Thập thế đợi quân an

Chương 9: Nếu lúc này hắn mở mắt ra thì có thể nhìn thấy gương mặt Mẫu Đơn chân chính


Lúc phá trận pháp ta đã hao phí một chút khí lực, thân là Âm sai tự đi vào trận pháp tất nhiên không thành vấn đề, nhưng để mang được Thương Âm ra ngoài thì cũng phải tốn một vài canh giờ, Thương Âm bị thương không thể chống đỡ trong thời gian dài, ta phải tốc chiến tốc thắng.

Người thi thuật là nữ nhân, y phục diễm lệ, đứng giữa trời tuyết giống như một đóa hoa nở rộ, gương mặt yêu diễm vô cùng xinh đẹp, con ngươi mang một màu sắc tựa như đá mắt mèo, mang một phong thái không giống người Trung Nguyên.

Phía sau nàng ta là một sườn núi, dưới sườn núi là bộ tộc của nàng, mái tóc nâu tết gọn, tung bay trong gió.

Lúc nhìn thấy ta nàng có vẻ kinh hãi, "Ngươi..." lại cau mày, ánh mắt bỏ qua ta hướng về Thương Âm, lướt qua trang phục hắn, "Ngươi là con trai tướng quân Lung Quốc?"

"A, đúng vậy." Ta trả lời, Thương Âm lập tức trừng mắt, ta nhún nhún vai, nói cho nàng thì có sao chứ, dù có chuyện gì có phải Thương Âm đều phải đánh một trận với nàng ta.

Nếu thế thì vẫn nên là nàng cùng nàng ta đánh một trận, nàng có nhanh nhẹn dũng mãnh thế nào thì cũng chỉ là một phàm nhân chừng hai mươi, ta dù có không tốt như thế nào thì cũng là Âm sai đã bảy trăm năm.

Vốn tưởng kết quả đã rõ, bên trong đèn lồng hoa mẫu đơn, ngọn lửa thiêu đốt sáng quắc tí tách bắn ra những đốm lửa, những sợi dây leo ngoằn nghèo uốn lượn trên mặt đất lan rộng xung quanh, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy vây quanh nữ tử dị vực.

Trong không trung, gió tuyết tựa như bình phong che chở trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Mẫu đơn trời sinh thích máu người, ta là Âm sai không thể giết phàm nhân làm rối loạn mệnh đồ, lúc nhìn thấy những đóa hoa kia đang nhô ra vô số gai nhọn sắp sửa đâm xuống người nữ tử, ta lắc lư đèn lồng đem nó kéo lại, tạo ra một chút khe hở, trận pháp dễ dàng tháo gỡ như vậy ta cũng không cần để ý nàng, huống chi bộ tộc của nàng nói không chừng sắp tới cứu binh, ta vẫn nên đem nàng đánh ngất rồi mang Thương Âm đi.

Nàng ta rên rỉ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi tản ra trong không khí lạnh, run rẩy giơ tay ra, kết một pháp ấn, trong phút chốc không khí dập dềnh tạo ra một vòng huyết vụ, trên bầu trời cuồng phong nổi lên ẩn chứa một chút biến ảo khôn lường.

Ta giương mắt nhìn, một con mãnh thú cao tám thước, cả người lông trắng, hơi thở âm u lạnh lẽo, răng nanh bén nhọn.

Có vẻ chính là thần thú gì đó của tuyết sơn này, bộ tộc dị vực tín ngưỡng không đồng nhất, ta cũng không biết thần thú này, cô nương trước mặt có vẻ chính là thánh nữ của bộ tộc kia, gọi về thần thú, sợ rằng tính mạng cũng không được bao lâu.

Thần thú gầm thét một trận, một vùng núi rung động, ta nhanh chóng bịt kín lỗ tai Thương Âm đang hôn mê, nội dung tiếp theo không phù hợp với thiếu nhi, ta không muốn để hắn nghe thấy.

Nữ tử kia run rẩy gào thét: "Mã Gia ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi trở về! Hắn----" nàng mở to con ngươi đang dần u tối nhìn Thương Âm, "Trưởng lão đã nói...Hắn không thể trở về Trung Nguyên ---- tuyệt đối phải lấy được mạng các ngươi ngay tại chỗ này!"

