Tôi thấy sông Ngân

Chương 23


Cuộc gặp mặt với Thịnh Diệc như giọt nước tràn li, Ngu Tinh to gan lần đầu tiên để lại cho cậu ta sắc mặt khó coi. Trên đường trở về do sợ Đồng Hựu Tĩnh lo lắng, cô cố gắng kiềm chế cơn giận, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô chỉ lấy lí do ăn quá no nên muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.

Cô cũng không hé một lời về cuộc nói chuyện cạnh bồn rửa tay.

Bữa tiệc đã kết thúc nhưng vừa đến trường học, Ngu Tinh nhận được một lời mời từ Tần Hoài.

Ngu Tinh không đồng ý cũng không từ chối. Do trong lòng bực bội, cô không để ý chuyện đó.

Nóng lòng muốn chuyển trường, Ngu Tinh một lòng ngóng trông ngày nghỉ sắp tới.

Chờ đợi mãi mới đến tiết cuối cùng của ngày thứ 7, kiên nhẫn thêm chút nữa là được về nhà, cô nhận được cuộc điện thoại ngoài dự liệu của Chiêm Tự Minh.

"Chú Chiêm ạ?"

Ngu Tinh cảm thấy kinh ngạc. Chú Chiêm thường nhắn tin hỏi thăm cô trên WeChat, nhưng hiếm khi gọi điện thoại.

Chiêm Tự Minh hỏi cô: "Con đang ở trường à?"

"Vâng ạ, ngày mai con về nhà. Có chuyện gì không ạ?"

Chiêm Tự Minh hình như có chút không tiện mở miệng, Ngu Tinh cũng không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi một lúc lâu, ông ta mới nói: "Hai ngày nay tâm trạng của dì con không tốt lắm."

Vừa nghe vấn đề liên quan đến Ngu Uyển Trinh, Ngu Tinh lập tức tập trung: "Dì nhỏ? Dì nhỏ làm sao vậy ạ?"

"Con đừng hoảng hốt." Chiêm Tự Minh buông tiếng thở dài: "Dì con mấy ngày này không gọi cho con phải không?"

"Mấy hôm trước dì từng gọi ạ."

"Dì con vẫn chưa nói với con?"

Ngu Tinh nhớ tới ngày đó khi trò chuyện, giọng Ngu Uyển Trinh nghe có vẻ phiền muộn, nhẹ nhàng nhíu mày: "Vâng ạ, dì con không kể với con."

Chiêm Tự Minh kể cho cô: "Là như thế này, dì nhỏ con ở bên ngoài từng đầu tư dự án nhỏ."

Đó là một quỹ quản lý tài sản đồ vật. Lần trước đầu tư không thuận lợi...... Tiền là việc nhỏ, chỉ có điều dì con bởi vì chuyện này tự trách bản thân, chú sợ dì suy nghĩ quá nhiều. Ngôi sao ngày mai về nhà, con nhất đinh phải khuyên bảo dì con."

Ngu Tinh lập tức cảm ơn.

"Ừm, chú kể con nghe chuyện này. Dì con không nói cho con có lẽ do sợ con lo lắng. Nhưng chú nghĩ con cũng không còn quá nhỏ......"

Ngu Tinh nói: "Con hiểu, chú Chiêm yên tâm đi."

Đối với những chuyện liên quan đến Ngu Uyển Trinh, Chiêm Tự Minh luôn không nề hà: "Dì nhỏ con thương con nhất, chỉ cần con vui thì dì con cũng vui nên chú mong con có thể khuyên nhủ. Dì con biết ta nói cho con thì sẽ giận, có gì con cứ bảo cô ấy tìm chú để xả giận."

"Dì ấy không giận đâu ạ." Ngu Tinh trấn an: "Dì ấy hiểu cho chú mà."

......

