Tiền nhiệm vô song

Chương 32: Ngụy trang


Đương nhiên, Lâm Uyên chưa chắc đã quan tâm chuyện này, ngược lại Quan Tiểu Thanh cũng không biết sẽ liên lụy tới cảm nghĩ của hội trưởng.

Bạch Linh Lung có chút ngơ ngác, đây quả thật là một cái tình huống bộc phát mới mới đối với cô nàng.

Sau một trận ngẩn người, cô nàng tạm gác chuyện này lại, chuyển chủ đề trở về, nói:

"Tiểu Thanh, quan hệ giữa Lâm Uyên và ca ca ngươi, đừng có khoe khoang khắp nơi, tránh người ta nghĩ ngươi được điều tới nhờ mối quan hệ này, từ đó hình thành tin đồn là không tốt, hiểu chưa?"

Lần điều động này, cô nàng cũng không muốn gây quá nhiều sự chú ý của bên ngoài.

Quan Tiểu Thanh gật đầu, đáp:

"Trợ lý yên tâm, ta đã hiểu."

Nàng không đến mức ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.

Bạch Linh Lung nhấn xuống một cái nút trên bàn, rất nhanh, Tô Xảo Lâm tiến đến.

Bạch Linh Lung chỉ Quan Tiểu Thanh, nói:

"Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là đồng nghiệp của ngươi, đồng thời là trợ thủ của ta, ngươi dẫn nàng đi làm quen tình huống một chút, hướng dẫn xử lý các thao tác nào trước tiên."

Tô Xảo Lâm có chút kinh ngạc nhìn về phía Quan Tiểu Thanh, đáp một tiếng “vâng”.

Bạch Linh Lung lại nói với Quan Tiểu Thanh:

"Đi cùng nàng ta làm quen một chút, sau đó về sớm chuẩn bị, ngày mai đi làm đúng giờ."

"Vâng."

Quan Tiểu Thanh ngoan ngoãn nghe lệnh.

hai người xác nhận không có chuyện gì khác, mới cùng nhau rời đi.

Bạch Linh Lung lại ngồi không yên, trước tiên cất bước đi về hướng Tần Nghi...

"Người yêu nhiều năm, còn là cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô?"

Tần Nghi nghe bẩm báo xong, cây bút ở trong tay đặt xuống bàn, lưng tựa ở thành ghế, nghi hoặc hỏi lại.

Bạch Linh Lung đáp:

"Quan Tiểu Thanh đã nói như thế, có vẻ không phải nói khoác."

Tần Nghi nói:

"Hắn có thường xuyên tiếp xúc với cái gì mà cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô sao?"

Bạch Linh Lung đáp:

"Ngươi cũng biết, dựa theo chúng ta nắm giữ những tình huống bên này, hắn sinh hoạt rất yên tĩnh ở Tiên Đô, cũng rất bình thường ở trong học viện Linh Sơn, không có tới lui với nữ nhân nào cả."

Giọng nói có phần không xác định rõ ràng.

Bên này nắm giữ tình huống của Lâm Uyên ở Tiên Đô cũng không rõ ràng, nhiều nhất xem như là có lưu ý, gần đây Bạch Linh Lung mới biết rõ nguyên nhân, Tần Nghi không dám chú ý quá nhiều, sợ Tần Đạo Biên sẽ có ác ý với Lâm Uyên.

Tần Nghi im lặng suy tư.

Bạch Linh Lung thử hỏi:

"Có phải nữ nhân họ Lục ở Tiên Đô hay không? Số lần Lâm Uyên tiếp xúc với nữ nhân nhiều nhất chỉ có nàng, hơn nữa Lục gia cũng có thể tính là gia đình lớn ở Tiên Đô, hoàn toàn phù hợp với điều kiện trước mắt cũng chỉ có nàng."

Tần Nghi đáp:

"Người yêu mà lại không tới lui nhiều, ngươi cảm thấy khả năng này có cao không?"

Người gọi là họ Lục kia, không phải nàng chưa từng chú ý, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy bình thường.

Bạch Linh Lung hỏi:

"Nếu thật là nàng thì sao?"

Tần Nghi yên lặng một hồi về sau, thần thái đã dần bình thường trở lại, hỏi lại:

"Nếu là nàng thì sao, có quan trọng không?"

"..."

