Tà dạ vô hối

Chương 22: Người không phải cỏ cây


Dạ Hối cũng không rời đi, y đứng ở trong sân, nghe tiếng cười Dạ Hạo Thiên dần dần tiêu tán, nhìn hình phản xạ trên cửa sổ, khuôn mặt không buồn không vui.

Đúng vậy, y đã quên Dạ Hạo Thiên có niềm kiêu ngạo của hắn, nam nhân như vậy, như thế nào lại cần y an ủi?

Đối với Dạ Hạo Thiên người này, Dạ Hối cảm giác rất phức tạp, y không biết phải đánh giá người nam nhân này tốt như nào.

Không tính thời điểm vừa ra đời, Dạ Hạo Thiên đem y ném tới lãnh cung không quan tâm, mấy năm này, Dạ Hạo Thiên đối với y quả thật không tệ.

Làm một hoàng tử, chi phí ăn mặc lại lấy theo tiêu chuẩn của Dạ Hạo Thiên, chưa bao giờ phải thiếu cần cái gì. Có đồ chơi mới từ ngoại quốc tiến cống, đều ban thưởng đến Kiền Minh điện trước.

Thể chất của y không thích hợp luyện võ, Dạ Hạo Thiên không biết từ đâu lấy được một bộ công phu quyền cước dạy y, tuy không thể đối phó với địch, nhưng vẫn có thể cường thân kiện thể, 5 năm nay số lần Dạ Hối ngã bệnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Các hoàng tử khác đều là tự mình đi chọn thị vệ, thị vệ của y là được Dạ Hạo Thiên đặc biệt chuẩn bị.

Nói muốn đem y làm mồi nhử, nhưng lại đem y bảo hộ cẩn thận, Kiền Minh điện thủ vệ cứ thay đổi một đám rồi đến một đám, thái giám cung nữ chết một đám lại một đám, bây giờ phòng thủ ở Kiền Minh điện so với chỗ ở của Dạ Hạo Thiên còn chắc chắn hơn.

Dạ Hối không phải người lòng dạ sắt đá, người khác đối với y tốt, y nhất nhất đều nhớ kỹ, y vẫn nghĩ là Dạ Hạo Thiên đối với y tốt là vì hắn thấy hứng thú với y, có mục đích riêng.

Thế nhưng 5 năm, một người lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào trong cuộc sống của ngươi, cơm áo ngươi dùng cùng hắn nhất nhất có liên quan, hắn đối xử với ngươi từ lúc đầu vẫn rất tốt, cũng không làm ra chuyện tổn thương ngươi bao giờ, mục đích của hắn, cũng không trọng yếu như vậy.

Hiện tại Dạ Hối cũng không kháng cự gọi Dạ Hạo Thiên là "Phụ hoàng", mặc dù chỉ là ở trước mặt người khác.

Diệp Minh Hàn nói:""Ngươi đối xử với hắn, tốt một chút.""

Lúc ấy Dạ Hối không rõ, nhưng y bây hiện tại bỗng nhiên đã hiểu một chút.

Cái mà Dạ Hạo Thiên muốn, chẳng qua là người thân. Lúc trước còn có Diệp Minh Hàn, nhưng bây giờ Diệp Minh Hàn đã rời đi, Dạ Hạo Thiên lại bị bỏ rơi.

Bên ngoài cánh cửa kia, Dạ Hạo Thiên vẫn có thể tùy tiện cười, là người nam nhân luôn làm theo ý mình, nhưng mà hắn vẫn rất đáng thương.

Hắn có thể đoán được tất cả mọi người, biết tất cả mọi việc. Nhưng có nhiều thứ, ngươi có cố gắng như thế nào cũng không có được, nhất là trong hoàng cung lạnh như băng này.

"Ngũ điện hạ..." Dung Thanh cùng Cảnh An vẫn luôn đứng chờ ở cửa sân liếc nhau, cảm thấy không thể bỏ mặc hài tử này một mình đứng ở đó.

Không ai nghĩ rằng một hài tử mới 10 tuổi vì cái gì ánh mắt lại tang thương như vậy, cái này khiến Dung Thanh có một loại ảo giác, dường như thoắt một cái, hắn nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp hài tử này.

"Ta không sao." Thu hồi ánh mắt, Dạ Hối rũ mắt xuống. Năm năm nay y ngoại trừ vóc dáng cao hơn một chút, tính tình ngược lại không thay đổi chút nào.

