Thức ăn trong nồi, em trong chăn

Chương 2: Tôi không phải ăn vạ


Sau khi thanh toán tiền xong, hai người một trước một sau đi ra phòng khám.

An Nhu đi trước, cô hỏi: “Sao rồi? Giờ cậu còn đau không?”

Ứng Thư Hà nhìn cô chằm chằm, thấy cô hơi lúng túng nhìn ra chỗ khác mới từ từ mở miệng: “Còn tạm, không đau, hơn nữa chưa hết thuốc tê mà.”

An Nhu “Ồ” lên một tiếng rồi rụt cằm vào trong áo, chỉ để lộ cái mũi nho nhỏ và đôi mắt trong veo đang nhìn dòng xe đi lại trước mặt.

Giọng Ứng Thư Hà có vẻ hơi tò mò: “Sao lúc nãy cậu lại giận anh chàng nha sĩ đẹp trai kia thế?”

An Nhu nghe vậy thì cứng người, nhưng không lâu sau cô đã bình thường trở lại: “Cậu nghe nhầm rồi, rõ ràng là tớ nhắc dây giày của anh ta đang lỏng mà.”

Ứng Thư Hà cũng chỉ thấy buồn cười chứ không hề vạch trần cô.

Tuyết lại bắt đầu bay lả tả từ trên thinh không.

Trên nóc nhà nơi xa còn có tuyết đọng lại trước đó, giờ đây như điểm xuyết thêm vào không gian trắng tinh khôi này.

Có hai nam sinh đùa cợt nhau ở lối đi bộ bên cạnh, một người trong số đó khom lưng cợt nhả mà nặn bóng tuyết nhét vào áo một nam sinh còn lại. Tiếng kêu rên vang lên cùng lúc với tiếng vui cười, cực kì náo nhiệt.

An Nhu cảm thấy âm thanh này hơi phiền nên nhấn mạnh lại lần nữa, “Tớ chỉ nhắc dây giày anh ta đang lỏng tôi, không có làm gì hết đâu.”

Ứng Thư Hà mím môi cười không nói gì. Đúng đúng, cậu khom lưng là để nhìn dây giày người ta có lỏng hay không. Cô âm thầm ghẹo cô ấy.

Sau một lúc lâu mới có xe taxi đi ngang qua, An Nhu duỗi tay ngăn lại rồi mở cửa sau ra để Ứng Thư Hà vào trước. Sau đó cô đóng cửa lại, Ứng Thư Hà lập tức trợn tròn mắt.

An Nhu che miệng ho khan, cô cảm thấy mình ngủ một giấc xong khỏe hơn hôm qua nhiều nên cũng không cần đi bệnh viện, “Tớ về ngủ là hết ấy mà, có phải việc gì to tát đâu.”

Tuyết vẫn đang rơi, chúng đậu trên áo của An Nhu, cô đứng thẳng người vẫy vẫy tay với Ứng Thư Hà.

Thấy Ứng Thư Hà còn định xuống xe thì cô cau mày hỏi: “Cậu muốn tớ cứ đứng đây rồi trúng gió tới vậy à?”

Nghe vậy, Ứng Thư Hà bèn ngừng mở cửa xe, cô ấy nói: “Vậy cậu phải chú ý giữ sức khỏe đấy, không khỏe thì nhớ gọi điện cho tớ.”

“Biết rồi.”

Xe nổ máy, chạy băng băng trên đường.

An Nhu nhấc chân lên, tiếng giày chạm vào nền tuyết vang lên những tiếng lẹp bẹp.

Cô quay đầu nhìn về nơi cách đây không xa, cửa kính đóng chặt, ngoài cửa không có lấy một bóng người nhưng lại có vô số dấu chân hằn lên trên nền tuyết.

Tuyệt đọng từ biển phòng khám lộp bộp rơi xuống đất.

An Nhu ngừng nhìn, quay người băng qua đường. Cô quẹo phải rồi đi thẳng, đi vào tòa nhà 12 gần cửa nhất, lên thẳng lầu 5.

Ra khỏi cửa thang máy, An Nhu vừa lục lọi chìa khóa trong túi xách vừa đến trước cửa phòng 5A.

Cô chưa đi được mấy bước thì đã có tiếng đóng cửa cái “rầm——“ vang lên từ phía sau làm An Nhu vô thức ngoảnh đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Trước cửa vốn trống rỗng của nhà hàng xóm phía đối diện có thêm một túi rác màu đen căng phồng. An Nhu bực mình không nhìn thêm nữa mà lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cô chuyển đến nơi này đã nửa năm nhưng cứ tưởng là phía đối diện không có ai ở, bởi vì cô chưa từng thấy ai bước ra khỏi đó cả. Nhưng cũng có thể là do cô ít khi ra khỏi nhà.