Bạch Linh Lung im lặng, nếu sự thật là vậy, cái này cũng không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng? Cô nàng không khỏi nghi ngờ, nói:

"Vậy ngươi có suy nghĩ thế nào?"

Tần Nghi lặng lẽ nói:

"Ta suy nghĩ thế nào? Nếu thật sự là họ Lục kia, ngươi hẳn phải hỏi nàng là suy nghĩ thế nào, đối phương là người thứ ba kia mà, ngay cả nàng đã không ngại, vậy chẳng lẽ ta phải ngại hay sao? Chẳng lẽ nàng nói là nàng, ta phải chấp nhận từ bỏ, thiên hạ há có đạo lý như vậy? Lâm Uyên vẫn chưa tới tuổi cưới gả, thời gian sẽ nói lên tất cả, hắn sẽ hiểu là ai thích hợp với mình hơn."

Đạo lý? Bạch Linh Lung cũng không biết nên nói đạo lý thế nào với nàng, có đôi khi cô nàng thật sự cho rằng, tư duy logic của nữ nhân tiểu Nghi này quả thực không thể nói lý, bất quá cùng nhau ở chung nhiều năm như vậy, cô nàng cũng tương đối quen thuộc.

Quen thuộc không đồng nghĩa với tán thành, nhịn không được khuyên nhủ:

"Tiểu Nghi, nếu như Lâm Uyên thật lòng đã đổi ý, vậy không cần để ý nữa, thiên hạ còn nhiều nam nhân, không đáng phải cố chấp như thế!"

Tần Nghi đốt lên điếu thuốc, hời hợt nói:

"Vậy thì cướp về! Dù là ta không muốn, cũng phải cướp về rồi ném ra. Muốn trách, phải trách năm đó hắn đáng lẽ không nên trêu chọc ta, nói những lời ngon ngọt mà không thực hiện được, ta phải bắt hắn nuốt trở về, bằng không sẽ chẳng bỏ qua đâu! Tóm lại loại từ bỏ này, ta không chấp nhận!"

Bạch Linh Lung á khẩu không nói được gì, cuối cùng dở khóc dở cười thở dài, biết nói cái gì cũng vô dụng, xem như nhận thức cái gì gọi là người phi thường làm việc phi thường, quá cố chấp!

Như đổi là mình, cô nàng khẳng định quay đầu bước đi, sẽ không tiếp tục dây dưa, tuyệt đối không làm được như Tần Nghi.

Bất quá ngẫm lại cũng thế, cô nàng là Bạch Linh Lung, mà Tần Nghi chính là Tần Nghi...

Quan Tiểu Thanh vô cùng hưng phấn, đi theo Tô Xảo Lâm làm quen tình hình, ghi nhớ tất cả đều cần lưu ý, nàng vừa rời khỏi Tần thị, còn chưa kịp đợi về đến nhà, ngay lập tức gọi điện thoại thông báo tin tốt cho mẫu thân.

Đào Hoa nghe tin vui cũng hưng phấn không kém, giọng cũng lớn thêm mấy phần, nói:

"Ta đã nói rồi, Tiểu Lâm Tử là ta nhìn lớn lên, cũng chính là nửa đứa con trai của ta, làm sao có thể nhìn nữ nhi nhà ta gặp nạn mà không cứu? Ngươi thấy chưa, hôm qua vừa mới nói xong, hôm nay đã xử lý lưu loát, chẳng những giúp ngươi ở lại, còn tiện tay cho ngươi thăng chức."

Quan Tiểu Thanh không thể giấu hết vui mừng trên mặt, nhìn thấy người qua đường hiếu kỳ, lúc mới đưa tay lên che miệng, nói:

"Mẫu thân, nói mò cái gì vậy, không có thăng chức, cấp bậc vẫn tương tự như trước mà thôi, ngươi không thể nói mò khắp nơi như thế."

Đào Hoa đáp:

"Đều tăng tiền lương cho ngươi thêm một con số, không phải thăng chức chứ là cái gì? Mẫu thân là người không có kiến thức, bất quá sau này ngươi sẽ là người bên cạnh hội trưởng, về sau trong thành Bất Khuyết này ai cũng phải cho Quan gia chúng ta ba phần mặt mũi. Đúng rồi, Tiểu Thanh, chúng ta là người không có gì kiến thức, thế nhưng hiểu chuyện, Lâm ca ngươi tranh thủ cơ hội tốt cho ngươi, chính mình cũng không thể ở để lại tiếng xấu sau lưng người ta, cơ hội tốt như vậy, ngươi phải làm việc thật tốt đấy!"