Ta nhìn gương mặt nàng, toát ra đau lòng thật tâm cùng không cam lòng.

Giải quyết thần thú so với thu thập ác quỷ tám mươi năm còn khổ hơn.

Sắp xếp cho Thương Âm một nơi an toàn, đèn lồng mẫu đơn trong tay ta biến thành kiếm trảm hồn, tuyết quang phản chiếu, vỏ kiếm đen nhánh, trên chuôi kiếm đen đóa hoa mẫu đơn vô cùng rực rỡ, ta một tay cầm kiếm, chân khẽ đạp trên mặt đất tạo đà bay vút lên không, y phục rực rỡ tung bay, làn váy đầy màu sắc tựa như hồ điệp đang bay lượn, kiếm quang hướng thẳng vào đầu linh thú.

Lúc rơi xuống đất, trên người đã trở lại là một thân hắc y, ta vung kiếm, những giọt máu lác đác rơi xuống thấm vào trong tuyết tựa như nở ra hoa mai thù du.

Ngước mắt lên, linh thú kia da thô thịt dầy, một kiếm hạ xuống chỉ để lại một dấu vết nhỏ, bất quá, vậy cũng đủ rồi.

Máu từ vết thương hóa thành vô số đóa hoa mẫu đơn, màu sắc ung dung hoa lệ, không ngừng lan ra, các nhánh cây cũng thi nhau hút tủy đục xương dây dưa bao bọc lại.

Ta điều hòa hô hấp, lần nữa tấn công tới.

Thần thú cuối cùng cũng tan biến, ta trợt xuống từ trên vách đá bên sườn dốc, thổ ra mấy búng máu, đem nội tức đang rối loạn ổn định lại, có trời mới biết tại sao lúc thần thú dần biến mất chỉ còn một cái móng vuốt cũng kịp vung tới hất ta đập vào vách đá, đau đến nỗi muốn chửi thề, cùng nội thương trước khi đánh nhau dồn ép, đúng là đòi mạng.

Cách đó không xa, nữ tử dị vực bò trên mặt đất, thở dốc, hoa mẫu đơn thoát khỏi ký chủ trở nên khô héo rải rác bốn phía bên người nàng, gió tuyết đã ngừng, ta ôm ngực tiến lại gần, thật ra thì ta muốn cứu nàng, nhưng nàng đã dùng tuổi thọ của bản thân để gọi thần thú, ta cũng hết cách.

Nàng yếu ớt mở con ngươi với lông mi thật dài, nheo mắt mơ hồ nhìn người đứng trước mặt.

Cả người một thân hắc y, trả lại bộ dạng vốn có của ta.

"Ngươi yên tâm, Đồ Đằng thú mà các ngươi tôn sùng không có chết, thần thú ngàn năm tất nhiên ta không có đánh lại, chỉ là nó ở nhân gian sức lực sẽ hóa yếu, ta đưa nó trở về thôi, ngược lại là ngươi, cần gì phải vậy?" Ta ngồi xổm xuống, vén mái tóc đã thấm ướt mồ hôi lạnh của nàng, "Cứ bỏ mạng như vậy, quá uổng phí, ngươi là nữ hài tử, ngay cả thích nam hài tử còn chưa từng đi, kết thúc một đời như thế thật không nên, hồn của ngươi, ta nhận."

Nói tới liền giơ đèn lồng mẫu đơn ra, màu vàng bên trong đền lồng từ từ sáng rõ.

"...Quả nhiên ngươi chính là..."

Nàng ta khẽ mê sảng, chậm chạp nháy mắt một cái, một nửa gò má vùi vào trong tuyết, ta di chuyển ánh mắt từ trên đèn lồng dời sang nàng, "Hử, ngươi nói cái gì?"

"Hắn...Không thể trở về Trung Nguyên...Lời sấm đã nói..." Nàng nhắm mắt lại, "Ta van ngươi...Đừng mang hắn, mang con trai tướng quân về...Nếu không, mảnh giang sơn này sẽ gió tanh huyết vũ... Tộc nhân ta, cũng sẽ bởi vì hắn mà chết..."