Tuy thế, hai tháng gần đây có một lần lúc An Nhu đi ra thì cửa phòng đối diện cũng mở cửa. Khi ấy cô hơi tò mò một chút nên cố tình đi chậm lại.

Sau đó, cô nhìn thấy ——

Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ khe cửa, nhanh chóng để túi rác ra ngoài như đang tránh bệnh lây nhiễm, toàn bộ quá trình chưa đầy ba giây đã lập tức đóng cửa lại.

Lần sau gặp lại thì cô cũng chỉ thấy có một bàn tay thò ra khỏi cửa để rác ở ngoài đấy.

Vừa quái gở vừa kì lạ.

*

Sau khi vào nhà An Nhu đổi dép lê bằng lông rồi tiện tay ném túi xách lên sô pha. Bởi vì sô pha mềm nên nó có rơi xuống đất cũng chẳng sao. An Nhu sờ đầu mình, có vẻ vì cô đứng ngoài gió nên nó lại bắt đầu nóng lên rồi.

Không hề muốn ăn trưa chút nào.

An Nhu rót nước ấm ra rồi lấy thuốc uống. Đột nhiên cô nhớ lại anh chàng nha sĩ hôm nay gặp, đôi mắt hơi trống rỗng.

… Có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa.

An Nhu cầm điện thoại lên mạng định đặt vé máy bay về Tứ Xuyên.

*

Lúc cô tỉnh lại mới hơn 6 giờ chiều nhưng màn đêm ngoài cửa sổ đã bắt đầu buông xuống, sao trên trời lập lòe lập lòe.

An Nhu cảm thấy người cô mềm như bông, không còn chút sức lực nào cả. Nước mắt vì khó chịu mà ứa ra, toàn thế giới trước mặt cô như đang đong đưa.

Cô mở hòm thuốc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.

39.5 độ.

An Nhu không dám trì hoãn nữa bèn mặc áo khoác rồi quàng khăn cổ che nửa khuôn mặt, sau đó mới ra cửa.

Cô thấy cả người mình đã nóng hết cả lên, nhưng vẫn thấy lạnh kinh khủng bèn duỗi tay quấn chặt lấy áo khoác. Lúc cô đi đường như đang đi trên bông, không có một chút cảm xúc chân thật nào.

Ra khỏi khu chung cư.

An Nhu khó chịu nuốt nuốt nước miếng, định dừng lại ở chỗ bên cạnh để đón xe. Cô cúi đầu không nhìn đường, vì đầu óc đang quay cuồng nên cô đi nhầm vào đường bộ, sau đó đột nhiên đụng phải người đàn ông đi ngang qua.

Người An Nhu hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả bèn ngã nhào xuống đất, may mà cô mặc rất dày, với cả trên mặt đất cũng còn một lớp tuyết nữa nên không thấy đau chút nào.

Người đàn ông đó lập tức ngồi xổm xuống, anh hỏi nhỏ: “Cô không sao chứ?”

An Nhu ừ một tiếng, cô gian nan chống tay xuống đất rồi ngồi dậy.

“Anh có thể đỡ tôi dậy được không?” Giọng cô rất run, cô ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt thì đột nhiên ngớ ra, nhưng vẫn nói ra những gì mình đang nghĩ, “Tôi không phải ăn vạ…”

Hình như là anh nha sĩ kia thì phải…

Anh vẫn đeo chiếc khẩu trang lúc trước, đôi mắt lộ ra bên ngoài ăn khớp với đôi mắt sáng nay cô thấy.

Nhìn thấy khuôn mặt cô thì ánh mắt của người đàn ông hơi lóe lên. Anh duỗi tay đỡ lấy khuỷu tay An Nhu rồi từ từ đỡ cô dậy: “Cô đứng dậy được không?”

An Nhu cũng tự dùng sức bò lên, cô nhỏ giọng cảm ơn anh, đúng lúc đó thì thấy một chiếc xe taxi chạy tới bên này bèn vội vàng giơ tay ngăn xe lại.

Cô đi tới rồi mở cửa xe ra. Lúc cô đang định bảo tài xế lái xe đi thì người đàn ông vừa nãy leo lên từ cửa bên kia, anh nói với tài xế: “Tới bệnh viện gần đây đi.”

An Nhu lười biếng nhấc mí mắt lên, hoàn toàn không còn sức hỏi tại sao anh lại lên cái xe mà cô gọi, chỉ nghĩ địa điểm đến giống nhau nên cũng chẳng cần phải so đo làm gì.

Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, mơ mơ màng màng ngủ suốt quãng đường.

Lúc đến bệnh viện, người đàn ông ngồi cạnh mới gọi cô dậy. An Nhu mở mắt ra rồi lúng ta lúng túng gật gật đầu, sau đó mới chậm chạp xuống xe.