Quan Tiểu Thanh đáp:

"Mẫu thân, ta biết rồi, không nói nữa, ta về nhà ngay lập tức, sau đó lại nói. Đúng rồi, người nói một tiếng với ca ca, bảo gã mua đồ ăn với rượu ngon, để ca mời Lâm Uyên buổi tối đến chơi một chút, chúng ta ít nhiều cũng phải biểu đạt lòng biết ơn. Bằng không, dứt khoát ra ngoài tìm một cửa hàng tốt, ta sẽ mời khách."

Đào Hoa nói: "Cái gì mà đi ra ngoài, Lâm ca ngươi là học viên của Linh Sơn, còn là cao tầng trong Tần thị, có thức ăn ngon nào chưa từng nếm, ăn trong nhà là được rồi. Tốt, ngươi không cần quan tâm việc này, ta biết phải làm sao, cứ như vậy đi, về sớm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Hai mẫu tử kết thúc cuộc trò chuyện, Đào Hoa phấn chấn bừng bừng ra cửa, thẳng đến dưới sườn núi, bước vào cửa hàng của nhi tử.

Quan Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên đầu gia hỏa tháo dỡ đồ vật, nhìn thấy mẫu thân tới, ngoắc tay ra hiệu cho gã xuống, lúc này bỏ xuống công cụ đi ra, hỏi:

"Cười thành cái dạng gì thế này, sao vậy?"

Đào Hoa thật sự đang cao hứng, đánh một cái lên bờ vai nhi tử, nói:

"Tiểu Lâm Tử không để cho mẫu thân phải thất vọng, muội muội của ngươi được giúp rồi."

Quan Tiểu Bạch hơi ngẩn một chút, trong lòng nhớ tới lời nói của Lâm Uyên, ngược lại không tỏ vẻ cao hứng, nhếch miệng nở nụ cười, nói:

"Rất tốt."

"Chắc là ngươi chưa biết, trợ thủ đấy, Tần trợ thủ cho trợ lý Bạch của hội trưởng Tần thị, Tiểu Lâm Tử trực tiếp đưa muội muội ngươi đến bên cạnh người hội trưởng..." Đào Hoa với hai mắt tỏa sáng, kể lại câu chuyện một chút.

Quan Tiểu Bạch có chút ngoài ý muốn, trầm mặc một lúc, rốt cuộc hơi cười một tiếng, đáp:

"Rất tốt."

Đào Hoa buồn bực nhìn gã như cái đầu gỗ, chỉ một cái ở trên trán nhi tử, nói:

"Đi, bỏ dở công việc một chút, cùng ta đi mua một ít thức ăn cùng với rượu ngon, mua nhiều một chút thức ăn yêu thích của Tiểu Lâm Tử, hôm nay mẫu thân phải làm một bữa tiệc cảm ơn mới được."

Quan Tiểu Bạch vò đầu, hỏi:

"Cũng đâu phải người ngoài, không cần phải vậy chứ?"

Đào Hoa vỗ vài cú trên đầu gã, đánh đến mức muốn cúi rạp xuống, mới trợn mắt nói:

"Đương nhiên là cần rồi, người một nhà ăn mừng cũng không được sao? Nhanh, mau chóng liên hệ với Tiểu Lâm Tử, hẹn hắn tới đây."

Quan Tiểu Bạch thở dài, nói:

"Không phải ta không muốn liên hệ, mà là hôm qua Lâm Tử đã nói, trước mắt hắn có chuyện khẩn cấp không thể chậm trễ, tạm thời không có thời gian rảnh, hôm qua tới đây là đã dành ra rất nhiều thời gian. Mẫu thân, hiện tại hắn đã không còn giống với lúc trước, không phải rảnh rỗi muốn đi đâu là đi chỗ đấy, hoàn toàn là muốn nhưng chẳng được. Hắn đã nói, có thời gian rảnh rỗi, chắc chắn sẽ ghé chơi."

"Ra là thế!"

Đào Hoa nói thầm một trận, đành phải vậy thôi.