Tay ta dừng một chút, lời nói lúc đó của cha Diêm vương như dội lại vào tim, ngực một trận đau nhức có lẽ nội thương lại phát tác, nhất thời hốt hoảng, nhưng vẫn nói: "Đây là số mạng, ngươi không cách nào thay đổi, huống chi, cái này cùng ta không liên quan."

Trong mắt nàng gần như tro tàn, sau một lát, nhắm lại, ta đem đèn lồng vòng trên đầu nàng một vòng, đóa mẫu đơn trên đèn lồng chậm rãi nở, đèn lồng sáng.

"Mẫu đơn...thật là đẹp."

Câu nói cuối cùng của nàng phiêu tán trong gió tuyết trắng xóa, ta lật mặt nàng lại, gương mặt rất đẹp, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ảm đạm.

Xong chuyện ta quay lại chỗ Thương Âm, hắn còn vùi trong mỏm đá tránh gió chưa tỉnh lại, ta ra tay có chút nặng, huống chi thể lực hắn đã không thể chống đỡ nổi, cho dù ta có pháp lực bảo vệ tim mạch, sờ lên vẫn rất lạnh.

"Tỉnh lại, Thương Âm."

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, ngón tay mơn trớn mi mắt khẽ nhíu của hắn.

"Tỉnh lại, Thương Âm."

"Thương Âm."

"Tiểu tử thối...?"

Kêu thế nào cũng không tỉnh.

Nếu bây giờ ngươi tỉnh lại, sẽ nhìn thấy Mẫu Đơn chân chính. Mẫu Đơn bị ngươi quên mất, Mẫu Đơn mà ngươi không cần.

Nếu như ngươi mở mắt ra, có thể gọi tên ta, ta sẽ không đi đầu thai nữa, gương mặt này không thể so với Chiêu Cẩm công chúa, nếu có thể chiếu trong mắt ngươi, một lần nữa, ta cũng thỏa mãn rồi.

Ta cởi áo khoác ngoài xuống ôm lấy hắn, cõng hắn lên, nhìn bộ lạc dưới sườn núi, nhảy xuống.

Ngô, nặng quá.

Ta sắp xếp ổn thỏa cho Thương Âm, tìm một nơi quân triều đình dễ tìm thấy nhất rồi dời đi, ở ranh giới của bộ lạc kia, trước khi đi còn sờ gương mặt hắn lần nữa, bóp bóp một cái, không còn cảm giác mềm mại như còn bé.

Lời nói của cha Diêm Vương vẫn còn vang lên bên tai.

Khi đó đại điện thanh minh, bóng đêm tịch mịch, Diêm Vương sờ râu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới gằn từng chữ một: "Ma chướng."

"Cái gì?" Ta hoài nghi mình nghe nhầm, bảy trăm năm, có phải tai ta cũng trở nên già cỗi nghe không rõ nữa.

Diêm Vương ung dung nhìn ta, biểu tình không rõ.

"Mẫu Đơn, Thiên cung thái tử Trọng Lam bởi vì nhập ma chướng đại khai sát giới mà bị trời phạt."

Sau khi trở lại Phong Đô, ta thả hồn của nữ tử dị vực kia ra, mặt nàng đầy khiếp sợ.

"Ngươi..."

"Ân, ta không phải là người, ta là câu hồn." Ta hướng nàng mỉm cười, khóe miệng còn vương vệt máu đỏ tươi, ta chưa kịp lau sạch.

"Không thể nào, ngươi làm sao có thể lại tới nông nỗi này..." Nàng lui về sau mấy bước, lẩm bẩm mấy câu, mấy chữ sau ta nghe không rõ, ngoài miệng chỉ nói, "Ngươi nên nhanh chóng đi đầu thai đi, đừng làm thánh nữ nữa, tìm một người tốt mà gả."

Nàng khó hiểu nhìn ta hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, "Ngàn năm trước, nơi đó của ta từng là rừng đào mười dặm"

"Ồ vậy sao," ta nhếch mi, trong lòng vẫn đang nghĩ về chuyện Thương Âm, phải nhanh chóng trở về dưỡng thương ngẫm nghĩ lại chuyện này, "bãi bể nương dâu, bây giờ đều thành cánh đồng tuyết."