May mà xe taxi ngừng ở chỗ cách cửa bệnh viện không xa lắm, An Nhu đi vài bước là tới.

Lúc này cũng chỉ có thể chọn điều trị nhanh, An Nhu đi tới phòng lấy số nộp phí trước rồi đến thẳng phòng khám nội khoa, bác sĩ viết đơn thuốc xong xuôi bèn bảo cô lên tầng hai truyền nước. An Nhu gật gật đầu, cô ra khỏi phòng khám, vịn vào thành cầu thang từ từ bước lên. Đầu óc cô choáng váng hết cả, cảm thấy hơi thở của mình nóng đến sợ.

Lúc cô quẹo lên tầng trên, An Nhu mới biết có một người đàn ông đi ngay phía sau mình.

Là người ngồi cùng xe taxi với cô.

An Nhu ngồi ở trong phòng truyền nước, y tá đến gần truyền nước cho cô.

Cô vùi mặt vào khăn quàng cổ, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Dường như có người ngồi xuống bên cạnh cô.

An Nhu khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đó cởi áo ra khoác lên người cô.

Sau đó cô ngủ mất.

Lúc đang mơ mơ màng màng dường như cô nghe thấy người đó gọi tên cô, có thể là thấy hồ sơ bệnh án của cô chăng?

“An Nhu, cô có muốn ăn gì không?”

Sau đó, cô nghe thấy tiếng trả lời khe khẽ của mình ——

“Không.”

*

An Nhu tỉnh dậy do nghe thấy tiếng y tá rút kim tiêm.

Người ngồi cạnh cô biến thành Ứng Thư Hà, cô ấy lo lắng nhìn cô: “Cậu đã đỡ chưa thế.”

An Nhu đã toát được mồ hôi, tuy nhìn cô vẫn tái nhợt nhưng đã khỏe hơn hẳn lúc nãy. Cô giơ tay lau trán, khàn giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Nhắc tới chuyện này là Ứng Thư Hà lại bực mình: “Tớ bảo cậu gọi điện thoại cho tớ cơ mà, cậu sốt gần 40 độ mà cũng không nói gì với tớ thế mà được à?”

An Nhu không ngờ bệnh đột nhiên sẽ nghiêm trọng nên cũng hơi chột dạ: “Tớ vừa tỉnh lại đã nghĩ tới chuyện đến bệnh viện…”

Ứng Thư Hà trợn tròn mắt với cô: “Có một người đàn ông nghe máy, nói anh ta đi đường không cẩn thận đụng phải cậu nên dẫn cậu tới bệnh viện.”

Nghe vậy, ánh mắt An Nhu hơi ngừng lại: “Người đấy đâu?”

“Đi rồi.”

Sau đó Ứng Thư Hà chỉ vào một chén cháo trong túi nilon đặt cạnh: “Cái này là do người đàn ông kia mua, anh ta nói là để xin lỗi cậu.”

An Nhu sụp mí mắt nhìn chén cháo kia chằm chằm. Cô đột nhiên hỏi: “Anh ta trông thế nào?”

Ứng Thư Hà cố nhớ lại: “Cao cao gầy gầy, rất đẹp trai.”

An Nhu ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

*

Ứng Thư Hà dẫn An Nhu về nhà, nhưng cô ấy lại sợ đêm nay An Nhu còn không khỏe bèn dứt khoát ở lại nhà cô.

Ứng Thư Hà nhìn cháo được mang về, không biết có nên ăn hay không: “Nhu Nhu, hay là mình ném chén cháo này đi nhé, tớ nấu cho cậu bát khác.”

An Nhu nhìn sang, cô im lặng mấy giây rồi nói: “Không cần đâu, hâm nóng lại là được.”

Sau đó cô sụp mí mắt, không biết đang nghĩ gì, “Tớ đói rồi, cứ ăn cái này đi.”

Hôm sau lúc tỉnh lại An Nhu đã hết sốt. Ứng Thư Hà đứng canh cô ăn cơm và uống thuốc xong mới về.

Sau khi uống hết nước trong cốc, An Nhu lại rót đầy nước thêm lần nữa rồi bưng cốc vào phòng. Cô ngồi trên chiếc đệm đặt cạnh cửa sổ, kéo màn ra rồi nhìn về phía bên ngoài.

Vẻ mặt cô còn hơi tái nhợt, dưới ánh mặt trời trông vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ. Đôi mắt trong veo sáng lấp lánh. Cô sụp mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy trời xanh mây trắng, những tòa cao ốc chọc trời nơi xa, tuyết trắng trên cành cây khô héo.

Cuối cùng, đôi mắt dừng lại trên tấm biển có sáu chữ —— “Phòng khám nha khoa Ôn Sinh” ngoài khu chung cư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status