Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 45: Tinh Cung Chi Uy



Áo trắng phất phới, cả người Vân Mộng Chân lăng không mà lên, tinh lực bàng bạc theo đó cuộn trào, huyễn hóa ra hư ảnh cung điện giữa không trung.

Mây mù lượn lờ, phảng phất nhân gian tiên cảnh.

Lúc Bạch Nhạc chạy tới, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.

Nháy mắt, tựa hồ hô hấp đều ngừng lại, phảng phất hư ảnh cung điện kia trở thành thứ duy nhất tồn tại giữa thiên địa.

Tinh Cung!

Bạch Nhạc vẫn nhớ được Vân Mộng Chân từng nói qua về phân chia cảnh giới tu hành, sau Dẫn Linh liền là Linh Phủ, sau Linh Phủ mới là Tinh Cung.

Vân Mộng Chân nói qua, nàng bảy tuổi Dẫn Linh, ba tháng sau mở ra Linh Phủ, mười bốn tuổi Linh Phủ viên mãn, không cần nghĩ cũng biết đến hiện tại tất nhiên đã là cảnh giới Tinh Cung.

Chỉ là, đối với Bạch Nhạc mà nói, phân chia cảnh giới này tựa hồ đều rất hư vô, chưa có được khái niệm thiết thực.

Thẳng tới khắc này, chứng kiến Tinh Cung hoa mỹ giữa không trung kia, Bạch Nhạc mới thiết thực cảm nhận được, cường giả Tinh Cung Cảnh rốt cục đáng sợ đến cỡ nào.

Đối mặt cường giả như vậy, thậm chí căn bản không cách nào thăng lên dũng khí đối địch.

- Làm sao, muốn liều mạng?

Trong tay nắm lấy chủy thủ, Dạ Nhận cũng đạp bước đi lên không trung, sau lưng hiện lên một mảnh bóng đêm, ở trong màn đêm, ẩn ẩn thấy được một tòa cung điện quỷ dị.

Dám động thủ với Vân Mộng Chân, Dạ Nhận tự nhiên cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh.

Phóng thích ra Tinh Cung giấu trong cơ thể, đồng nghĩa với thật muốn chuẩn bị liều mạng.

Khí tức Tinh Cung hai người lộ ra hoàn toàn bất đồng, lại đều mang đến áp lực vô cùng khủng bố.

Chứng kiến cảnh này, đừng nói Bạch Nhạc, ngay cả Ba Sơn Lục Ma và Từ Phong cũng đều biến sắc, không thể không tạm thời đình chỉ giao thủ.

Nhìn hai người Vân Mộng Chân và Dạ Nhận, trong lòng Ba Sơn Lục Ma không khỏi nảy sinh thoái ý.

Trước đó nhìn thấy Dạ Nhận ngăn chặn Vân Mộng Chân, trong lòng bọn họ đều ôm tâm tư muốn kiếm tiện nghi, nhưng giờ thật chứng kiến uy thế khi hai người toàn lực ra tay, lập tức khiến bọn hắn lần nữa thanh tỉnh nhận thức được, chênh lệch một đại cảnh giới quả thực căn bản không cách nào vượt qua.

Dù cho có thể giết chết Từ Phong, lại căn bản không khả năng mang đến uy hiếp cho Vân Mộng Chân, càng không tư cách cuốn vào trong chiến đấu ở cấp bậc này.

Giờ đây, nhân khi Dạ Nhận và Vân Mộng Chân đều không chú ý tới, Ba Sơn Lục Ma đã yên ắng chậm rãi lùi ra ngoài sơn cốc.

- Uy nghiêm của Đạo Lăng Thiên Tông không dung khiêu hấn! Chuyện Dạ Nhận đời trước không làm được, ngươi cũng không làm được!

Trong mắt lộ ra một mạt sát cơ, Vân Mộng Chân lạnh lùng mở miệng nói:

- Nếu ngươi cứ muốn tìm chết, ta liền thành toàn cho ngươi!

Truyền thừa của Dạ Nhận đúng là cường đại, nhưng trước nay chưa từng chiếm được tiện nghi trên tay Đạo Lăng Thiên Tông.

Dạ Nhận đời trước thực ra cũng từng thảm bại dưới tay Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông, bởi thế mới triể để lui ra tu hành giới, bắt đầu bồi dưỡng người kế thừa.

Trên thực tế, mấy trăm năm qua, Đạo Lăng Thiên Tông một mực cao cao tại thượng, trừ trận chiến với Thông Thiên Ma Quân kia ra, Đạo Lăng Thiên Tông chưa từng bại qua.

Cũng chính bởi vậy mới đủ sức lực áp thiên hạ, thành là Thánh Địa trong lòng tất cả người tu hành, thành tựu thần thoại Đạo Lăng bất bại.

Thân là Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông, vô luận thiên phú hay thực lực, Vân Mộng Chân đều là tồn tại đỉnh cấp trong thế hệ này, đến lúc thực sự phải phân ra thắng thua sinh tử, Vân Mộng Chân lại sợ qua ai?

Kiếm quang hơi lạnh, tinh lực bàng bạc từ trong Tinh Cung bạo phát ra, bao phủ cả một phiến thiên không.

Như mộng như thật!