Nàng tựa hồ muốn nói cái gì đó, há miệng một cái, ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chú phía sau ta, sắc mặt tái nhợt, lại cắn chặt môi trầm mặc.

Lúc nàng rời đi biểu tình có chút thương hại, ta quá hiểu đó là biểu tình thương hại, khi còn sống đã thấy quá nhiều, nhưng ta không cần người khác thương hại, yêu hận là chuyện của mình ta, cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy bản thân mình đáng thương, không lòng dạ nào đi quản nàng rốt cuộc biết cái gì, phất tay áo đem nàng giao cho Vô thường bên cạnh, quay đầu nhìn một chút, tiểu Hắc đang đi tới bên cạnh ta, rồi cả hai chậm rãi trở về phủ.

Vốn muốn mua bánh ngó sen hoa đào, chỉ tiếc thân thể quan trọng hơn, tầm mắt có chút mơ hồ.

Lần nữa tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường nhỏ bên trong sương phòng mình, trên bàn gỗ đàn hương chạm trổ hoa văn, làn khói bay ra từ lư hương lượn lờ thoang thoảng, ngọn nến đặt trên mặt bàn tròn như đang nhảy múa, chiếu sáng chén trà hoa văn lá cây sắc men, bên trong chén trà mặt nước lay động, một bàn tay thon dài cầm nó nhấc lên.

Ta nháy mắt một cái, thuận mắt nhìn theo.

Nam nhân này, ngay cả tư thế ngồi cũng thẳng tắp tĩnh lặng.

"Cái đại nam nhân nhà ngươi chạy đến khuê phòng con gái nhà người ta, ngươi có để ta gả đi không hả?"

"Đợi ngươi gả rồi nói, Hoa Nhi gia." Ba chữ cuối được nói vô cùng rõ ràng trôi chảy.

Ta nhìn nam nhân hắc bào, miễn cưỡng ngồi dậy, một trận choáng váng quay cuồng đành phải nằm lại, hổn hà hổn hển, "Tiểu Hắc, đáng đời ngươi không lấy được vợ, vấn đề sinh lý vĩnh viễn phải tự mình giải quyết."

Thân thể có chút suy yếu, xem ra thần thú đúng là không dễ chọc, bảy trăm năm ta vừa chơi đùa vừa tu luyện quả nhiên hỏng việc. Nếu lúc ấy tiểu Hắc ở đó thì thật tốt.

Lúc nghĩ tới đây, tiểu Hắc liền lên tiếng, "Gặp lại chuyện như này nữa, không được làm bậy," hừ lạnh một tiếng, "Hồn phi phách tán cũng chưa biết chừng."

Ta đang chuẩn bị cãi lại, hắn đã đi ra khỏi phòng, qua một lúc mới quay lại bưng theo một chén thuốc nóng, ta vừa thấy nước thuốc nâu sền sệt kia, trong lòng rên lên một tiếng chốn vào trong chăn.

Hoa Nhi gia không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thuốc đắng, ta thật không ngờ đã là lão yêu bà bảy trăm năm tuổi mà vẫn còn phải uống thuốc, quá mất mặt Minh sát ta đi.

"Đi ra."

"Không muốn."

"Đi ra."

"Cắt cổ cũng không ra."

"Mẫu Đơn."

"Đã nói không uống, cũng không chết người được, chờ người chết rồi uống."

"Ngươi đã chết rồi."

"..."

Vùi trong chăn trốn thật kỹ, tầm mắt sáng lên một chút, tiểu Hắc dùng quái lực đem chăn vén lên.

"Đồ lưu manh nhà ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân!" Ta ra vẻ kinh sợ hai tay ôm trước ngực, "Người đâu, cưỡng---------"

Còn chưa nói hết, tầm mắt tối sầm, trên môi mềm nhũn.

Tiểu Hắc bóp má ta hôn lên môi, ta ngây ngẩn, nước thuốc đắng ngắt kia từ trong miệng hắn chảy vào miệng ta.

Đây là tình trạng gì? Ta rối loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status