Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 21: Công pháp không trọn vẹn



 

 

Không vào được biệt viện ở Linh Hà Phong, Bạch Nhạc cũng lười lưu lại trong tông môn, lần nữa quay lại phòng nhỏ dưới chân núi của mình.

 

Mặc dù linh khí nơi này mỏng manh, nhưng lại thắng ở vắng vẻ yên tĩnh không người quấy rầy.

 

Mặc dù nghe đối phương nói, ít nhất ba năm mới có thể hoàn thành dẫn linh, thế nhưng tóm lại cũng phải cần mình thử một chút mới có thể biết kết quả.

 

Dựa theo Thông Thiên Ma Quân nói, tư chất của mình vốn bình thường, nhưng đạt được nguyên âm của Vân Mộng Chân, đã cải thiện tư chất của mình rất lớn, nếu không cũng sẽ không bị Thông Thiên Ma Quân nhìn trúng.

 

Huống hồ, trước đó Bạch Nhạc tu ra linh lực chỉ là cơ duyên xảo hợp, chưa hề chân chính tu luyện qua, mà bây giờ Linh Tê Kiếm Quyết bày ở trước mặt, mới là công pháp tu luyện thứ nhất mà Bạch Nhạc thực sự tiếp xúc đến.

 

Trở lại trong phòng nhỏ, ổn định tâm thần, Bạch Nhạc lật ra Linh Tê Kiếm Quyết tìm hiểu.

 

Không giống những công pháp tu luyện khác, tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết là từ đầu đến cuối chung một nhịp thở với kiếm pháp, Dẫn Linh cảnh chia làm cửu trọng, Linh Tê kiếm pháp cũng chỉ có chín chiêu, dần dần tiến lên, mỗi một chiêu đều đối ứng một tầng của Dẫn Linh cảnh, luyện thành toàn bộ chín chiêu kiếm pháp, liền có thể tự nhiên bước vào Dẫn Linh cửu trọng, xung kích Linh Phủ cảnh.

 

Mà bây giờ Bạch Nhạc phải tu luyện trước nhất, là chiêu thứ nhất của Linh Tê kiếm pháp, Linh Tê Nghênh Khách!

 

Dựa theo Linh Tê Kiếm Quyết ghi chép, chiêu này cực kỳ đơn giản, vẻn vẹn chỉ là một thức mở đầu, thậm chí không có bất kỳ chiêu thức biến hóa, nhưng một thức mở đầu đơn giản này, chân chính tu luyện lại không đơn giản chút nào.

 

Vô luận là tư thế cầm kiếm, hay vị trí hai chân đứng thẳng, đều phải không kém chút nào, như thế mới có thể chính thức mượn kiếm quyết dẫn linh khí nhập thể.

 

Bạch Nhạc vốn tưởng rằng, mình đã tu ra linh lực, tu luyện thức thứ nhất sẽ không tốn sức chút nào, nhưng chân chính tu hành mới phát hiện, hoàn toàn khác biệt mình tưởng tượng.

 

Trước đó Bạch Nhạc chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, tự nhiên không có bất luận cơ sở kiếm đạo gì, trước hôm nay thu hoạch được bội kiếm do tông môn tặng, thậm chí ngay cả kiếm cũng không có cầm qua, chỉ là học xong thức mở đầu đã rất không dễ dàng.

 

Trong bất tri bất giác, bóng đêm lặng yên bao phủ đại địa.

 

Ông!

 

Một tiếng kiếm minh vang lên, cả ngày không ngừng tìm tòi và điều chỉnh, giờ khắc này, Bạch Nhạc mới rốt cục chân chính học xong thức mở đầu.

 

Dù vất vả, nhưng khi tiếng kiếm minh kia vang lên, linh khí tuôn vào trong cơ thể, phảng phất như cả người và kiếm hòa thành một thể, loại cảm giác thoải mái cùng thỏa mãn kia, không nghi ngờ khiến Bạch Nhạc cảm thấy hết thảy nỗ lực đều đáng giá.

