Thiên tài cuồng phi

Quyển 6 - Chương 6: Người quen

Edit: susublue

Mọi người đều trừng lớn hai tròng mắt, trợn mắt há mồm nhìn nữ nhân đang chậm rãi cởi quần áo, nước miếng cũng chảy liên tục nhưng Vân Tiệp lại không biết gì, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa đầy tình cảm.

"Chao ôi!"

Vân Trần than thở thật mạnh, muốn ra tay đánh nữ nhân này ngất xỉu, nhưng còn chưa kịp ra tay thì một bóng đen đã che ở trước người ông ta, cản đường hắn lại.

"Vân gia chủ, vở kịch hay vừa mới bắt đầu, ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì."

Vân Trần biến sắc, hai tay Vân Trần để ở hai bên đùi nắm chặt lại, sắc mặt xanh mét nói: "Hàn Phong môn chủ, các ngươi không thấy làm như vậy thật sự rất quá đáng sao?"

"Ha ha? Chúng ta có làm gì sao?" Hàn Phong quay đầu nhìn đám người Hoả Diễm môn, nghi ngờ không hiểu, chớp mắt hỏi: "Các ngươi có làm ra chuyện gì không?"

"Tam môn chủ, chúng ta không làm gì cả."

Hàn Phong thu ánh mắt lại, nhún vai: "Ngươi có nghe thấy chưa? Chúng ta không làm gì cả, là nữ nhân điên kia muốn dụ dỗ nam nhân, có liên quan gì đến chúng ta?"

"Ngươi..." Vân Trần chỉ tay vào mặt Hàn Phong, tức giận gào lên, "Nếu như không phải các ngươi đày đọa Thiên nhi trước mặt Tiệp nhi thì sao nàng có thể phát điên được? Ngươi không thấy ngươi làm như vậy là quá tàn nhẫn sao?"

Mắ Hàn Phong lạnh thấu xương, khóe môi nở nụ cười lạnh: "Vậy ngươi đã quên mất năm đó nữ nhi ngươi đối xử với mẫu thân của Sa Sa thế nào rồi sao? Chẳng những bắt nàng nhận hết nhục nhã mà chết, còn ngũ mã phân thây nữa! Sao ngươi không nói nàng ta tàn nhẫn? Mấy ngày nay vật Hỏa Lăng Vân đã nhục nhã Sa Sa thế nào, muốn mưu hại nàng thế nào? Ta không cho rằng ta giết sai người, đây đều do bọn chúng đáng chết!"

Lại dám thừa dịp hắn không ở đây ức hiếp tiểu Sa Sa, để nữ nhân này điên quả thực đã quá có lợi cho nàng ta rồi.

"Hàn Phong nói không sai."

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Hàn Phong quay đầu lại liền thấy Dạ Nhược Ly đi về phía hắn.

Gió nhẹ thổi qua, góc áo đong đưa trong gió, Dạ Nhược Ly dừng bước lại, đôi mắt đen nhánh đầy rét lạnh: "Vân gia làm sai, trừ việc bị diệt môn ra sẽ không còn kết cục nào khác, đây cũng là cái giá mà các ngươi phải trả!"

Vân Trần nắm chặt tay, thân thể già nua nhịn không được run lên.

Lúc này ông ta cảm nhận được một sự hối hận chưa từng có, nếu lúc trước ông ta chọn ngăn cản Vân Tiệp chứ không phải cùng nàng đứng cười nhìn nữ nhân kia bị vũ nhục đến chết thảm thì có phải bây giờ Vân gia sẽ không phải đối mặt với thế lực của Hoả Diễm môn không?

Ai ngờ nhi nữ của nàng ta tốt số không chết mà còn quay trở về đại lục Thần Chi, còn thành lập Hoả Diễm môn, nếu như năm đó ông ta không giữ lại hai đứa con hoang này thì có phải kết cục sẽ khác hay không?

Đều do lão già lỗ mãng Hoả Lạc này, nếu năm đó không phải ông ta ngăn cản thì hai đứa con hoang này sẽ không thể sống tới bây giờ!

Cùng lúc đó Vân Tiệp đã cởi hết xiêm y không thừa lại cái gì, đám nam nhân chung quanh chảy nước miếng nhìn nàng không chút nào kiêng dè, nhưng nàng ta vẫn chỉ nhìn chằm chằm Hoả Lạc Phong.

"Lạc Phong, ngươi nhìn xem có phải thân hình ta rất tuyệt hay không? Vậy vì sao ngươi không chịu liếc mắ nhìn ta lấy một lần?"

Vân Tiệp cắn môi, mặt đầy uất ức nói.

Dạ Nhược Ly lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Tiệp vung tay lên sau đó hai viên đan dược đồng thời bay vào trong miệng nàng. Sau khi đan dược bay vào miệng thì thân thể Vân Tiệp run mạnh lên, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường.

"A!"

Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp trời đất, khiến đàn chim nhỏ đang tạm hạ cánh nghỉ ngơi trên ngọn cây bị kinh sợ nên vỗ cánh bay mất.