Nhưng vẫn nên cao hứng ăn mừng một trận, góa phụ vẫn cho nhi tử chạy đi mua chút thức ăn ngon.

Quan Tiểu Bạch lập tức đáp ứng, tạm bỏ dở công việc trên tay, lái xe rời đi.

Góa phụ đóng lại cửa ra vào cửa hàng, dõi mắt nhìn theo nhi tử rời đi, lại quay đầu nhìn cửa hàng một cái, lòng tràn đầy vui mừng, nhi tử và nữ nhi ngày càng suôn sẻ, sinh hoạt cũng càng ngày càng tốt.

...

Một người nam tử cao gầy mặc trắng áo khoác xám, trên tay bưng khay điểm tâm tiến vào trong sảnh chính phòng trợ lý.

Bạch Linh Lung ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, đứng dậy cùng gã ta tiến vào văn phòng Tần Nghi.

Phòng trợ lý của Bạch Linh Lung có bốn vị trợ thủ, hai người trợ giúp công việc bình thường trong thương hội, một người phụ trách công việc bên ngoài, người còn lại phụ trách phương diện ẩm thực cho Tần Nghi.

Vì lý do an toàn, Tần Nghi ăn uống cũng có người chuyên gia phụ trách.

Bây giờ tăng thêm một người là Quan Tiểu Thanh, xem như có năm vị trợ thủ.

Bạch Linh Lung tiến vào văn phòng Tần Nghi, thuận tay đóng cửa lại, cầm lấy cái khay trên tay nam tử cao gầy đặt ở một bên.

Nam tử cao gầy ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Tần Nghi.

Tần Nghi vung mấy bút kết thúc công việc xong, mới ngẩng đầu hỏi:

"Uống chút gì không?"

Nam tử cao gầy chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ rất kiệm lời.

Tần Nghi cũng không khách khí, hỏi:

"Hôm nay gửi món ăn mới cho La Khang An, theo sự quan sát của ngươi, thấy thế nào?"

Nam tử cao gầy đáp:

"Chẳng ra sao cả, thiếu chút xảy ra chuyện, bất quá xử lý tình huống cũng khá nhanh, có lẽ y quá chủ quan, hữu kinh vô hiểm."

Tần Nghi hỏi:

"Ngươi cảm thấy hắn lên trận sẽ nắm chắc được bao nhiêu?"

Nam tử cao gầy đáp:

"Không biết phương thức đấu thầu rốt cuộc như thế nào, nếu chỉ vẻn vẹn trong phương diện kiểm tra, vấn đề mấu chốt nằm ở bản thân Cự Linh Thần, không quan hệ quá nhiều với người khống chế. Nếu còn có những phương diện khác, khó nói."

Tần Nghi nói:

"Lợi ích liên lụy quá lớn, sợ rằng không dễ dàng. Cho nên ta buộc phải mời ngươi rời núi, nếu thật sự không được, ngươi sẽ thay vào. Trên trình độ nào đó, La Khang An chỉ là ngụy trang tê liệt các phương, chính là vì che giấu sự tồn tại của ngươi, miễn cho ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm gì, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào ngươi."

Nam tử cao gầy đáp:

"Ta cho rằng ngươi chỉ cho làm quen với tham mưu, thật muốn làm như vậy, thân phận của ta không cách nào che giấu, gia tộc Nam Tê sợ rằng sẽ không bỏ qua ta, còn muốn liên lụy đến Tần thị."

Tần Nghi nói:

"Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi. Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, ta muốn ngươi phải rõ ràng, chỉ cần lần này Tần thị có thể giành được đấu thầu, ta sẽ có biện pháp giúp ngươi giải quyết về sau, ngươi có thể công khai nhận cha con với nữ nhi của mình, hoàn thành đoàn tụ."

Nam tử cao gầy cúi đầu hơi ngước lên, ánh mắt lấp lóe một trận, hỏi:

"Nếu như không được?"

Tần Nghi đáp:

"Không giành được, Tần thị cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, cũng không cách nào bảo hộ ngươi nữa, ngươi có thể chạy trốn đâu đó thì tùy, về phần con gái của ngươi, ngươi cũng thấy rõ, hiện giờ nàng sống rất tốt, có cần thiết phải nhận nhau không? Ngươi cũng đừng quấy rầy nàng nữa, tránh cho liên lụy đến nàng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status