Ngoại trừ trước mặt Dạ Hạo Thiên, y đối với ai cũng là vẻ mặt lãnh đạm.

""Để hắn yên tĩnh một mình."" Dạ Hạo Thiên không cần an ủi, chỉ cần thời gian.

"Vâng, nô tài sẽ không để người khác vào quấy rầy."" Hiện tại lời nói của Ngũ điện hạ cũng chính là lời nói của hoàng thượng, Dung Thanh tự nhiên sẽ nghe theo.

Dung Thanh nghĩ, bệ hạ vì Ngũ điện hạ làm nhiều như vậy, hiện tại cuối cùng cũng có chút hồi báo rồi.

Tuy nhiên hắn cũng nghi hoặc một người như Dạ Hạo Thiên, lại có thể có tình cảm phụ tử, mà còn đem loại tình cảm này đặt trên người Dạ Hối.

Dung Thanh không rõ, lúc trước khi Dạ Hối cũng không hiểu, nhưng hiện tại Dạ Hối lại rất rõ ràng.

Không ai nguyện ý vĩnh viên cô độc một mình, có lẽ hắn hưởng thụ cô độc, lại tuyệt đối không thích cô độc.

Dung Thanh không biết Dạ Hối không phải hoàng tử chân chính, y đến từ thời không khác, y cùng Dạ Hạo Thiên có lẽ giống nhau ở chỗ, bọn họ cùng là một loại người.

Đến nơi xa lạ, Dạ Hối vô khiên vô quải (*), hảo hữu duy nhất Diệp Nhiên hiện tại lại mất tích xa ngút ngàn dặm. Mà Dạ Hạo Thiên còn thảm hại hơn, phi tần vô số, con cái thành hàng, nhưng trong con mắt của bọn họ chỉ có hoàng quyền và cái gọi là quan hệ, mà không phải là Dạ Hạo Thiên người này.

(*) không có gánh nặng trên người

Hai người giống nhau đều cùng trải qua sự cô độc, nên ở chung rất tốt, theo ý nghĩa nào đó cái này có thể gọi là sống nương tựa lẫn nhau.

Đương nhiên, có người sẽ nói không công bằng. Vị Ngũ hoàng tử này không giống với các hoàng tử khác, nhưng bất kể nói như thế nào, hoàng tử khác thì cũng là hài tử của hoàng thượng, như thế nặng bên này nhẹ bên kia, không công bằng.

Đúng là không công bằng, nhưng mà, thế thì là sao? Nơi này là hoàng cung, chuyện không công bằng chỗ nào cũng có. Ghen ghét, không cam lòng, được phép tồn tại, chỉ cần ngươi có năng lực, cũng có thể đem những cảm xúc này dùng hành động biểu đạt ra, chỉ cần ngươi đủ thông minh, hoặc là chỉ cần ngươi trả một cái giá lớn.

Dạ Hối ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời dần tối, từng đám mấy lớn màu đỏ bắt đầu bị hắc ám nuốt chửng, trời sắp tối!

...

"Ngươi nói cái gì?" Dạ Hối cau mày, nhìn chằm chằm cung nữ đang báo cáo kia:""Đem lời ngươi nói lặp lại một lần nữa, kể lại kỹ càng.""

"Bẩm... Bẩm điện hạ, lúc chiều điện hạ đi chưa được bao lâu, Liên nhi tỷ đã bị hoàng hậu cho người gọi tới, cũng không biết tiểu thái giám kia nói với Liên nhi tỷ cái gì, bộ dạng nàng hình như rất hoang mang, không nói gì với chúng nô tỳ, liền đi, cho...cho đến bây giờ, ngự thiện phòng còn đang chờ nàng định đồ ăn...""

Dạ Hối mâu quang lạnh lẽo, nói với thủ vệ:""Canh giữ cửa điện, không có lệnh của ta, không cho phép ai ra vào!""

"Vâng!""

Lại phân phó Cảnh An sắc mặt đang ngưng trọng:"" Cho người đi Phượng Nghi điện hỏi, nếu như hoàng hậu không biết rõ tình hình, đem tình huống nói cho nàng biết."

"Vâng!"

"" Những người khác đi tìm cho ta! Kiểm tra tất cả mọi người trong hoàng cung, xế chiều hôm nay thấy thái giám kia thì kêu lên, phải đem người tìm ra!""

"Vâng! Chỉ là cái này..." Đầu lĩnh thị vệ vẻ mặt do dự:""Nếu muốn tra tất cả các cung, chỉ sợ chúng nô tài thấp cổ bé họng...""

