Dung Thanh thì phản ứng của nàng luôn thú vị như vậy a!

Đối với vị hoàng hậu này, Dạ Hạo Thiên cũng xem như là dung túng nàng, dù sao đây cũng là một trong những lạc thú của hắn.

Dạ Hạo Thiên nhíu mày, đối với chất vấn của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêng mình dựa ngự án, tư thái biếng nhác, nhàn nhạt nhắc nhở:" Hoàng hậu, chú ý thái độ của nàng."

Thẩm Ngọc Hạ nhìn hắn không nói lời nào, ngẩng cao cằm, không cần phải nói, bây giờ trong mắt nàng, Dạ Hạo Thiên là một tiểu nhân không giữ lời hứa.

Dạ Hạo Thiên không giận ngược lại cười, "Trẫm nói qua là không động đến hắn." Mắt phượng nhẹ nhàng nhướn lên, Dạ Hạo Thiên híp mắt lại:"Nhưng không có nghĩa là hắn tổn hại đến mệnh lệnh của trẫm mà lông tóc vô thương."

Ngữ khí của hắn rất nhẹ, cũng không nghe ra dấu hiệu tức giận, nhưng ánh mắt khẽ tối đi, Thẩm Ngọc Hạ bất giác rụt thân thể.

" Hoàng thượng...vì sao lại nói cho thần thiếp?"

" Hôm nay trẫm cho ngươi xem." Dạ Hạo Thiên rút từ trong đống tấu chương ra một bản vứt xuống trước mặt Thẩm Ngọc Hạ:" Xem đi."

" Đây là..." Thẩm Ngọc Hạ nhặt lên, thoáng nhìn qua vài lần, lập tức hiểu. Nhìn thoáng qua chữ kí bên trên.

Đối phương cũng coi như là có thế lực, Thẩm Ngọc Hạ biết những người khác trong cung cũng đang rục rịch:" Hoàng thượng muốn thần thiếp làm như thế nào?"

"Ngũ hoàng tử Dạ Hối, hoàng hậu đã gặp qua chưa?"

Thẩm Ngọc Hạ lắc đầu, vị hoàng tử này nàng mặc dù có nghe qua, nhưng Dạ Hạo Thiên vẫn không tỏ rõ ý, nên nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nghĩ đến gần đây Dạ Hạo Thiên coi trọng Dạ Hối, lại liên tưởng đến tấu chương kia, Thẩm Ngọc Hạ kinh ngạc hỏi:" Ý của hoàng thượng là..."

Đối với biểu hiện kinh ngạc của nàng, Dạ Hạo Thiên lơ đễnh cười cười:" Hoàng hậu không có việc gì, thì đi lại chỗ Kiền Minh điện nhiều một chút, ngũ hoàng tử từ nhỏ mất mẹ, đối xử với mọi người lạnh lùng, Trẫm luôn kì vọng hoàng hậu có thể hảo hảo giáo dục cho y."

Nghĩ đến vẻ mặt sau khi Dạ Hối nghe được tin tức này, Dạ Hạo Thiên khóe môi độ cong càng lúc càng lớn. Lúc nữa không có việc gì thì đi Kiền Minh điện xem hài tử kia!

Mặc dù có chút nghi hoặc đối với ánh mắt của hắn, nhưng Thẩm Ngọc Hạ biết lúc nào thì nên hỏi nhiều lúc nào không, cúi người thi lễ:" Thần thiếp đã biết, thần thiếp sẽ dùng tâm giáo dục ngũ hoàng tử, xin hoàng thượng hãy yên tâm."

Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay, ý bảo nàng không có việc gì nữa thì có thể trở về..

Cầm khăn tay trong tay lần thứ hai nắm chặt, Thẩm Ngọc Hạ cắn cắn môi, do dự một chút, nhẹ nhàng mở miệng hỏi:" Hắn...thương tích có nặng không?"

" Chỉ là một chưởng mà thôi, trẫm chuẩn hắn nghỉ ngơi vài ngày, còn có thuốc do thái y kê đơn, hoàng hậu cứ yên tâm đi."

" Tạ ơn hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui."

Nhìn nàng rời đi, Dạ Hạo Thiên khóe môi gợi lên một đường trào phúng.

Ra sức làm việc, ngấm ngầm chịu đựng, vì tình yêu mà bán mạng cho kẻ khác, hắn không thể nào hiểu được loại ái tình này, chỉ cảm thấy ngu xuẩn.

Đường nhìn trở lại trên ngự án, Dạ Hạo Thiên bĩu môi cảm thấy không thú vị.

Sau chuyện đó, người trong cung thu liễm rất nhiều. Ngẫu nhiên có vài manh mối nhỏ của mấy tên tép riu, tuy rằng vẫn muốn buông dây dài câu cá lớn, nhưng sư phụ có lệnh, trước khi Nhiên nhi trở về thì phải dọn dẹp sạch sẽ... Cũng không biết Nhiên nhi lúc nào sẽ trở về?

Dạ Hạo Thiên phỏng chừng, nhanh nhất cũng mất 5 năm 8 năm.

" Ảnh tam."

" Có." Ngự thư phòng không có thêm người nào ra vào, chỉ có một âm thanh từ góc tường truyền đến.

" Ảnh tứ có truyền tin tức gì trở lại chưa?"

" Không có."

Ảnh vệ cấp Diệp Minh Hàn đã bị hắn đưa cho Diệp Nhiên, Diệp Nhiên đi rồi, Dạ Hạo Thiên lo lắng cho hắn, để một ảnh vệ đi theo. Ảnh vệ chỉ truyền tin tức một lần, nói Diệp Minh Hàn sau khi trở về Ngạo Hàn cung thì bế quan trong hàn trì.

Dạ Hạo Thiên vô lực ngăn cản, từ nhỏ hắn đã biết, hắn và sư đệ Diệp Minh Hàn tồn tại là vì một người, chỉ là không biết, người kia lại chính là Nhiên nhi.

Nghĩ đến việc Dạ Hối và Diệp Nhiên giống nhau đều là người đến từ tương lai, đều không phải là hạng người tầm thường... Dạ Hạo Thiên đứng dậy.

Hắn nếu muốn đem Dạ Hối làm tấm bình phong, Dạ Hối tất nhiên biết, nhưng hài tử đó sẽ không quan tâm, y thực sự hiểu điều này có ý nghĩa là gì?

Dạ Hạo Thiên hôm đó cũng không hỏi kiếp trước của Dạ Hối, mặc dù rất hứng thú với thiên hạ của ngàn năm sau, nhưng...khi đó Dạ Hối không tiếp nhận Dạ Hạo Thiên, khi đó Dạ Hối đối với Dạ Hạo Thiên mà nói chỉ là một người xa lạ, mà Dạ Hạo Thiên hắn tại sao lại đi quan tâm chuyện của một người xa lạ?

Nhưng mà, nếu như đột nhiên có ngày nào đó hứng thú, không chừng sẽ muốn biết. Ngàn năm sau Dạ Hạo Thiên khẳng định mình đã hóa thành cát bụi, Huyền quốc ngàn năm sau sẽ như thế nào? Đến lúc đó không chừng đã bị diệt từ lâu.

Cũng không có gì không tốt, không phải sao?

Trên đường đi đến Kiền Minh điện, Dạ Hạo Thiên nhìn quanh các đình đài lầu các, núi giả tinh xảo, trên mặt mang theo ý cười rời rạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status