 

Chỉ là rất nhanh Bạch Nhạc liền phát hiện, hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

 

Học được và tu thành, còn có khoảng cách cực lớn.

 

Mấu chốt nhất là, chiêu thức mở đầu này, trừ dẫn linh ra, còn có hiệu quả tôi thể, mà cái này cũng ý nghĩa... đau đớn to lớn!

 

Từ lúc bày ra kiếm quyết mở đầu bắt đầu, không quá nửa khắc, Bạch Nhạc liền không chịu nổi đau đớn đáng sợ kia, bị ép dừng lại kiếm quyết.

 

Dù vậy, cả người Bạch Nhạc giống như mới vừa trong nước vớt ra, mồ hôi ướt sũng, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

 

- Cái công pháp quái quỷ gì a, có cần biến thái như vậy hay không!

 

Lau mồ hôi lạnh, Bạch Nhạc nhịn không được chửi ầm lên.

 

Chỉ là mắng thì mắng, nhưng Bạch Nhạc lại không có ý tứ buông tha.

 

Làm tạp dịch ròng rã sáu năm, nếu ngay cả dũng khí chịu khổ cũng không có, Bạch Nhạc đâu thể sống đến bây giờ?

 

Ngược lại, Bạch Nhạc trân quý cơ hội có thể tu luyện hơn bất kỳ ai khác!

 

Từ khi hắn bước vào Linh Tê Kiếm Tông bắt đầu, hắn vẫn đang chờ đợi ngày này, sao sẽ bởi vì một chút đau đớn mà từ bỏ.

 

Mới khôi phục được một ít thể lực, Bạch Nhạc lại điên cuồng tu luyện.

 

Không điên cuồng không sống được!

 

Suốt cả đêm, ngoại trừ lúc khôi phục thể lực, Bạch Nhạc cơ hồ không có nghỉ ngơi nửa khắc, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, triệt để sức cùng lực kiệt, lúc này mới ngã trên mặt đất ngủ mê man.

 

... ..... ...

 

- Vân tiên tử, bất quá là một chuyện nhỏ, ngài phân phó một tiếng, ta tự nhiên sẽ tự mình mang hắn đến, sao làm phiền đại giá của ngài.

 

Từ Phong dẫn đường ở trước người Vân Mộng Chân, trực tiếp đi tới trước phòng nhỏ, đồng thời cao giọng nói.

 

- Bạch Nhạc, Vân tiên tử giá lâm, còn không mau ra nghênh tiếp.

 

Nhưng vừa nói xong, Từ Phong và Vân Mộng Chân đồng thời thấy được Bạch Nhạc nằm ở trước nhà.

 

Trong nháy mắt, trong lòng Từ Phong không khỏi giật mình.

 

Trước đó Vân Mộng Chân đã nói, Bạch Nhạc có ân với nàng, lúc này mới qua một ngày, nếu Bạch Nhạc mơ hồ chết ở chỗ này, thì mình sẽ thành chê cười.

 

Không giống Từ Phong, khi nhìn thấy Bạch Nhạc, thần niệm của Vân Mộng Chân đã quét tới trước, dù còn cách một đoạn, nhưng có thể xác định Bạch Nhạc chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.

 

Chậm rãi đi đến trước người Bạch Nhạc, ánh mắt của Vân Mộng Chân rơi xuống trên tay hắn, cho dù là trong giấc mộng, Bạch Nhạc vẫn nắm kiếm thật chặt, có thể nhìn ra vết tích mồ hôi thấm thấu quần áo.

 

Nếu lại quan sát kỹ, còn có thể thấy trên da Bạch Nhạc rịn ra chất bẩn, hiển nhiên đều là từ trong lỗ chân lông bài xuất.

 

Tôi thể!

 

Hơn nữa là lấy phương thức kiếm đạo tôi thể cực đoan.