Lâm Thiên trao cho các học sinh tuyển thẳng một khoản tiền phụ cấp học tập nên Ngu Tinh được dì làm cho quyển sổ tiết kiệm. Ngu Uyển Trinh giao cho cô tự mình bảo quản, trước nay chưa từng chạm qua.

Quyển sổ nằm trong ngăn kéo tầng dưới cùng, Ngu Tinh mở ra nhìn vài lần, mang vào phòng khách.

Cô không nói lời nào mà nhét luôn vào tay Ngu Uyển Trinh.

"Cái gì đây......" Ngu Uyển Trinh đầu tiên không kịp chuẩn bị, đến khi nhìn rõ thì sửng sốt: "Con đưa dì cái này làm gì?"

Ngu Tinh nói: "Dì nhỏ, tiền này người cứ sử dụng đi. Ngày thường con không phải sử dụng nhiều tiền, cuối tuần dì còn cho con tiền tiêu vặt. Khoản tiền này giữ lại cũng chẳng để làm gì."

Ngu Uyển Trinh sao có thể nhận tiền thưởng của cháu gái, lông mày bà nhăn lại: "Đây là tiền tiết kiệm để con học đại học!"

Ngu Tinh đẩy quyển sổ trở lại: "Về sau vào đại học con tính sau."

Thấy cô kiên trì muốn mình nhận quyển sổ tiết kiệm, Ngu Uyển Trinh phát hiện có điều không đúng, ngay lập tức nhận ra: "Ai kể cho con nghe chuyện gì à?"

Ánh mắt Ngu Tinh hấp háy, nghĩ nghĩ nhưng không định giấu diếm: "Chú Chiêm gọi điện thoại cho con."

"Dì đoán ngay được là Chiêm Tự Minh."

"Ông ấy lo lắng dì buồn phiền ảnh hưởng sức khỏe."

Ngu Uyển Trinh giả vờ tức giận: "Thế con lấy sổ tiết kiệm đưa dì thì dì sẽ vui? Cầm về đi!"

Ngu Tinh ỷ làm nũng: "Dì nhỏ ——"

Ngoài miệng tuy bà không vui nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô, Ngu Uyển Trinh vỗ nhẹ tóc cô, thở dài: "Dì không sao. Hai ngày vừa rồi tuy có buồn nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Không có số tiền này hai dì cháu mình vẫn sống tốt. Con còn nhỏ đừng lo lắng chuyện người lớn."

Ngu Tinh ngẩng đầu, nhìn dì nhỏ chằm chằm: "Thật sự ạ?"

"Lừa con làm gì?"

"Vậy dì đừng buồn. Dì nhỏ không vui con cũng không vui."

Ngu Uyển Trinh cụp mắt. Trước đôi mắt xinh đẹp đáng thương của Ngu Tinh, Ngu Uyển Trinh không nhịn được cười, véo lấy khuôn mặt bầu bĩnh: "Ừ, dì nghe con!"

Ngu Tinh chọc cười Ngu Uyển Trinh một hồi lâu khiến cho bà cười liên tục, lúc này cô mới yên lòng. Nhưng sau khi trở về phòng, nét ngây thơ hồn nhiên thoáng chốc đã biến mất, biểu hiện trên mặt cô không còn nhẹ nhàng như vậy.

Là cô quá sơ ý, không đủ cẩn thận, đã không suy xét chu toàn. Dì nhỏ chèo chống gia đình, nuôi hai người không hề dễ dàng. Ngần ấy năm trôi qua, tuy rằng sinh hoạt không thiếu thốn, nhưng cũng không thể coi như giàu có.

Từ nhỏ cô đã suy nghĩ, sau khi lớn lên nhất định phải trở nên nổi bật, để cuộc sống hai dì cháu trở nên giàu có, không phải trằn trọc thậm chí giả lả vì đồng tiền. Lâm Thiên truyền cho cô cành ô liu, cô liền quyết tâm đem toàn lực nắm bắt cơ hội có một không hai này, để tương lai có thể bay cao xa hơn.