Vân Tiệp thấy người mình không có một mảnh vải che thân thì sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể mềm mại run lên thật mạnh, hận không thể lập tức ngất đi để tránh chịu nỗi sỉ nhục này.

Nàng làm sao vậy? Sao lại có hành vi này? Chẳng lẽ...

"Tiện nhân, ta biết, ta biết nhất định là ngươi, là ngươi dùng đan dược biến ta thành bộ dáng này, ta muốn giết tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi đi chết đi!"

Vân Tiệp chẳng quan tâm đến xiêm y trên đất, sắc mặt hung ác nhào về phía Dạ Nhược Ly.

Nhưng mà nàng ta còn chưa tới trước mặt Dạ Nhược Ly thì đã cảm thấy cả thân thể đau đớn kịch liệt, đau đến mức nàng ta phải dừng bước, cả người co rút nằm trên mặt đất.

Vừa rồi Dạ Nhược Ly cho nàng ta ăn hai viên đan dược, một viên là để nàng ta khôi phục thần chí, viên còn lại là Hóa Cốt Đan...

Nhìn thấy nữ nhi của mình đau khổ, Vân Trần thở dài một hơi, trong nháy mắt như già đi mấy trăm tuổi, sắc mặt suy sút, rốt cuộc không còn vẻ cao ngạo như ban đầu.

Qua ngày hôm nay thì cả Vân gia đều bị chôn vùi trong dĩ vãng...

Mặc dù không phải Vân gia không có cường giả Thần Tôn, nhưng lại chỉ có ba người mà thôi, Vân Trần và Hoả gia trở mặt nên chỉ còn lại hai người, như vậy sao có thể đấu lại ba Môn chủ của Hoả Diễm môn? Hơn nữa Hàn Phong còn dẫn thêm những tinh anh của Hoả Diễm môn tới đây.

Nếu Hoả gia và Vân gia liên hợp thì nói không chừng Hoả Diễm môn còn sẽ không thể diệt được Vân gia, đáng tiếc bây giờ Hoả gia không muốn giúp Vân gia, vì vậy kết cục của Vân gia đã được định đoạt.

Mà cũng vì kiêng kỵ hai thế lực hợp tác nên huynh muội Hoả Viêm mới không ra tay, bây giờ Hàn Phong đã dẫn người của Hoả Diễm môn đến rồi, vậy thì đây là lúc bọn họ tính sổ với Vân gia.

Tin tức Vân gia bị diệt cũng nhanh chóng được truyền khắp cả Hỏa Vân thành, khi mọi người biết được thân phận huynh muội Hoả Viêm và cả vị luyện đan đại sư trẻ tuổi thần bí kia thì đều than thở không thôi, ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

Dù Hoả gia không có thương vong nhưng lại mất đi vị trí cao quý nhất.

Bởi vì những gì mà Hoả Lạc đã làm nên huynh muội Hoả Viêm không tha thứ cho ông ta, cả đời này Hoả Lạc Phong cũng không muốn ở tại Hoả gia nữa...

Ở ngoài cửa thành, gió Thu đìu hiu, Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn mọi người ở phía sau, khẽ cười nói: "Sa Sa, Hoả Viêm, Hàn Phong, bây giờ ta muốn đến Thần Môn thành để tham gia Tế hội Thần Chi, không biết các ngươi có sự tính gì không?"

"Nhược Ly, ngươi không biết gì sao?" Hoả Vũ Sa chớp mắt, cười rất quyến rũ, " Hoả Diễm môn chúng ta thuộc về Bắc Ảnh thế gia, mà vừa khéo Bắc Ảnh thế gia cũng có tư cách để tham gia Tế hội Thần Chi lần này."

"Cái gì?"

Dạ Nhược Ly ngẩn ra, chỉ có những thế lực mạnh nhất của hai đại lục mới có thể tham gia Tế hội Thần Chi, Bắc Ảnh thế gia có quyền hạn này sao?

"Chẳng lẽ Phong nhi không nói chuyện này cho ngươi biết?"

Lần này đến lượt Hoả Vũ Sa sửng sốt , nàng không ngờ Dạ Nhược Ly thật sự không biết chuyện này.

"Ở đại lục Thần Chi cũng chỉ có một Bắc Ảnh thế gia, những năm nay con nối dòng của Bắc Ảnh thế gia ở đại lục Thần Chi đã đến đại lục Huyền Vũ, hơn nữa còn để lại huyết mạch ở đó."

Hoả Vũ Sa ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Chính bởi vì như thế cho nên Bắc Ảnh thế gia của đại lục Huyền Vũ mới được di chuyển đến đại lục Thần Chi, nhưng ta cũng vì ngươi cho nên ta rất hi vọng ngươi có thể nắm được quyền lực của Bắc Ảnh thế gia."

Hoả Vũ Sa vỗ vai Dạ Nhược Ly, trong mắt đầy vẻ kiên định.

