Tổng tài bá đạo giành vợ yêu

Chương 23


Bạch Lộ không biết giờ phút này trên mặt cô đã có nước mắt chảy xuống, tay của cô còn vô thức vòng qua cổ Lương Phi Phàm, nghe được hình như anh đang hỏi gì đó, cô khẽ lặp lại: “Hướng Long Cẩm?”

Ba chữ “tôi hận anh” thì cô chưa kịp nói ra miệng đã bị người khác đẩy ra. Mặc dù cô đã uống say, nhưng cô cũng cảm nhận được đau đớn, sau khi lưng cô đụng phải thân cây thì cô không nhịn được nữa, rên khẽ một tiếng, sau đó thân thể không khống chế được mà ngã xuống đất.

Lương Phi Phàm đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ dưới đất, con ngươi màu đen giống như lóe ra ánh sáng lạnh lùng.

Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có người phụ nữ nào dám ở trong lòng anh gọi tên của một người đàn ông khác, hừ, Bạch Lộ…

Cô, đúng là người đầu tiên!

Môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt sắc bén như dao, đáy mắt trước đó còn mang theo vài phần dịu dàng, giờ phút này đã sớm tan biến, anh quay người dặn dò tài xế, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Đem người đưa về khách sạn, tôi tự trở về.”

Tài xế kia vẫn luôn ngồi trong xe, đương nhiên cũng nhìn thấy được Lương tổng và thư kí của anh ôm hôn nhau, chỉ là tình huống bây giờ…

Lương Phi Phàm quá mức thâm trầm, người bình thường căn bản không đoán nổi tâm tư của anh, lúc này tài xế cũng không dám nói nhiều, trực tiếp xuống xe, đỡ người phụ nữ gây tai họa kia lên xe.

Ánh nắng sớm ấm áp giống như vòng tay của người tình, dịu dàng vuốt ve trên gương mặt...

Trên chiếc giường lớn, chăn đệm màu trắng bị cuộn lại, thân thể nhỏ xinh nằm co quắp ở bên dưới, không nhúc nhích.

Điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên, sau đó là tiếng chuông vang vọng.

Người trên giường cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng cô chỉ duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, ném bộp một cái, điện thoại kia lập tức rơi xuống tấm thảm dày trên mặt đất. Điện thoại di động không bị hỏng, tiếng chuông vẫn reo vang…

Cuối cùng Bạch Lộ không thể nhịn được nữa, cô rên khẽ một tiếng, sau đó chui ra khỏi chăn màn, mái tóc dài của cô bây giờ đang rối tung, không còn chút hình tượng nào, cô nhắm hờ mắt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh táo, chỉ là chiếc điện thoại trên thảm vẫn kêu lên, chắc hẳn người ở đầu dây bên kia chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Một lúc sau, Bạch Lộ nhặt điện thoại dưới thảm lên, sau khi cơn say rượu qua đi, đầu óc cô dường như muốn nổ tung, thân thể giống như bị nghiền nát, toàn thân đều đau nhức. Lúc này, cô nhìn điện thoại, không còn chút sức lực nào, ngón tay của cô run rẩy một lúc mới bấm được nút nghe.

“Hả?” Cô dùng một tay day day thái dương, giọng nói của cô hơi khàn vì say rượu: “Tìm ai?”

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, Bạch Lộ nhíu mày, cầm điện thoại di động kiểm tra lại, xác nhận cuộc gọi vẫn đang kết nối, cô lặp lại một lần: “Tìm ai vậy?”

“Thư kí Bạch, cô còn nhớ rõ thân phận của mình không?” Giọng nói lạnh lùng xuyên qua điện thoại, truyền thẳng vào trong tai Bạch Lộ, khiến cô như bị đóng băng.

Bạch Lộ chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó đánh thẳng vào dây thần kinh của mình, cô tỉnh cả ngủ, vội vã kích động nhảy từ trên giường xuống.

“Lương tổng…”

Trời ơi! Cô đang làm gì vậy? Cô nhìn về đồng hồ treo tường, kim đồng hồ báo hiệu bây giờ là mười rưỡi sáng.

Bạch Lộ không nhịn được, đưa tay gõ vào đầu mình, vẻ mặt ủ rũ: "Thật xin lỗi Lương tổng... Tôi... tôi ngủ quên mất, xin lỗi..."

“Xem ra cô tỉnh rượu rồi, ít nhất cũng nhận ra tôi là ai.” Giọng điệu của Lương Phi Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là giờ phút này Bạch Lộ không phát hiện ra, câu nói này của anh có thêm vài phần châm chọc.