"Trước tra những nơi có thể tra, còn lại ta sẽ đi thỉnh chỉ. Toàn bộ cửa điện đều phải cho người canh giữ, có thể tiến vào không cho phép ra, nếu gây sự cứ bắt lại, nói ta làm mất vật quan trọng, ta sẽ lập tức tăng nhân thủ!""

"Vâng!""

Phân phó xong tất cả, Dạ Hối liền nhanh chóng hướng tới sân nhỏ đuổi theo, quyền hạn của y không đủ, việc này chỉ có thể tìm Dạ Hạo Thiên.

Không thấy Liên nhi, đến trưa cũng không có trở về, điều này khiến trong lòng Dạ Hối dâng lên dự cảm không tốt.

Y đi ra ngoài sẽ không mang Liên nhi theo, phân phó nàng tận lực không được ra khỏi Kiền Minh điện, thời điểm Dạ Hối không ở, thủ vệ trong Kiền Minh trong điện không dám tùy tiện cho người đi vào, Liên nhi rất an toàn.

Đột nhiên rời đi, cái gì cũng không để lại, là người ở chỗ hoàng hậu gọi đi, phản ứng đầu tiên của Dạ Hối, đây chính là một âm mưu.

Liên nhi không phụ mẫu thân thích, mấy năm này đều một mực ở bên cạnh y, có thể làm cho Liên nhi hoang mang cũng chỉ là chuyện có liên quan đến Dạ Hối, hơn nữa Thẩm Ngọc Hạ tìm nàng làm cái gì?

"Điện hạ coi chừng." Dưới chân lảo đảo một cái, Cảnh An vội vàng đỡ y.

Sau khi đứng vững, Dạ Hối nói với hắn:"" Cảnh An, ngươi đi trước." Tốc độ Cảnh An y đã thấy qua.

"Cái này..." Cảnh An không dám tùy ý cách xa Dạ Hối, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy.

Dạ Hối biết rõ hắn cố kỵ: "Đừng quên bên cạnh ta còn có Tam, nhanh đi!"" Hai chữ cuối cùng, đã muốn gầm lên, Dạ Hối nội tâm lo lắng, lần đầu tiên mất tỉnh táo.

Y thầm nghĩ nhanh một chút, nhanh lên một chút nữa, thì Liên nhi có thể nhiều hơn một phần sống, y tận lực để cho chính mình không nghĩ tới phương diện xấu nhất.

"Vâng!" Cảnh An không hề do dự, thân ảnh chớp liên tục, một đường đi xa.

Dạ Hối dứt khoát không đi nữa, đến bên trong đình ngồi xuống, y nhìn phía xa xa, trong con ngươi đen nhánh mang theo yếu ớt đến chính y cũng không phát hiện ra.

Dạ Hạo Thiên, giúp ta, cứu nàng....

Cảnh An trở lại sân nhỏ, đứng ngoài cửa viện đem tất cả báo cáo cho Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên đẩy cửa đi ra.

Hắn có chút không vui nói: "Chỉ là một thị nữ thất lạc, thật không ngờ hoàng nhi lại điều động binh lực?""

Cảnh An không dám đáp lời, Dung Thanh đi đến khom người nói:""Điện hạ khi sinh ra luôn là Liên nhi một mực ở bên người chiếu cố, trước kia điện hạ ở Lan Tâm viện may mà được nàng tận tâm bảo hộ, điện hạ rất coi trọng nàng.""

"Vậy sao?" Hắn đối với Liên nhi cũng không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng mà nếu là người Dạ Hối coi trọng, Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay:""Theo ý của y đi làm đi!""

Sau đó quay đầu hỏi Cảnh An: "Hoàng nhi đâu?""

""Trên đường tới đây...Điện hạ cho nô tài đi trước báo tin..."" Cảnh An càng nói âm thanh càng nhỏ, bởi vì Dạ Hạo Thiên nhìn qua có chút nghiêm nghị.

Cảnh An rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn là đánh bạo giải thích:""Liên nhi rời đi, điện hạ rất sốt ruột."" Ít nhất hắn cho tới bây giờ đều chưa từng thấy Dạ Hối mang theo thần sắc sợ hãi như vậy.

Một thị nữ mà thôi, Dạ Hạo Thiên tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, khoát khoát tay, phân phó Dung Thanh:""Đi giúp trẫm tra, trẫm trước hết đi xem một cái.""

""?!""
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status