Giờ phút này, cô nhận ra bản thân mình suy nghĩ quá nông cạn, cố gắng bao nhiêu cũng không đủ.

Ngu Tinh bước nhanh đến giá sách, nhìn thấy rất nhiều cam kết quyền lợi của học sinh trường Lâm Thiên.

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ "Học bổng".

Hiện tại nếu chuyển trường chỉ tăng thêm gánh nặng cho dì nhỏ.

Cô không những không thể chuyển trường mà còn phải cố gắng học tập tại Lâm Thiên, không thể để lỡ phần tiền thưởng một cách lãng phí.

Lại lần nữa kiên định quyết tâm, Ngu Tinh cầm lấy di động bên cạnh, mở WeChat ra, Tần Hoài quả nhiên đang spam tin nhắn của cô.

Cô chấp nhận lời mời của Tần Hoài.

Hôm nay là ngày nghỉ. Hiện tại, Tần Hoài đang đợi cô.

......

Trên đường đi, Ngu Tinh không tránh được suy nghĩ, cô như vậy rốt cuộc xem như thức thời hay là không thức thời?

Hẳn là không thức thời. Cô có thể lựa chọn phương án trực tiếp tìm Thịnh Diệc rồi cúi đầu nhận sai. Mọi chuyện sẽ như vậy trôi qua. Thịnh Diệc ép cô đến tình cảnh này, chính là mong cô gỡ bỏ đề phòng và kháng cự. Thế nhưng cô tình nguyện hẹn hò với Tần Hoài chứ không muốn nhượng bộ lùi bước.

Chuyện này sẽ càng khiến Thịnh Diệc tức giận.

Ngu Tinh mặc kệ, sự quật cường trong xương cốt được dịp bùng phát. Thịnh Diệc càng đe dọa, cô càng không cho cậu ta được như ý muốn.

Dù cậu ta muốn làm nhục cô thì phải nể mặt Đồng Hựu Tĩnh bên cạnh, cô cũng không lo lắng chuyện này có cơ hội xảy ra.

Cậu ta cố ý để Tần Hoài tán tỉnh cô, vậy cô dứt khoát không chống cự là được.

Còn có thể thế nào?

Cô muốn cùng Thịnh Diệc phân rõ giới hạn, không muốn thừa nhận điểm tốt của Thịnh Diệc, cũng không muốn bản thân mình trở thành người của cậu ta, lệ thuộc vào cậu ta để nhận sự bảo vệ che chở!

Tình nguyện hẹn hò với Tần Hoài chứ không cần trở thành bạn gái của Thịnh Diệc!

Trong lòng Ngu Tinh có vài phần không biết sợ nhưng cô không cảm thấy khó chịu.

......

Tần Hoài tự lái xe tới, chờ ở gần nhà Ngu Tinh. Ngu Tinh không nghĩ tới cậu ta sẽ làm vậy, bầu không khí bỗng chốc trở nên mờ ám.

Nói không hồi hộp là nói dối, đặc biệt cảm nhận được sự nhiệt tình thái quá của Tần Hoài, Ngu Tinh càng cảm thấy thiếu tự nhiên. Lưng cô duỗi thẳng, hai bả vai căng cứng, thấp thỏm sợ Tần Hoài sẽ có hành động vượt rào.

Mãi cho đến khi xuống xe, cô vẫn không thể thả lỏng. Tần Hoài tiếp nhận đồ uống từ cửa sổ đưa cho cô. Cô không kịp khống chế cảm xúc, theo bản năng trốn sang bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, hai người đều cảm thấy xấu hổ.

"...... Xin lỗi." Ngu Tinh ngượng ngùng: "Tôi không đi chơi với bạn mới quen."

Tần Hoài chạy nhanh tỏ vẻ không thèm để ý: "Không sao, anh hiểu anh hiểu mà."