“Tôi… đêm qua tôi uống say, xin lỗi Lương tổng, tôi thật sự không biết… tôi lập tức đi tìm anh…”

Hiện giờ cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vừa nói vừa nhảy xuống giường, bởi vì động tác quá nhanh, kết quả không cẩn thận đụng phải góc nhọn của tủ đầu giường khiến cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Lương Phi Phàm nghe được tiếng động nhưng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Bạch Lộ nghe thấy âm thanh lạnh lùng từ đầu bên kia truyền tới, trong lòng cô trùng xuống, cảm thấy không ổn.

Cô vào nhà vệ sinh, vội vã đánh răng rửa mặt, khi chải đầu trước gương, cô cố gắng nhớ ra chuyện tối qua.

Cô chỉ nhớ rõ cô trong bữa tiệc cô uống rất nhiều rượu, sau đó lập tức say xỉn.

Nhưng sau đó cô đã làm gì hay nói gì thì cô lại không nhớ.

Cô nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, đầu cô đau như muốn nứt ra vậy. Bạch Lộ chưa từng thống khổ như vậy, bởi vì tửu lượng của cô thật sự không tốt nên rất ít khi cô đi uống rượu, cho nên đêm qua là lần đầu tiên cô say bất tỉnh nhân sự như thế.

Cô đưa tay đặt trên thái dương, đau đớn nhíu mày.

Đau đầu, đau dạ dày, toàn thân đều không thoải mái…

Đau dạ dày?

Cô chợt nhớ tới nguyên nhân vì sao đêm qua cô lại uống quá chén, lúc đó, cô phát hiện ra biểu hiện của Lương Phi Phàm không đúng, nhưng vẫn đứng ra nói chuyện giúp cô. Cô sợ Lương Phi Phàm vì cô mà phải uống nhiều rượu cho nên mới đứng ra…

Không biết hiện giờ dạ dày anh đỡ hơn chưa?

Bạch Lộ nghĩ như vậy, cô cũng nhớ tới trước đó cô lấy thuốc dạ dày từ chỗ nhân viên phục vụ của khách sạn, cho nên cô lập tức ra ghế sô pha tìm chiếc áo khoác cô mặc tối hôm qua. Quả nhiên có thuốc dạ dày. Cô thuận tay bỏ thuốc vào trong túi quần, lúc này mới ra ngoài tìm Lương Phi Phàm.

***

Bạch Lộ đã đứng nhấn chuông cửa trước phòng Lương Phi Phàm năm phút đồng hồ rồi.

Cô vào EC nhiều năm như vậy, kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú, nhưng cô chưa từng chật vật như vậy.

Nói là chật vật cũng không ngoa, bởi vì từ khi cô làm thư kí của Lương Phi Phàm thì hình như cô liên tiếp phạm sai lầm, đêm qua cô còn say thành như vậy, hôm nay lại để cho cấp trên phải gọi điện đánh thức cô…

Những sai lầm này cộng lại thì chính cô cũng cảm thấy đó là tội không thể tha, chứ đừng nói đến người đàn ông thích bắt bẻ như vậy.

Bạch Lộ khẽ thở dài, cuối cùng vẫn nắm chặt tay, ấn chuông cửa lần nữa. Chuyện gì tới cũng phải tới, cho dù hôm nay cô phải cuốn gói rời đi thì cô cũng không thể nói gì…

Chuông cửa vang lên ba tiếng mới có người ra mở, vốn cho rằng bên trong chỉ có một mình Lương Phi Phàm nhưng cô không ngờ người ra mở cửa lại là một người đàn ông khác, khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan đoan chính, dáng người cũng cao lớn.

Bạch Lộ sửng sốt: “Lương tổng có ở đây không?”

Đối phương thấy cô thì khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Cô là thư kí Bạch sao? Xin chào, tôi là Quan Triều.”

Người này là Quan Triều?

Bạch Lộ vội vàng nở nụ cười hào phóng, đưa tay ra: “Thì ra anh chính là trợ lý Quan, xin chào, trước đó chúng ta đều liên lạc bằng điện thoại, tôi cũng chưa từng gặp anh, thật ngại quá.”

“Không sao, Lương tổng đang ở bên trong chờ cô, mời thư kí Bạch vào.”

Quan Triều tránh sang một bên, Bạch Lộ nghiêng người đi vào, trong lòng lại âm thầm suy đoán, vì sao Quan Triều này lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Trước đó cô chưa từng nghe Lương Phi Phàm nói Quan Triều sẽ tới, chẳng lẽ đêm qua cô uống quá nhiều nên đã gây ra tai họa gì rồi sao?”