 

Lấy tầm mắt của Vân Mộng Chân tự nhiên minh bạch, loại phương thức tu luyện này rất gian nan, cũng có thể suy đoán ra, Bạch Nhạc trải qua tu luyện điên cuồng cỡ nào, mới có thể mệt mỏi thành bộ dáng này.

 

Nghĩ đến Bạch Nhạc gian nan cùng chấp nhất, giờ khắc này trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi có chút phức tạp.

 

- Linh Tê Kiếm Quyết?

 

So với Vân Mộng Chân, Từ Phong rung động quả thực càng khó mà diễn tả bằng lời.

 

Thân là trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông, hắn càng rõ ràng tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết gian nan, trong Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử tuyển chọn môn công pháp này cũng không phải số ít, nhưng chỉ là nhập môn đã cực kì khó khăn, sau khi cảm thụ được kiếm đạo tôi thể thống khổ, còn có thể kiên trì nổi càng là phượng mao lân giác.

 

Bình thường mà nói, một đệ tử ngoại môn, từ lúc bắt đầu đến khi tu luyện ra cảnh giới như vậy, chí ít cũng phải cần gần mười ngày! Nhưng Bạch Nhạc lại chỉ dùng một đêm, trong thời gian này ăn bao nhiêu đắng, tiếp nhận bao lớn thống khổ, quả thực khó có thể tưởng tượng.

 

- Môn công pháp này, ở quý tông rất nổi danh sao?

 

Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

 

Từ Phong cười khổ một cái, giải thích nói.

 

- Là rất nổi danh, nhưng kỳ thật chỉ là một môn công pháp không trọn vẹn.

 

Những chuyện này có thể tính là bí mật của Linh Tê Kiếm Tông, cho dù là đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử chân truyền cũng không rõ ràng chân tướng trong đó. Chỉ là bị Vân Mộng Chân bắt gặp, Từ Phong tự nhiên không cách nào giấu diếm.

 

- Thực không dám giấu giếm, đây là tổ sư của Linh Tê Kiếm Tông ta truyền thừa, ngày xưa thời điểm Linh Tê Kiếm Tông cường thịnh, càng là công pháp nhập môn chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể tu hành!

 

Hơi gật đầu, đối với sự tình này Vân Mộng Chân cũng có nghe thấy.

 

Đừng nhìn Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tông môn Huyền cấp, nhưng nghe đồn tổ sư của Linh Tê Kiếm Tông lại là một vị cường giả khủng bố, đáng tiếc vẫn lạc quá sớm, nếu không Linh Tê Kiếm Tông tuyệt đối không chỉ quy mô như bây giờ.

 

Từ Phong tiếp tục giải thích nói.

 

- Đáng tiếc, Linh Tê Kiếm Quyết nguyên bộ còn có khẩu quyết tâm pháp lại thất truyền. Nếu không dựa theo tâm pháp tu luyện, chẳng những có thể trợ giúp lý giải kiếm ý, hơn nữa có thể giảm đau đớn do tôi thể mang tới rất lớn!

 

- Mấu chốt nhất là, thiếu khẩu quyết tâm pháp, cũng dẫn đến môn kiếm quyết này mất đi kiếm ý truyền thừa hạch tâm nhất, cho dù cưỡng ép tu đến cuối cùng, hiệu quả cũng không mạnh hơn những công pháp khác, ngược lại sẽ hao phí thời gian dài cùng tinh lực, có thể nói là tốn công mà không có kết quả...

 

Nói đến đây, Từ Phong chỉ sợ Vân Mộng Chân bất mãn, lần nữa giải thích nói.

 

- Ta cũng không nghĩ tới Bạch Nhạc lại chọn trúng Linh Tê Kiếm Quyết, trở về ta làm chủ để hắn đi Truyền Pháp điện lựa chọn một môn công pháp khác.

