Tinh thần đại đế

Chương 16: Vòng Khảo Hạch Thứ Ba


Ma Vân Lĩnh.

Mặt trời vừa mọc, ở một vùng rừng núi kéo dài gần trăm dặm bên ngoài thành, trong đó thảm thực vật dày đặc, che trời, thường thường còn có thể nghe được từng đợt dã thú gào thét khiến người run sợ.

Lúc này có gần trăm người tụ tập ở nơi này, Lạc Thần cũng ở trong đó.

Sáng hôm nay khi hắn vừa đến quảng trường liền bị người của Học Viện Hoàng Gia người đưa tới nơi này.

“Địa điểm vòng khảo hạch thứ ba của các ngươi chính là ở bên trong Ma Vân Lĩnh.”

Lão giả để chòm râu dê Học Viện Hoàng Gia một lần nữa đứng dậy, nói:

“Trước khi khảo hạch bắt đầu, ta trịnh trọng nhắc nhở các ngươi, khảo hạch lần này có nguy hiểm đến tính mệnh của các ngươi, thậm chí khả năng sẽ chết ở sơn lĩnh này, hơn nữa ta có thể cam đoan đây tuyệt không phải nói đùa.”

“Cho nên bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, nếu ai muốn rời khỏi thì đứng ra, nếu không một khi khảo hạch bắt đầu, muốn rời khỏi đã không cơ hội.”

Gần trăm thiếu niên thiếu nữ tham gia khảo hạch đều im lặng không nói chuyện.

Tiến vào Học Viện Hoàng Gia không chỉ có ý nghĩa có được hoàn cảnh tu luyện tốt, càng ý nghĩa thân phận cùng địa vị tăng lên, tương lai khả năng sẽ có thành tựu huy hoàng, vì này đó, sao bọn họ có thể từ bỏ?

“Được, bây giờ ta tuyên bố nội dung khảo hạch.”

Lão giả để chòm râu dê rất hài lòng, gật đầu nói:

“Tất cả mọi người phải đi vào Ma Vân lĩnh, ở bên trong sinh tồn mười ngày, cũng đánh chết ba đầu mãnh thú có thực lực tương đương các ngươi hoặc là một đầu mãnh thú có thực lực mạnh hơn các ngươi, và lấy thú hạch để làm chứng minh, hiểu chưa?”

“Đã rõ.”

Mọi người cùng lên tiếng đáp lại, nhưng thanh âm không có to lớn vang dội, có ít người mặt lộ vẻ suy tư.

Đánh chết mãnh thú cũng không có vấn đề gì, bọn họ tu luyện đến trình độ này tự nhiên cũng từng va chạm với mãnh thú.

Bọn họ lo lắng là ở trong núi rừng sinh tồn mười ngày.

Bên trong Ma Vân Lĩnh có vô số nguy hiểm, ai cũng không biết tiến vào trong đó sẽ gặp phải điều gì, lỡ như gặp được cao cấp mãnh thú, e là bọn họ chỉ có thể trở thành điểm tâm.

“Vì cam đoan an toàn của các ngươi, ta sẽ phát cho mỗi người phát một chi xuyên vân tiễn (mũi tên), nếu gặp được nguy hiểm không thể kháng cự, các ngươi có thể cầu cứu, người của học viện sẽ nhanh chóng tìm đến.”

Nghe nói vậy mọi người đều bật cười, nếu sự an toàn đã được cam đoan, bọn họ cũng yên tâm.

Thế nhưng lời kế tiếp của lão giả khiến nét tươi cười của bọn họ đọng lại trên gương mặt.

“Thế nhưng……”

Lão giả để chòm râu dê nhấn giọng nói:

“Một khi các ngươi sử dụng xuyên vân tiễn, vô luận các ngươi đã hoàn thành yêu cầu săn giết mãnh thú hay chưa đều sẽ bị đào thải.”

Dứt lời, lão giả không để ý đến mọi người nữa, ý bảo đệ tử học viện phân phát xuyên vân mũi tên.

Một lúc sau, Lạc Thần được phát cho một mũi tên, sau khi biết phương pháp sử dụng thì cẩn thận cất vào trong lồng ngực, đây chính là đồ vật cứu mạng.

“Bây giờ mỗi người tới lựa chọn vũ khí, sau đó các ngươi có thể vào núi.”

Lão giả để chòm râu dê lên tiếng lần nữa.

Đồng thời dưới chân hắn xuất hiện đủ loại vũ khí, đao thương kiếm kích, cần cái gì cũng có.

Lạc Thần không biết dùng võ khí, nhưng thấy đa số mọi người chọn kiếm, vì thế hắn cũng tuyển một thanh trường kiếm dài ba thước.

Đối phó với mãnh thú da dày thịt thô, vũ khí có lực sát thương càng cao đương nhiên càng tốt.

Nhìn Bạch Băng Nhi một cái, Lạc Thần mang theo trường kiếm đi theo đám người nhanh chóng chạy vào trong rừng núi.