Thấy tính cách Tần Hoài thành thật, Ngu Tinh thử thăm dò: "Tôi không thích tiếp xúc quá thân cận với người lạ. Tính cách cũng khá lạnh lùng......"

Tần Hoài hiểu được ý cô, lập tức bảo đảm: "Em đừng sợ, anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không nên làm!"

Không khí trở nên bớt ngột ngạt.

Vào khu trò chơi, Tần Hoài đổi một đống xèng rồi hỏi cô muốn chơi cái gì.

Ngu Tinh không quá hứng thú với chơi trò chơi, cậu ta liền đưa cô đến khu vực gắp thú.

Dần dà, hai người có thể tán gẫu vài câu.

Chơi nửa vòng, thấy quầy bán kẹo bông gòn, Tần Hoài khăng khăng muốn mua. Ngu Tinh không thực sự thích ăn nhưng ngại Tần Hoài nhiệt tình, cô đành phải đi theo.

Cậu ta đam mê loại kẹo này, nếu không có Ngu Tinh ngăn cản, sợ là muốn mua phần "Đế vương" tất cả các loại trong quầy.

Cầm một cây kẹo bông gòn thật lớn ở trong tay, Ngu Tinh ăn hai miếng, đường kính dính vào môi, không khỏi khó xử. Mùi hương ngọt lịm lan từ môi đến chóp mũi, cô liếm liếm đầu lưỡi.

Thoáng nhìn thấy Tần Hoài cầm điện thoại, camera hướng về phía cô. Cô sửng sốt trốn sang bên cạnh: "Đừng chụp!"

Tần Hoài ngượng ngùng, ho khù khụ: "Chưa chụp mà." Giây tiếp theo, thức thời cất điện thoại, làm bộ không có việc gì xảy ra.

......

Hết thảy đều không có vấn đề.

Trước khi ăn tối, Tần Hoài lái xe đưa Ngu Tinh đi hóng gió. Sau đó mới dẫn cô đi ăn.

Ai ngờ ngồi xuống không bao lâu, trước đồ ăn mới vừa đưa ra, Ngu Tinh ngây người nhìn đồ ăn một lúc, rồi đột ngột khóc không báo trước.

Tần Hoài sợ tới mức sửng sốt, luống cuống tay chân đưa khăn giấy.

"Em làm sao vậy? Sao lại khóc? Đừng khóc...... Làm sao vậy? Em cứ nói! Có cái gì thì nói ra......"

Ngu Tinh cũng không định khóc, ai ngờ tình huống rẽ sang hướng này, cô không thể không khóc.

Cả một buổi chiều đi chung, Tần Hoài không phải người như cô tưởng tượng, nhưng cô cũng không hiểu chính mình đang làm gì.

Cô không muốn hẹn hò. Hơn nữa, ai đảm bảo Tần Hoài nhẫn nại được đến bao giờ. Nếu sau này cậu ta không kiềm chế được muốn mối quan hệ của hai người tiến thêm bước nữa, đến lúc đó cô phải đối phó thế nào?

Ngồi chờ chết không phải tính cách của cô.

Trong lòng yên lặng xin lỗi Tần Hoài, Ngu Tinh chuẩn bị tinh thần, rồi thuận lợi rấm rứt:

"Thật ra......"

"Tôi...... Thật ra......"

Nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc, Tần Hoài nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, liên tục gật đầu, "Ừ, ừ, em nói đi."

Chảy xuống hai hàng nước mắt khổ sở, Ngu Tinh nức nở nói: "...... Tôi đã thích người khác rồi."

"...... Á?"

Đại não Tần Hoài không tiếp nhận được kích thích.

Ngu Tinh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía cậu ta: "Người em thích anh cũng biết."

"Em nói đến......"

Ngu Tinh gật đầu, phun ra hai chữ: "Thịnh Diệc."

"......"

Tần Hoài lập tức dậm chân đứng dậy.