Bạch Lộ cắn môi, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lương Phi Phàm đứng bên cạnh cửa sổ, cả người mặc quần áo màu đen trắng, trong tay cầm một bình rượu Domaine de la Romaneé-Conti, có lẽ là vừa mở rượu nên cả phòng đều tràn ngập mùi rượu. Ánh nắng chiếu vào trên người anh, dường như dát thêm cho anh một lớp ánh sáng, làm giảm đi khí chất lạnh lùng của anh, nhìn Lương Phi Phàm lúc này càng có thêm vài phần ung dung nho nhã.

Nhưng cũng rất dễ khiến cho người khác rung động.

Khi ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn đến Bạch Lộ, trái tim cô hơi run lên, một giây sau, cô giả vờ như không có gì xảy ra, dời mắt đi chỗ khác: “Lương tổng.”

Lương Phi Phàm rót một ly rượu vang đỏ, khẽ nhấp một ngụm, cũng không mở miệng nói gì, vì vậy Bạch Lộ đành đứng im tại chỗ.

Một lúc sau, dường như anh đã uống đủ, lúc này mới thả ly rượu trong tay ra, đưa lưng về phía Bạch Lộ: “Thư kí Bạch, cô cảm thấy cô xứng đáng với chức vụ này không?”

Bạch Lộ hơi hồi hộp, cô biết cô lại sắp bị phê bình rồi. Cô làm ở EC nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được cấp trên như Lương Phi Phàm, sau đó liên tiếp phạm phải sai lầm, khiến cô đột nhiên giống như một người không có kinh nghiệm mới vào nghề…

Cô thở dài một hơi, quyết định chủ động nhận tội: “Lương tổng, tôi rất xin lỗi chuyện tối hôm qua… Tôi uống hơi nhiều, không nhớ rõ mình đã làm gì, đã nói gì, nếu có chỗ nào không tốt thì anh bỏ qua cho, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!”

Lần sau nhất định sẽ chú ý?

Lương Phi Phàm nhíu mày, không hiểu sao anh lại nhớ lại cảnh tượng phiền lòng tối hôm qua.

Bàn tay anh nắm chặt lại, chậm rãi xoay người, đứng trước cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót sau lưng anh, sự âm u giữa hai đầu lông mày anh hoàn toàn tương phản với ánh nắng ấm áp phía sau lưng, không còn sự nho nhã dịu dàng như lúc nãy nữa, mà bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng: “Không có lần sau!”

Bạch Lộ hơi kinh ngạc nhìn Lương Phi Phàm.

Không có lần sau?

Bốn chữ này rốt cuộc là ý gì? Anh định đuổi việc cô… hay là lần sau sẽ không mang cô đi theo nữa?

“Lương tổng, thật ra tôi…”

“Chiều hôm nay cô về thành phố A trước đi, chuyện bên này tôi và Quan Triều sẽ làm tiếp.” Giọng nói cứng rắn lạnh lẽo của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Lộ, Lương Phi Phàm mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn cô: “Những chuyện trước đó cô làm sai tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng tôi hi vọng không có lần sau, sau khi cô trở về thì phải làm quen với thói quen sinh hoạt của tôi, tôi không muốn một thư kí chỉ mang phiền phức tới cho tôi, hiểu không?”

Gánh nặng trong lòng Bạch Lộ giống như được giải tỏa, Lương Phi Phàm này tuy có chút bắt bẻ nhưng cũng không phải là người không rõ tốt xấu: “Cảm ơn Lương tổng, về sau tôi sẽ chú ý!”

“Ra ngoài đi!” Anh phất tay, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.

Bạch Lộ vô cùng thức thời rời khỏi phòng, khi đi đến trước cửa phòng cô mới phát hiện ra Quan Triều vẫn đứng ở đó, cô nghĩ ngợi một lát, chủ động tiến lên, lấy thuốc dạ dày đưa cho Quan Triều: “Trợ lý Quan, đây là thuốc dạ dày…”

Quan Triều nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.

“Hôm qua Lương tổng vẫn đau dạ dày, hẳn là chưa kịp đi bệnh viện, như vậy thì không ổn lắm. Tuy anh nói Lương tổng không thích uống thuốc, nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, thuốc tây này có thể lấy bột phấn bên trong ra, đổ vào cà phê, nhất định sẽ không bị lộ. Tôi nghĩ mấy ngày nay Lương tổng sẽ bận rộn nhiều việc, cho nên tôi nói ra cách này, hi vọng trợ lý Quan có thể thử một lần.”

Quan Triều không ngờ cô lại cẩn thận như thế, phương pháp này đúng là có thể thực hiện được. Anh nhận lấy thuốc dạ dày, nhếch khóe môi lên: “Thư kí Bạch, cô vất vả rồi, tôi sẽ thử làm theo lời cô nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status