Dưới sự bao phủ của kiếm quang, phảng phất cả người đều bị kéo vào trong một mảnh tiên cảnh, không phân rõ là hiện thực hay hư ảo.

Lúc này toàn lực ra tay, Vân Mộng Chân mới thực sự là Mộng Chân tiên tử, được thế nhân tôn là Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông.

Đồng thời với đó, mạt bóng đêm kia cũng giáng lâm, cường hành đụng lên kiếm quang.

Tinh lực cuộn trào, nháy mắt ấy, trọn cả sơn cốc tựa hồ đều bị tinh lực khủng bố thôn phệ, dưới xung kích cường đại, Bạch Nhạc đến cả đứng đều không vững, trực tiếp ngã rạp trên đất.

Chiến đấu thế này, đừng nói nhúng tay, thậm chí nhìn đều nhìn không rõ.

Nhất thời, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.

Tin tức tốt duy nhất là, uy thế này cũng dọa sợ Ba Sơn Lục Ma, Bạch Nhạc thấy được rõ ràng, Ba Sơn Lục Ma cuống cuồng thoát khỏi sơn cốc, căn bản không tâm tư đi giết Từ Phong.

Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc rốt cục lần nữa hồi thần.

Vô luận hắn nôn nóng thế nào, chiến đấu thế này căn bản không nhúng tay vào được, so với đứng ngoài lo lắng suông, không bằng trầm tĩnh lại, thử bắt lấy cơ hội đi cảm ngộ xem sao.

Duỗi tay nắm chặt kiếm, rất nhanh Bạch Nhạc liền triệt để ổn định tình tự trong lòng.

Luận cảnh giới, Bạch Nhạc chỉ là Dẫn Linh, muốn đi cảm ngộ chiến đấu của cường giả Tinh Cung Cảnh tự nhiên là người si nói mộng, nhưng nếu tập trung dồn chú ý lên mỗi kiếm đạo, vậy lại khác.

Mượn nhờ Linh Tê Kiếm Quyết, Bạch Nhạc đã khuynh phá thế giới kiếm đạo chân chính, mặc dù lý giải còn cực kì nông cạn, thậm chí có thể nói chỉ là mới vừa vẻn vẹn đẩy cửa thoáng nhìn một phen, nhưng trên cảnh giới lại đã có điều bất đồng.

Ném ra uy thế Tinh Cung, cũng vứt bỏ cảnh giới sai lệch, thậm chí lược qua đại bộ phận động tác của đối phương, ánh mắt chỉ dừng lại trên thân kiếm Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc liền thấy được một phen cảnh tượng khác.

Kiếm quang đầy trời kia nhìn như mờ rít phức tạp, nhưng trên thực tế, nếu tử tế quan sát kỹ liền sẽ phát hiện vẫn có quy luật để lần theo. Dù cho lấy cảnh giới bây giờ của Bạch Nhạc còn chưa thể hiểu ra được manh mối, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng Bạch Nhạc phán đoán.

Không ngừng quan sát kiếm đạo của Vân Mộng Chân, bất tri bất giác, Bạch Nhạc đã càng hiểu rõ hơn về Linh Tê Kiếm Quyết.

Linh Tê Kiếm Quyết, ý là tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Tượng trưng cho Tâm Kiếm tương thông!

Tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, trọng điểm không ở kiếm chiêu, mà là ở bồi dưỡng cảm ứng Tâm Kiếm tương thông, chỉ cần làm được Tâm Kiếm tương thông, vô luận đối mặt cường địch nào đều có thể nhẹ nhàng ứng đối, đây chính là kiếm ý Linh Tê Kiếm Quyết.

Hiểu được điểm này, lại nhìn kiếm Vân Mộng Chân, liền có thể thấy được một ít thứ dị thường.

Kiếm của Vân Mộng Chân nhìn như phức tạp huyền ảo, song trên thực tế, về bản chất cũng cất chứa một loại kiếm ý!

Vô luận là kiếm quang đầy trời hay là huyễn cảnh Tinh Cung mây mù lượn lờ, về bản chất đều là một loại phương thức lấy xảo, kiếm ý kiểu này, hạch tâm nằm ở chữ “xảo”!

Thi triển “xảo” này tới cực hạn, liền có thể đạt tới hiệu quả tứ lạng bạt thiên cân, khiến công kích của đối phương như rơi xuống đầm bùn, dù có khí lực lớn đến đâu cũng không thi triển ra được.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Bạch Nhạc lập tức sinh ra cảm giác minh ngộ.

Thực ra về mặt bản chất tinh lực có lẽ chỉ là một loại lực lượng, còn đạo, mới là phương thức vận dụng loại lực lượng này.

Như vậy, chỉ cần bản thân tìm tới kiếm đạo thuộc về chính mình, vô luận là tu luyện Huyền Môn công pháp, hay là Thông Thiên Ma Công không sao cả, bởi vì đó vẻn vẹn chỉ là quá trình tích lũy lực lượng, chỉ có kiếm đạo mới là đại đạo chân chính mà mình nên theo đuổi.

Chỉ cần có thể tìm đúng con đường, kiên trì tu luyện, đợi một thời gian, đuổi kịp bước chân Vân Mộng Chân có lẽ không còn chỉ là huyễn tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status