Ngu Tinh gọi giật lại: "Anh nghe em nói đã ——"

Tần Hoài hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh: "Em nói đi."

"Anh có biết vì sao Thịnh Diệc không nói về em cho anh từ sớm không? Thật ra đều tại em. Người em thích là anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích em."

Ngu Tinh rưng rưng nước mắt, nức nở cúi đầu để tăng thêm tính chân thực.

Tần Hoài hoàn toàn bị thuyết phục, không hề phát hiện bản thân đã sập vào cái hố lớn do Ngu Tinh đào. Cậu ta thay đổi dáng ngồi xoành xoạch, liên tục cau mày.

"Em với cậu ta...... Em......?"

Ngu Tinh gật đầu: "Anh ấy kiên quyết từ chối em, nhưng em vẫn kiên trì thích anh ấy. Anh ấy biết được tình cảm của em cho nên mới lưỡng lự,không giúp anh giật dây bắc cầu."

Không để cho cậu ta có thời gian suy nghĩ, cô tiếp tục nói.

"Trong lòng em khó chịu vô cùng. Trải qua ngày hôm nay, em phát hiện ra anh thực sự không phải kiểu người lăng nhăng. Nhưng anh càng đối xử tốt với em, em càng cảm thấy tội lỗi. Em không xứng đáng với sự quan tâm chăm sóc của anh, để anh phải phí hoài tâm tư vì em. Em không thể đáp lại tình cảm anh dành cho em...."

Tần Hoài do dự không biết nên đáp lại thế nào: "Em......"

"Có lẽ rất lâu sau em không thể rung động trước một ai khác nữa. Không ai có thể thay thế được vị trí của anh ấy."

Đây mới là đoạn quan trọng.

"Em xin lỗi......"

"Em đã không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành thế này......"

"Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh......"

Ngu Tinh khóc nức nở, đôi mắt dần sưng húp.

"Em không có cách nào tiếp nhận tình cảm của anh. Em biết Thịnh Diệc không bao giờ thích em, nhưng em cũng không kiểm soát được trái tim mình......"

Vì muốn Tần Hoài thấy khó mà lùi bước nên cô phải độc diễn một màn kịch tình cảm đơn phương bi thương đau khổ. Tốt nhất phải khiến cho cậu ta thấy rằng cô yêu sâu sắc bạn thân của cậu, để cậu ta dứt khoát từ bỏ. Cho dù cậu ta vẫn muốn theo đuổi thì cô cũng có lí do để ngăn mối quan hệ này phát triển.

Rõ ràng đang diễn kịch, cảm xúc trong lòng Ngu Tinh lại bùng nổ như pháo hoa. Mới đầu hai mắt cô chỉ ươn ướt nhưng về sau nước mắt như hai dòng suối nhỏ chảy mãi, khiến người ta tiếc thương

Nỗi uất ức, khó chịu, khổ sở kìm nén bao lâu nay mãi mới có cơ hội được giải tỏa.

Cô đã làm sai chuyện gì?

Cô nỗ lực học tập, để tương lai hai dì cháu được đảm bảo nên lựa chọn học ở Lâm Thiên.

Cô nhẫn nhịn chịu đựng, đến mức che giấu khuôn mặt chính mình để đảm bảo bản thân không vướng vào rắc rối.

Nhưng vẫn bị xô đẩy vào tình cảnh này.

Phía sau cô không có bối cảnh, không có quyền thế, cô thừa nhận mình chỉ là một nhân vật bình thường.

Nhưng cô cũng là bảo bối được dì nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay.

Ngu Tinh khóc đến mức khó thở.

Tần Hoài đưa rất nhiều khăn giấy cho cô, cũng không tỏ thái độ trách móc: "Đừng khóc đừng khóc! Anh biết rồi, anh hiểu ý của em...... Bây giờ em đừng khóc nữa được không? Đừng khóc mà......"