Hắn biết rõ Bạch Băng Nhi khẳng định sẽ không bỏ qua hắn, mà trong núi thảm thực vật rậm rạp, hắn có thể lợi dụng điều này thoát khỏi đối phương.

Bạch Băng Nhi cũng nhìn Lạc Thần, ánh mắt lộ vẻ lạnh băng, mang theo trường kiếm đuổi theo.

Lâm Hạo Thiên cùng Trần Lâm, mỗi người đều mang theo suy nghĩ khác nhau đi theo sâu.

Tiến vào trong rừng, ánh sáng dần ảm đạm.

Lạc Thần tốc độ không giảm mà tăng, lập tức xuyên qua cành lá dày đặc nhanh chóng đi sâu vào trong rừng.

Khu vực rìa ngoài thường xuyên có thợ săn săn bắn nên không cần lo lắng gặp phải mãnh thú, trước mắt hắn cần phải né tránh Bạch Băng Nhi.

Liên tục chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, cảm giác đã xâm nhập vào sâu trong rừng, Lạc Thần ngừng lại.

Lại đi vào có khả năng rơi vào cao cấp mãnh thú công kích.

Mãnh thú cũng chia cấp bậc, từ thấp đến cao, chia làm cửu giai, mỗi nhất giai, lại chia làm cửu cấp.

Nhất giai mãnh thú, thực lực tương đương với võ giả Tinh Đồ cảnh.

Thế nhưng mãnh thú trời sinh thân thể cường hãn, cho nên cùng đẳng cấp, thực lực mãnh thú muốn mạnh hơn võ giả, mà nhân loại thì nhờ vào võ kỹ đền bù chênh lệch, cho nên đồng cấp nhân loại cùng mãnh thú miễn cưỡng có thể chống lại.

Lấy thực lực bây giờ của Lạc Thần chỉ có thể đối phó Nhất giai lục cấp mãnh thú, cấp bậc cao hơn thì hắn chỉ có đào mệnh.

Quan sát chung quanh một phen, không có phát hiện nguy hiểm, lúc này hắn mới lựa chọn một phương hướng, tiếp tục đi tới.

Cẩn thận đẩy ra cành lá ngăn trở ra, nơi đi qua khôi phục như lúc ban đầu, Lạc Thần cố hết sức không lưu lại dấu vết.

Cẩn thận đi tới nửa giờ, Lạc Thần đi tới trước mặt một dòng suối nhỏ.

Uống mấy ngụm suối nước, lại rửa mặt, hắn lướt qua suối nhỏ, tiếp tục đi tới.

Muốn hoàn toàn né tránh Bạch Băng Nhi, hắn cần đi đủ xa mới được.

Lại đi được ba canh giờ, thẳng đến mặt trời đã lên đỉnh đầu, Lạc Thần mới xoa xoa mồ hôi trên trán, ngừng lại.

Dọc theo đường đi hắn đã gặp mấy đầu mãnh thú, nhưng đều bị hắn tránh đi, chiến đấu sẽ tạo ra động tĩnh, có thể sẽ bại lộ hành tung.

“Ước chừng một buổi sáng, đi gần hai mươi dặm, có lẽ cũng an toàn rồi!”

Lạc Thần nhẹ nhàng thở ra.

Quan sát xung quanh, khóe miệng lộ ra ý cười, hắn đột nhiên nhấc chân đá vào một cây đại thụ.

“Bành!”

Một tiếng trầm vang, lực lượng thật lớn khiến cho đại thụ khẽ rung động.

“Bá!”

Cùng lúc đó một con thỏ hoang màu xám giống như bị kinh sợ, lao ra từ rễ cây trốn đi.

Lạc Thần sớm có chuẩn bị, trường kiếm trong tay đâm thẳng, đóng thỏ hoang ở trên mặt đất.

Dắt theo thỏ hoang, tìm được một nguồn nước tẩy lột sạch sẽ, Lạc Thần lại tìm một chỗ đất trống, nhóm lửa bắt đầu nướng thịt thỏ.

Đây là bản lĩnh hắn luyện được mấy năm nay, trước kia ngoại trừ làm công trợ cấp gia dụng, lên núi đi săn cũng là một nguồn thu nhập chính của hắn.

Cho nên sinh tồn trong rừng núi đối với hắn mà nói cũng không khó là mấy.

Đây cũng là vì sao hắn không vội săn giết mãnh thú.

Sau một lát, thịt thỏ chín.

Tuy rằng không có gia vị, hương vị khó tránh khỏi thiếu một chút, nhưng Lạc Thần chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Ngay khi Lạc Thần cầm lấy thịt thỏ chuẩn bị ăn, một thanh âm lạnh băng vang lên.

“Ta đã xem thường ngươi rồi, cũng có chút thủ đoạn, thiếu chút nữa bị ngươi cắt đuôi rồi.”

“Bạch Băng Nhi.”

Lạc Thần sắc mặt biến đổi, đột nhiên đứng lên, bắt lấy trường kiếm bên cạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status