Tiêu Diêu Vương bổn kỷ

Chương 4: Sát nhân


Ta vào thành, vòng vo hồi lâu mới tìm được hiệu cầm đồ, vội vàng đi tới, lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Đương nhiên ngượng ngùng không phải vì những món đồ, mà là bởi vóc dáng ta thật sự rất thấp, duỗi cả tay cũng chẳng đến được hai ô cửa. Ta chỉ đành lui lại sau hai bước, ngửa đầu gọi: “Muốn cầm đồ, chưởng quầy!”

Một lão nhân lười biếng hỏi: “Cầm cái gì?”

“Này!” Ta giơ giơ kim châu tử lớn như trái nhãn trong tay.

Lúc sau, ta ước chừng trong ngực có ba mươi lượng bạc liền rời khỏi hiệu cầm đồ, thẳng đến hiệu thuốc Bắc. Sau khi mua một đống dược liệu, ta mang trên lưng chiếc bao phục phình to đi vào khách đ**m, mướn một gian phòng, phối dược cả đêm. Tục ngữ nói: giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Vì đảm bảo an toàn nhân thân, ta phải chuẩn bị một ít dược phẩm hành tẩu giang hồ.

Đầu tiên, mê dược tuyệt đối không thể thiếu. Mê dược trong Độc Kinh đều mang một ít tác dụng phụ, có thể khiến kẻ khác ngoan ngoãn hành động theo lời ngươi nói, có thể khiến công lực người ta phát tán, nhân tiện còn có tác dụng thúc đẩy t**h d*c, khiến cho trinh tiết liệt nữ cũng phải biến d*m phụ, ta đây mỗi dạng phối một ít.

Hoàn thành những việc đó trời cũng sắp sáng, ta nghĩ nghĩ không thấy yên tâm, lại phối thêm hóa thi phấn. Thứ này chỉ cần dính nước, gặp phải cái gì liền hóa cái đó. Ta dùng những bình dược nhỏ đem bỏ vô, sau đó thiếp mắt.

Ngày hôm sau, ta tiếp tục chạy, dự định đi Cẩm Châu, trong lòng kế hoạch chừng nào đem tứ đại phát minh ra bán kiếm tiền. Bỗng nhiên, ven đường phía trước truyền đến thanh âm nữ hài tử kêu cứu mạng. Ta ngẩng đầu nhìn thấy, cửa kỹ viện có mấy đại hán bắt được một tiểu cô nương, một béo phụ nhân mặc áo hoa ngẩng đầu vung tay múa chân, người đi đường bên cạnh đều một bộ dáng như không trông.

Rõ ràng dưới ban ngày cư nhiên có người bức lương vi xướng [1] vậy mà mọi người xung quanh đều dáng diệu không quản, thật sự là thói đời ngày sau. Mặc dù có điểm cảm khái, nhưng ta vẫn nắm chặt nguyên tắc “thêm một chuyện không bằng ít một chuyện” không nhìn đến đó.

Nhưng là, có đôi khi ngươi không chủ động tìm phiền toái, phiền toái cũng chủ động tìm ngươi. Ngay lúc ta vô thanh vô tức đi qua, béo phụ nhân đột nhiên lui từng bước, vừa lúc đụng người ta. Ta thầm kêu không xong, nhanh xoay người rời đi, nhưng chậm một bước. Béo phụ nhân nhìn ta giống như nhìn một đống vàng bạc châu báu, ánh mắt tràn ngập tham lam. Ta biết ngày sau ta lớn lên, dung mạo của ta sớm muộn cũng khiến ta gây chuyện, nhưng không lý nào khi ta nhỏ vậy cũng đánh kẻ khác chú ý. Béo phụ nhân dùng ánh mắt ý bảo hai đại hán lại đây bắt ta.

Ta lui hai bước, tay bất tri bất giác bắt một bình dược. Đại hán chậm rãi đến gần, ta nhanh bật nắp, vung tay đem thuốc bột vẩy đầy người bọn họ. Thuốc bột màu vàng rơi trên mặt, ta cảm thấy hỏng bét, sai dược rồi, cư nhiên đem hóa thi phấn trân quý dụng như mê dược tung ra! Quả là đại tài tiểu dụng! [2] Ta cảm thấy lòng đau như nhỏ máu!

Hai đại hán sờ sờ thuốc bột trên mặt, một chút cũng không việc gì. Ta chạy đến một bên khách đ**m, cầm chiếc siêu, mở nắp liền đem nước hướng mặt chúng hất. Đại hán lập tức khóc thét, tay không ngừng cào mặt, khiến cho trảo thủ huyết nhục mơ hồ. Rất nhanh, đầu hai đại hán đều bị hóa hết một nửa, nằm trên mặt đất đoạn khí.

Liền đầu tiên giết người, lòng ta tràn ngập cảm giác tội ác, lập tức thấy ghê tởm cùng sợ hãi. Ta nhanh chóng áp chế tình tự phản đối, trên mặt không hiện một tia tâm lý rung động, liên tục ám chỉ những tên này chết chưa hết tội, một hồi lâu mới hồi phục tâm nhân. Ta chậm rãi lấy dao đánh lửa, châm một khối vải, quăng lên thi thể còn đang tan chảy. Thi thể lập tức bùng lên, rất nhanh đã bị đốt đến không còn gì, bởi hóa thi phấn còn có tác dụng chất dẫn. Mọi người ven đương sợ đến mặt không còn chút máu, có kẻ nhanh chạy đi, có kẻ hoảng không dám chạy, vài người còn ói mửa.

“Nữ hiệp tha mạng!” Béo phụ nhân bị dọa quỳ gối trước mặt ta cầu xin, ba tên đại hán kia cũng ở sau ả quỳ xuống.

“Nguyên tắc của bổn cô nương chính là: người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, lấy mạng hoàn trả!” Ta đứng đó, uy phong lẫm lẫm nói, “Bổn cô nương hôm nay tâm tình tốt, coi như tha chết các ngươi. Lần tới nếu ta gặp được các ngươi làm loại hành động bức lương vi xướng này, coi chừng cẩu mạng các ngươi!”

Béo phụ nhân cùng đại hán liều mạng gật đầu, tâm lý ta lại tràn ngập đắc ý.

Đột nhiên một thanh âm già nua phía sau ta vang lên: “Hảo một oa oa ngoan độc, hảo một cuồng vọng khẩu khí!”



[1] Bức lương vi xướng: làm ra chuyện bất lương

[2] Đại tài tiểu dụng: có tài lớn nhưng không biết cách dùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status