Mất một lúc lâu cô mới khống chế được cảm xúc, đôi mắt sưng húp đỏ hồng, chóp mũi vẫn còn tiếng khụt khịt.

Tần Hoài thở dài: "Em thật sự thích Thịnh Diệc?"

Dù không muốn lừa cậu ta nhưng cô cũng bất lực không còn cách nào khác. Ngu Tinh nhắm mắt, gật đầu.

"Thịnh Diệc không phải người đơn giản đâu." Cậu ta không đành lòng nhìn cô đau khổ.

Ngu Tinh nhỏ giọng nói: "Em biết, nhưng em......" Đôi mắt lại hồng lên như sắp trào nước mắt.

"Được rồi." Tần Hoài không muốn để cô khóc thêm lần nữa: "Chuyện này không công bằng với anh nhưng thật ra em cũng không sai."

Cả khuôn mặt và chóp mũi Ngu Tinh sưng lên vì khóc, hàng mi dài cụp xuống che giấu cảm xúc: "Tần Hoài, anh đừng thích em, em không xứng đáng......"

"Em không hiểu ý anh." Tần Hoài cười khổ: "Em cũng biết, điều đó là không thể."

Cô không nói lời nào.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Sự im lặng như tảng đá đè nặng nỗi lòng hai người.

Giọng Tần Hoài trở nên rất nhẹ: "Anh không ép em, như vậy được chưa. Chúng ta có thể làm bạn bè trước, biết đâu sau này em sẽ có cảm tình với anh."

Ngu Tinh cẩn thận: "Làm bạn bè......"

"Em đừng coi anh như quái vật đáng sợ được không?" Cậu ta bật cười: "Thật ra anh cũng không phải quá tốt đẹp gì...... Nhưng nhìn em đau khổ như thế, anh biết làm thế nào, cưỡng ép em yêu anh? Thế thì anh không phải là người nữa rồi?"

Cô lăn xả bản thân ngày hôm nay bởi vì không hy vọng sau cuộc hẹn hò, Tần Hoài vội vã muốn tiến thêm một bước.

Ngu Tinh không muốn yêu đương, chỉ cầu có thể kéo dài tình trạng này càng lâu càng tốt.

Cô cũng đã vừa lòng với kết quả hôm nay.

Cô gật đầu, đồng ý với cậu ta.

Tần Hoài kể sang chuyện khác, hai người bỏ qua đề tài này, bắt đầu động đũa.

Người phục vụ mang đồ ăn đi lên.

Ngu Tinh đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Tần Hoài: "Còn một việc nữa."

Tần Hoài sợ cô lại khóc, khẩn trương hỏi: "Chuyện gì?"

"Chuyện hôm nay em kể với anh, anh nhất định đừng nói với người khác, đặc biệt là Thịnh Diệc." Cô nói: "...... Nếu chuyện này lan rộng, em sẽ không thể sống yên ổn ở Lâm Thiên."

Đây là lời nói thật.

Nếu Thịnh Diệc biết cô bịa chuyện để tránh rắc rối, cô cũng không kịp đào hố chôn mình.

Tần Hoài chỉ cho rằng cô để ý đến thể diện, cũng không phải chuyện gì to tát, lập tức đồng ý: "Yên tâm đi, anh sẽ không nói với người khác. Em...... À, không có gì."

Cậu có ý muốn khai thông tư tưởng cho cô, khuyên cô đừng ôm ấp cảm tình với Thịnh Diệc, đã định sẵn sẽ không có kết quả nhưng phút cuối cùng vẫn giữ trong lòng không nói ra.

Ngu Tinh rốt cuộc lấy lại được khẩu vị.

Trước mặt toàn là đồ ăn ngon, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn.

Cô đang trải qua cuộc sống êm đẹp nhưng lại bị bắt ép trở thành "trà xanh".

...... Không thể đoán trước điều gì sắp xảy đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status