 

- Bạch Nhạc là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, nên xử lý như thế nào là chuyện của các ngươi, ta chỉ quan tâm lúc nào có thể tìm được Thông Thiên Ma Quân mà thôi.

 

Thần sắc của Vân Mộng Chân lộ ra mấy phần đạm mạc, tiện tay lấy ra một viên thuốc ném cho Từ Phong.

 

- Cho hắn ăn vào, chờ hắn tỉnh lại, mang hắn đến gặp ta.

 

Nói xong, lúc này Vân Mộng Chân mới quay người rời đi.

 

Bạch Nhạc đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cho dù có đan dược trợ giúp, cũng không phải nhất thời bán hội có thể khôi phục, Vân Mộng Chân cũng không có kiên nhẫn chờ ở chỗ này.

 

Từ Phong có chút run lên, nhìn Vân Mộng Chân rời đi, lúc này mới vội vàng cho Bạch Nhạc ăn đan dược.

 

Đừng nhìn Vân Mộng Chân biểu hiện rất lạnh lùng, nhưng có viên thuốc này, đã đủ để chứng minh thái độ của Vân Mộng Chân.

 

Sau khi ăn đan dược, qua tầm một nén nhang thời gian, Bạch Nhạc mới tỉnh lại.

 

- Từ trưởng lão?

 

Nhìn thấy Từ Phong, Bạch Nhạc cũng giật nảy mình, vội vàng từ dưới đất bò dậy.

 

- Ngươi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết?

 

Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong trầm giọng hỏi.

 

- Vâng!

 

Bạch Nhạc nhẹ gật đầu, thận trọng hỏi.

 

- Đệ tử tối dạ, là đệ tử tu luyện có vấn đề gì sao?

 

- Ngươi rất tốt!

 

Từ Phong khoát tay áo, giải thích nói.

 

- Chỉ là môn công pháp này rất khó nhập môn, lão phu thấy ngươi tu hành không dễ, đặc cách cho ngươi vào Truyền Pháp điện lựa chọn một môn công pháp khác!

 

- Đa tạ Từ trưởng lão!

 

Bạch Nhạc nghe vậy đại hỉ, chỉ là trong lòng xoay chuyển, lần nữa mở miệng nói.

 

- Từ trưởng lão, đệ tử không sợ chịu khổ, tạm thời còn không muốn thay đổi công pháp, chỉ là... Nghe nói biệt viện dưới Linh Hà Phong đối với tu luyện rất có trợ giúp, không biết đệ tử có thể dùng cơ hội thay đổi công pháp lần này, đổi lấy một gian biệt viện hay không?

 

Nghe vậy, Từ Phong cũng không nhịn được âm thầm gật đầu, sự tình đệ tử Tạp Vụ Điện ăn mảnh, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy, chỉ là không thèm để ý mà thôi.

 

Hơn nữa, Bạch Nhạc nếm thử qua đau đớn khi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, lại còn nguyện ý kiên trì, có thể thấy được tâm hướng đạo kiên quyết, như thế cũng làm cho ấn tượng của Từ Phong đối với Bạch Nhạc càng tốt hơn mấy phần.

 

Lại thêm Vân Mộng Chân, Từ Phong tự nhiên không ngại giúp Bạch Nhạc một tay.

 

- Việc nhỏ mà thôi, lát nữa ngươi trực tiếp đi Linh Hà Phong, nói là lão phu cho ngươi đi chọn lựa biệt viện ở lại.

 

- Đa tạ Từ trưởng lão!

 

Trong lòng Bạch Nhạc cuồng hỉ, lập tức khom người vái chào, lần này cảm tạ ngược lại là chân tâm thật ý.

 

- Không cần đa lễ, Vân tiên tử còn có một số sự tình liên quan tới Thông Thiên Ma Quân muốn hỏi ngươi, ngươi nhanh qua gặp Vân tiên tử đi, sự tình khác không cần để ý.

 

 

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status