Nàng tin tưởng ít ngày nữa nữ tử này sẽ đứng đầu đại lục Thần Chi, trở thành người mà vạn người tỗn kính ngưỡng mộ, gia chủ Bắc Ảnh thế gia không phải kẻ ngu mà không biết nên lựa chọn ra sao.

"Mặt khác, vì có được một cuộc kỳ ngộ nên bây giờ thực lực của Thần thúc thúc đã là Thần Tôn rồi."

Sắc mặt Dạ Nhược Ly dịu đi, khóe miệng bất giác xuất hiện nụ cười mềm mại, nhưng trong mắt lại đầy vẻ na kiên định.

Không ngờ cha cũng đã đạt được thực lực của hôm nay, vậy nàng cần phải nỗ lực tu luyện để sớm ngày đột phá Thần Tôn, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể bảo vệ được người nàng yêu quý.

"Nhưng mà..." Hoả Vũ Sa ngập ngừng, liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Ta và đại ca, còn cả Hàn Phong cần phải về Hoả Diễm môn một chuyến, sau đó sẽ trực tiếp đến Thần Môn thành trước."

"Được, vậy chúng ta gặp nhau ở Thần Môn thành. " Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó lại hỏi "Đúng rồi, các ngươi là Tam Môn chủ của Hoả Diễm môn, vậy người còn lại đâu?"

"Ha ha." Hoả Vũ Sa cười gượng hai tiếng, chớp mắt, "Người kia ngươi cũng biết, còn về việc đó là ai thì cho ta giữ bí mật đi, cứ như vậy nha Nhược Ly, chúng ta đi trước đây."

Nói xong Hoả Vũ Sa thục cùi chỏ vào người Hoả Viêm, cười nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi, được không? Huynh không bỏ được Nhược Ly sao? Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại."

Hoả Viêm không nhìn Dạ Nhược Ly nữa, chỉ cười cười, trên khuôn tuấn mỹ có chút khác thường.

"Tiểu muội, đi thôi, chúng ta tranh thủ về Hoả Diễm môn."

Dứt lời Hoả Viêm lại nhìn Dạ Nhược Ly lần nữa rồi mới xoay người đi theo phía sau Hoả Vũ Sa...

Dạ Nhược Ly nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi bóng người bọn hắn biến mất thì mới thu tầm mắt lại, xoay người đi ra khỏi cửa thành, chớp mắt một cái nữ tử áo trắng đã biến mất dưới bầu trời xanh.

Thần Môn thành nằm ở trung tâm của đại lục Thần Chi, cũng là thành trấn phồn hoa nhất.

Cứ cách trăm năm thì nơi lại cử hành Tế hội Thần Chi một lần, mời các thế lực mạnh nhất của các đại lục đến tham dự, mỗi khi đến lúc này thì khắp Thần Môn thành đều đầy cường giả, ngay cả những Thần Tôn cao cấp và đỉnh phong mà ngày thường khó gặp cũng có thể thấy vào lúc này.

Người phát thiệp mới đi khắp các đại lục chính là ba vị cường giả thần bí, nghe nói thực lực của ba người này đã đạt tới bán Chí Tôn, ở nơi không có Chí Tôn như chỗ này thì bán Chí Tôn đã được coi là Thần rồi.

Nhưng mà đây chỉ là lời đồn, không ai biết thực lực của ba người kia mạnh đến cỡ nào.

Nhưng mà có vài cường giả Thần Tôn đỉnh phong vẫn phải lễ độ cung kính trước mặt ba người này, không dám lỗ mãng, thế cho nên mọi người lại càng nghi ngờ thực lực của họ.

Lúc này trên phố trong Thần Môn thành, ngựa xe như nước, nhộn nhịp hưng thịnh, là cảnh tượng mà một thành trấn giàu có nổi danh nên có.

Nhiều tốp năm tốp ba sóng vai đi trên đường, nếu không thì phía sau cũng có một tốp người hầu đi theo, vì vậy một bạch y nữ tử đi một mình trên đường, dung mạo tuyệt thế và khí chất xuất trần bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nữ tử có khuôn mặt tinh xảo, tóc đen lười nhác tán bay theo gió, một bộ áo trắng như tuyết, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Sẽ không có ai ngờ trên tay nữ tử này đã từng nhiễm máu tươi...

"Đã đến Thần Môn thành rồi, không biết người của Liên Minh luyện đan và Bắc Ảnh thế gia có đến chưa."

Dạ Nhược Ly vuốt cằm, hơi nhướng mắt, trong mắt có ánh sáng khác thường.

"Bây giờ cách Thần Môn thành còn vài ngày đường nữa, ta thấy nên tìm chỗ nghỉ chân trước đã, hiện tại cũng rất khó tìm được bọn họ, chờ tới ngày diễn ra tranh đấu thì tự nhiên sẽ gặp lại."

Nghĩ đến đây Dạ Nhược Ly liền cất bước đi về phía tửu lâu, bỗng nhiên nàng thấy một bóng người trước mặt thì bất giác dừng bước lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Sao hắn lại ở đây?"

Không ngờ mới vào tới Thần Môn thành đã gặp được một người quen...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status